Mấy ngày liền Thanh Đại luôn bị buồn nôn nôn oẹ mà không thèm ăn cái gì, đại phu rất thận trọng viết một bài thuốc dưỡng thai xem sau khi dùng tình hình này có cải thiện được không.

Chu Kí Vân nghĩ ngoài việc làm bạn ở bên thê tử, cái gì cũng không giúp được, nghĩ ít nhất cũng muốn đích thân giúp nàng sắc thuốc dưỡng thai, chiếu cố mẫu tử bọn họ, trước mắt hắn chỉ có khả năng làm được việc này.

Vì thế, sau khi người hầu đi mua dược liệu trở về, hắn giành lấy theo lời đại phu dặn dò, ngồi xổm chăm chú nhìn bếp lò nhỏ, cẩn thận chú ý lửa để không làm nồi thuốc cạn quá.

Chờ một hồi lâu Chu Kí Vân nhắc nồi thuốc đã sắc tốt đổ vào trong bát mang sang phòng bếp.

“Thế tử!” Một tỳ nữ đi về hướng hắn.“Vương phi vừa mới phái người nói có việc muốn mời thế tử đi qua đó một chuyến.”

Hắn chần chờ. “Hiện tại sao?”

Tỳ nữ trả lời một tiếng “Vâng”.

“... Như vậy giúp ta đem bát thuốc này đến cho thế tử phi uống.” Chu Kí Vân chỉ có thể đưa bát thuốc dưỡng thai này giao cho một trong những tỳ nữ hầu hạ Thanh Đại, rồi liền đi gặp mẫu thân.

Nhưng ngay khi tỳ nữ này bưng bát dược đi về hướng khác, có người gọi nàng lại.

Nhũ mẫu mặt tròn này mang nụ cười tươi, rất nhanh cướp lấy khay đựng bát thuốc trên tay tỳ nữ. “Thuốc này để ta mang đi cho thế tử phi uống.”

“Nhưng mà...” Nàng đang muốn nịnh bợ thế tử phi, không cam lòng đem cơ hội nhường cho bà vú.

“Ta cũng không muốn tốn thời gian ở đây đôi co với ngươi, thuốc này phải cho thế tử phi uống lúc còn nóng mới được.” Nhũ mẫu trừng mắt nói.

Tỳ nữ cũng chỉ có thể để cơn giận ở trong lòng, ai bảo nhũ mẫu là người bên cạnh Vương phi.

Cứ như vậy, nhũ mẫu ngang ngược đi đến phòng ngủ của thế tử và thế tử phi, nghĩ rằng nếu bỏ thêm này nọ vào trong bát thuốc thì rất nhanh sẽ bị phát hiện là do chính mình làm, cho nên chiêu này không thể dùng, như vậy dùng biện pháp khác là được.

Mà lúc này ở trong phòng ngủ Thanh Đại đang chỉ cho Thịnh nhi cách sử dụng bút lông, nàng đang muốn dạy cho đứa nhỏ học viết chữ, cho dù không thể mở miệng nói chuyện cũng có thể cùng người khác giao tiếp, đây cũng là một phương pháp tốt.

“Thịnh nhi, ngón tay phải cầm như vậy...” Mặc dù hơi mệt mỏi, nhưng Thanh Đại cũng không muốn cứ nằm ở trên giường như một người bệnh.“Đúng rồi, cứ như vậy...”

Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, Thanh Đại ngẩng đầu ra hiệu cho tỳ nữ bên người cũng đang muốn học tập viết chữ, nhận thức chữ - Thải Hà đi ra mở cửa.

Nhìn thấy người đến là ai, giọng điệu Thải Hà không vui hỏi: “Có chuyện gì?”

“Ta vội đem thuốc tới cho thế tử phi uống.” Vẻ mặt nhũ mẫu lộ ra vẻ hèn mọn khó có nói.

Thanh Đại liếc nhũ mẫu ở ngoài cửa một cái. “Thải Hà, để cho bà ấy vào đi.”

“Đa tạ thế tử phi!” Nhũ mẫu hướng Thải Hà gật đầu rồi mới đến trước mặt Thanh Đại, mang vẻ khúm núm nói: “Nô tỳ còn chưa chúc mừng thế tử phi, hy vọng thế tử phi có thể giúp Vương gia cùng Vương phi sinh một thế tôn khỏe mạnh cường tráng, trắng trẻo mập mạp.”

“Đa tạ nhũ mẫu.” trong lòng Thanh Đại vẫn có chút đề phòng.

“Đây là đưa cho thế tử phi uống.” Nhũ mẫu cung kính đem chén thuốc đặt ở trước mặt nàng.

“Đây là...” Nàng sẽ không ngốc đến nỗi đối phương muốn nàng uống liền uống.

“Nô tỳ chỉ biết là thế tử công đạo mang cho thế tử phi uống, chẳng qua...” Nhũ mẫu giả bộ cúi xuống bỏ thòng một câu. “Nô tỳ vừa mới nhìn thấy thế tử có vẻ ngưng trọng giống như đang có tâm sự nặng nề, gợi cho nô tỳ nhớ tới trước kia cũng đã gặp qua thế tử có biểu tình như vậy.”

Thanh Đại buột miệng hỏi:“Biểu tình gì?”

“Chính là biểu tình khi thế tử biết Thịnh thiếu gia không nói được, loại biểu tình buồn rầu lại tự trách, vì thế thế tử đã từng say ba ngày ba đêm, rất thống khổ, làm cho ai thấy trong lòng cũng đều khó chịu theo, cho nên nô tỳ thật sự có hơi lo lắng, ta nghĩ... Thế tử phi vẫn nên không uống bát dược này thì tốt hơn.” Nhũ mẫu một mặt thở dài một mặt nói.

Nàng rùng mình. “Nhũ mẫu đang muốn ám chỉ cái gì?”

“Nô tỳ không có ám chỉ gì hết, cũng biết lúc trước làm những chuyện như vậy đối với Thịnh thiếu gia làm cho thế tử phi thập phần tức giận và không lượng thứ, cũng sẽ không tin lời nô tỳ, nhưng nô tỳ thật sự biết sai lầm rồi, cũng rất hy vọng sớm đến ngày Vương phi ôm được thế tôn, cho nên mới phá lệ lo lắng, lo lắng thế tử lại sợ hãi sinh ra đứa nhỏ giống Thịnh thiếu gia, không thể chịu được đả kích như vậy lần nữa, cho nên mới kêu đại phu viết... cái loại thuốc này sẽ làm thương hại đến đứa nhỏ...” Nhũ mẫu giả bộ đau thương chuyện cũ, đơn giản là muốn tranh thủ sự tín nhiệm của Thanh Đại, làm cho nàng bắt đầu sinh hoài nghi trượng phu, châm ngòi phá vỡ cảm tình vợ chồng bọn họ.

“Nô tỳ thật sự quan tâm đến tương lai thế tôn, cũng lo lắng Vương phi đang hy vọng sau lại thất vọng, mới nói ra hoài nghi trong lòng, nếu tạo thành nỗi bất an cho thế tử phi, nô tỳ xin nhận sai trước.”

Nhũ mẫu nói hợp tình hợp lý, muốn làm cho Thanh Đại tin tưởng chính mình đơn thuần chỉ có ý tốt, cũng có thể đem trách nhiệm ném đi không còn sót gì.

“Bát thuốc này đúng thật là do thế tử giao cho ngươi?” Đối với mỗi một lời nói của nhũ mẫu, Thanh Đại cũng không thật sự tin tưởng, nàng càng xác định trượng phu sẽ không làm chuyện thương tổn chính thân sinh cốt nhục của mình, như vậy vì sao nhũ mẫu cố ý muốn diễn việc này, vấn đề này làm cho người ta phải nghiền ngẫm.

“Đó là đương nhiên, thế tử phi không tin lời nô tỳ có thể hỏi nàng...” Nhũ mẫu chỉ một ngón tay vào tỳ nữ vừa mới vào phòng.

“Bẩm, bẩm thế tử phi, bát thuốc này quả thật là do thế tử giao cho nô tỳ...” Tên tỳ nữ kia căn bản không biết bát dược kia là cái gì, đành phải căn cứ sự thật mà nói.

Thanh Đại lạnh lùng nhìn tỳ nữ của mình nói. “Thải Hà, đi mời cô gia đến đây!”

Nếu nhũ mẫu cố ý nói như vậy để cho nàng hoài nghi trượng phu, như vậy mục đích cũng rất rõ ràng, đơn giản là trong lòng vẫn ghi hận chuyện trước kia, muốn trả thù, chỉ cần hiện tại mời trượng phu đến, làm sáng tỏ hiểu lầm, xem nhũ mẫu còn có thể tìm lý do gì để đâm thọc xúi giục.

“Vâng.” Thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, tỳ nữ bước nhanh ra ngoài.

Thịnh nhi đang ngồi bên cạnh Thanh Đại tuy rằng nghe không hiểu người lớn bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại có thể nhạy cảm thấy được không khí khẩn trương trong phòng, vì thế vươn tay nhỏ bé cầm tay áo nương.

“Thịnh nhi đừng sợ, không có việc gì...” Thanh Đại ôm lấy đứa nhỏ, nghĩ nên tố giác quỷ kế nhũ mẫu như thế nào để có thể trục xuất nàng ra khỏi vương phủ.

Nhũ mẫu thấy sắc mặt Thanh Đại tái nhợt, vội vàng giả bộ quan tâm. “Xin thế tử phi tha thứ, nô tỳ thật sự không nên nói lung tung... Nếu nô tỳ thật sự nghĩ sai rồi, thế tử nhất định sẽ giận dữ...” Hừ! Tốt nhất động thai, làm cho thai nhi trong bụng không bảo đảm, nhìn ngươi còn có thể uy phong đến bao lâu.

Thanh Đại ôm Thịnh nhi, không hề mở miệng, nàng dằn lại nóng giận, chờ trượng phu trở về vạch trần nói dối.

Một lát sau, tỳ nữ mới vội vã trở về.

“Tiểu thư, cô gia vừa mới cùng Vương phi đi ra ngoài...”

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Thanh Đại nhăn lại, nghĩ rằng không khỏi thật trùng hợp, trượng phu cùng bà bà vừa lúc ra phủ, đúng lúc nhũ mẫu liền đến tìm nàng.

“Là nô tỳ không tốt, há mồm này đúng là không an phận, xin thế tử phi tha thứ...” Nhũ mẫu trong lòng cười thầm, chính là biết Vương phi tìm thế tử đi đến miếu dâng hương làm lễ tạ thần, Vương gia cũng không ở, vừa vặn để cho nàng bắt lấy cơ hội này báo thù một cái tát kia, bằng không nỗi hận này như thế nào cũng nuốt không trôi.

Thanh Đại thoáng nhìn thấy trong mắt nhũ mẫu không cẩn thận hiện lên một ý cười độc ác, càng khẳng định nàng cố ý làm như vậy, không phải muốn hại nàng đứa nhỏ không bảo đảm, muốn làm cho nàng mất đi tín nhiệm với trượng phu, một khi vợ chồng bất hoà, nàng liền có thể ở một bên xem kịch vui.

“Thải Hà...” Chuyện tới mức này, Thanh Đại quyết định đem sự tình nháo lớn một chút, làm cho bà bà biết người nhũ mẫu này thích bịa đặt sinh sự, không thể để lại trong vương phủ. “Tùy tiện thu thập vài món nữ trang, chúng ta lập tức trở về kinh sư, ta tuyệt đối không thể làm cho thế tử thương tổn đứa nhỏ trong bụng.”

Không chỉ Thải Hà sửng sốt, ngay cả nhũ mẫu cũng không dự đoán được nàng lại làm như vậy.

“Tiểu thư không đợi cô gia trở về hỏi rõ ràng rồi tính sau...” Thải Hà còn muốn khuyên can.

“Cứ theo lời ta nói đi làm!” Giọng điệu nàng rất cương quyết.

“Vâng.” Thải Hà lập tức thu thập này nọ.

Nhũ mẫu đứng ở một bên cũng ngây dại, không nghĩ tới Thanh Đại lại dứt khoát kiên quyết lựa chọn rời đi, thật vượt ra khỏi dự định của mình, cũng trở tay không kịp.

Tiếp theo Thanh Đại lại ra lệnh một tỳ nữ khác đi gọi người chuẩn bị xe ngựa, nói đi là đi, nàng phải mạo hiểm một lần, hoàn toàn khiến cho nhũ mẫu phải rời khỏi vương phủ, nếu không ai biết được nàng lại làm ra chuyện gì nữa, vạn nhất lần sau làm thương hại đến đứa nhỏ, như vậy mình sẽ vô cùng hối hận lúc này lại không làm như vậy.

Sau không bao lâu, hành trang đơn giản đã được thu dọn tốt, xe ngựa cũng đã chuẩn bị tốt đang chờ ngoài cửa lớn, Thanh Đại liền đem Thịnh nhi giao cho tỳ nữ khác tạm thời chiếu cố.

“Thịnh nhi phải ngoan ngoãn ở trong phòng...” Nương rất nhanh sẽ trở lại. Thanh Đại ở trong lòng bỏ thêm câu này.

Thịnh nhi mở to mắt to nhìn nương nói chuyện, tiếp theo lại thấy nàng đứng dậy, sau đó quay đầu đi ra ngoài, hai chân lập tức chạy lên bắt được tay của nương, không muốn buông ra.

“Thịnh nhi không thể cùng đi, ngoan, ở chỗ này chờ cha ngươi.” Nàng phải diễn trò cho nhũ mẫu xem, vì thế Thanh Đại cố nén đau lòng gạt tay nhỏ bé của đứa nhỏ.

Đây là lần đầu tiên bị nương bỏ lại, nghĩ đến nương thật sự không cần hắn, nước mắt giọt to giọt nhỏ liền tuôn trào từ mắt Thịnh nhi, hắn cũng ô ô cất tiếng khóc.

Thanh Đại cắn môi dưới, không cho phép mình quay đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.

Mắt thấy thế tử phi ngay cả Thịnh thiếu gia thương yêu nhất đều có thể bỏ lại, nhũ mẫu nhất thời hoảng tay chân, nguyên tưởng rằng chỉ cần hù dọa hù dọa nàng, đơn giản chỉ muốn làm giảm bớt nhuệ khí của nàng, có thể không bảo đảm đứa nhỏ là tốt nhất, cũng có thể làm cho nàng biết về sau đừng ở trước mặt mình ra vẻ thế tử phi, không thể tưởng được thật sự bức người ta rời đi.

Hơn một canh giờ sau, Chu Kí Vân mới cùng mẫu thân trở về từ miếu lễ tạ thần, nhưng khi nghe người gác cổng báo cho biết tin tức thê tử đã cưỡi xe ngựa rời đi, đầu tiên là sửng sốt, truy đến cùng cũng chỉ biết là nàng phải về kinh thành, hắn liền đi nhanh đến sân viện họ đang ở, muốn tìm người hỏi cho rõ ràng.

Từ xa hắn đã nghe thấy tiếng con khóc, chân vội bước nhanh hơn.

“Thịnh nhi!” Chu Kí Vân mới bước vào trong phòng, thấy tỳ nữ đang dỗ con, nhưng mặc kệ dỗ như thế nào, vẫn đều khóc không ngừng. “Thế tử phi đâu? Nàng đi đâu vậy?”

Tỳ nữ có vẻ không biết làm sao trả lời: “Thế tử phi nói muốn trở về kinh sư...”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Chu Kí Vân không hiểu cho dù thê tử thật sự có việc gấp muốn trở về nhà mẹ đẻ, cũng phải chờ mình trở về, huống chi hiện tại nàng đang mang thai, càng phải cẩn thận mới đúng.

“Nô tỳ cũng không rõ...” Nàng bắt đầu hoảng, nói năng lộn xộn. “Chuyện là thế tử đem chén thuốc kia giao cho nô tỳ, bảo nô tỳ bưng tới cho thế tử phi uống, kết quả nửa đường bị nhũ mẫu đoạt lấy... Sau đó nhũ mẫu nói với thế tử phi cái gì đó, kết quả thế tử phi nghĩ đến thế tử không muốn đứa nhỏ trong bụng... Nếu uống chén thuốc kia, đứa nhỏ chỉ sợ sẽ khó giữ được...”

Chu Kí Vân nghe xong một hồi, cuối cùng cũng đã biết đại khái vấn đề, nhưng lại càng thêm khó hiểu. “Ngươi nói... Nhũ mẫu nói với thế tử phi chén thuốc kia... sẽ làm đứa nhỏ...”

“Kỳ thật chính xác nhũ mẫu nói chỉ là hoài nghi... Cũng không có nói nó chắc là như vậy...” Tỳ nữ nóng lòng giải thích nhưng lại làm cho người ta càng nghe càng hỗn loạn. “Kết quả thế tử phi muốn tìm thế tử tới hỏi rõ ràng, nhưng không ngờ thế tử đã ra khỏi phủ, vì thế nàng liền lập tức kêu Thải Hà thu thập một ít đồ dạc, sau đó rời đi.”

Nghe xong lời tỳ nữ, đầu óc hắn trống rỗng. “Vì sao nàng không đợi ta trở về? Vì sao lại tin lời nhũ mẫu nói?”

Chu Kí Vân nhìn con đang không ngừng khóc, nghĩ đến thê tử nghĩ hắn thật sự không muốn đứa nhỏ trong bụng, nhẫn tâm bỏ phụ tử bọn họ đi như vậy, cũng không khỏi muốn rơi lệ.

“Thịnh nhi...” mắt Chu Kí Vân đỏ lên, ngồi xổm xuống nhìn con. “Cha nhất định sẽ mang nương về, cho dù phải lạy cầu cũng nhất định phải cầu được nàng trở về...”

Thịnh nhi đầm đìa nước mắt nhìn cha, tựa hồ nghe hiểu được lời của hắn, dùng sức gật đầu.

Vì thế, Chu Kí Vân lao ra cửa phòng, lập tức triệu thị vệ vương phủ, trước tiên bắt nhũ mẫu giam lại chờ hắn trở về xử lý sau.

Lần này hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, cho dù mẫu thân ra mặt nói giúp cũng sẽ không thỏa hiệp.

Chu Kí Vân vào chuồng dắt ra một con ngựa, nghĩ đến người gác cổng và tỳ nữ đều nói thê tử muốn trở về kinh sư, vì thế hướng kinh sư chạy, giờ phút này hắn đã mất đi năng lực tự hỏi, thầm nghĩ nhanh chút đuổi kịp người, cho dù phải quỳ xuống cũng nguyện ý, chỉ cầu thê tử trở về nhà cùng hắn.

Nhưng ngựa chạy mới được một đoạn, mắt lại bất thình lình thấy một cỗ xe ngựa đang dừng lại ở ven đường, mà tỳ nữ thê tử là Thải Hà đang cùng nô tài phụ trách lái xe ngựa đứng cạnh nói chuyện.

Hét một tiếng, tuấn mã bị chủ nhân ghìm dây cương, nâng hai chân trước, phát ra sở trường, rất nhanh liền ngừng lại.

“Cô gia!” Thải Hà nhìn thấy Chu Kí Vân đi tới, không khỏi thở ra, bởi vì tiểu thư toàn đoán trúng, chỉ cần chờ ở chỗ này, hắn nhất định sẽ đuổi theo. “Tiểu thư nàng ở...” Còn chưa kịp nói gì đã bị trừng đến nỗi phải đem lời nói nuốt trở về.

Chu Kí Vân mặt không chút thay đổi liếc nàng một cái, sau đó bước lên xe ngựa, vén rèm xe khom người tiến vào trong mui xe kín, quả nhiên thấy thê tử nghiêng người dựa vào đệm mềm nghỉ ngơi.

“Tướng công...” Thanh Đại mở mắt, theo ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn trượng phu cao lớn đang tiến về phía mình.

Hắn đột nhiên ôm lấy thê tử, cắn răng khẽ quát: “Ngươi thật sự quá tàn nhẫn... Làm sao có thể liền đi như vậy? Làm sao có thể ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho ta liền rời đi?”

“Tướng công...” Thanh Đại đang muốn mở miệng giải thích lại bị ngắt lời.

“Làm sao nàng có thể vô tình như vậy? Ít nhất phải chờ ta trở về...” Chu Kí Vân đem thê tử ôm thật nhanh thật chặt, làm cho nàng sắp không thở nổi. “Cho dù ta vẫn còn sợ hãi, cũng chưa an tâm lắm, nhưng không thể không cần đứa nhỏ... Sẽ không nhẫn tâm muốn ngươi uống cái loại... thuốc làm hại đứa nhỏ... Đó là thân sinh cốt nhục của ta, ta làm sao có thể hạ thủ được? Vì sao không tin ta?”

“Tướng công...” Nàng lại thử mở miệng.

“Ngươi cho dù tức giận đến như thế nào, cũng không cần bỏ lại ta và Thịnh nhi một mình... phụ tử chúng ta không thể không có ngươi...” Nói đến THịnh nhi, Chu Kí Vân nghẹn ngào đến nói không ra lời.

“Ta không có bỏ lại tướng công và Thịnh nhi...” Thanh Đại vỗ lưng trượng phu, ôn nhu trấn an.

Chu Kí Vân đem gương mặt chôn ở gáy thê tử, khàn giọng phản bác nàng. “Ngươi làm như vậy không phải là bỏ lại sao? Ngươi thật sự rất nhẫn tâm...”

“Nếu thật sự muốn như vậy, sẽ không dừng xe ngựa ở chỗ này chờ tướng công...” Nàng ôm lấy trượng phu, muốn an ủi hắn bớt sợ hãi và phẫn nộ. “Ta biết tướng công sau khi về phủ, nghe nói ta rời đi, nhất định lập tức đuổi theo, cho nên ta mới ở chỗ này chờ.”

“Ngươi không cần dỗ ta...” Chu Kí Vân còn chưa thể phục hồi tinh thần lại buông xuống sợ hãi.

Thanh Đại nâng gương mặt trượng phu lên, mặc dù ánh sáng không rõ, vẫn muốn hắn nhìn thẳng mình. “Ta nói thật, không phải chỉ dỗ ngươi... Tuy rằng chúng ta thành thân chưa đến nửa năm, nhưng ta tin tưởng tướng công không phải là một người cha sẽ làm chuyện thương tổn đứa nhỏ, mà nhũ mẫu nói những lời này bất quá chỉ có ý đồ làm cho ta sinh ra nghi ngờ tướng công, muốn vợ chồng chúng ta bất hòa, thậm chí biết rõ lúc này ta không thoải mái lắm, còn cố ý làm như vậy, điểm này ta không thể tha thứ.”

“Ta sẽ không tiếp tục dung túng nàng.” Hắn giận dữ lên án.“Nhưng mà nếu ngươi biết, vì sao còn muốn đi? Ngươi không biết Thịnh nhi khóc rất thương tâm sao?”

Ngực nàng như xoắn lại. “Ta biết... Nhưng nếu ta không giả bộ mắc mưu lời nhũ mẫu, tin tưởng trượng phu có thể không cần đứa nhỏ này, sau đó giận dỗi bỏ nhà đi, đem toàn bộ sự tình nháo lớn, nói không chừng bà bà còn có thể tiếp tục bảo vệ nhũ mẫu, ta không hy vọng nhũ mẫu về sau lại có cơ hội giở trò quỷ ở sau lưng, còn có khả năng lại xúc phạm tới Thịnh nhi, thậm chí là đứa nhỏ trong bụng.”

“Cho dù lần này nương lại nói giúp nàng, ta cũng sẽ không để cho nàng ta ở lại vương phủ.” Chu Kí Vân tâm ý đã quyết, lần này cần cắt đứt hậu hoạn.

“Tướng công đừng mở miệng nói trước, xem bà bà sẽ làm như thế nào rồi nói sau, dù sao nhũ mẫu đã theo nàng hơn ba mươi năm, cảm tình đã muốn vượt qua chủ tớ, lúc trước vì chuyện Thịnh nhi, nếu ta mở miệng cầu bà bà đem đuổi nhũ mẫu đi, trong lòng bà bà nhất định sẽ rất mất hứng, cho rằng ta con dâu này lại quản đến trên đầu nàng, nhưng tình hình hiện tại đã không như trước nữa, ta nắm chắc có thể làm cho nhũ mẫu rời đi vương phủ.” Thanh Đại nói ra kế hoạch của mình.

Chu Kí Vân không biết nên khen ngợi thê tử hay vẫn nên mắng nàng một chút. “Ngươi... vì muốn đuổi nhũ mẫu đi, mượn lời nàng cắn ngược lại nàng?”

“Vâng, tướng công.” Nàng tiếng nói càng nhẹ. “Nhưng mà... nếu không phải ta hoàn toàn tin tưởng tướng công, hơn nữa mấy ngày này tướng công đã thổ lộ toàn bộ tình cảm cho ta biết, cũng đem thống khổ trong lòng cùng bí mật nói cho ta biết, lúc này thật đúng sẽ nghĩ như lời nhũ mẫu nói.”

Hắn giật mình. “Ý là... Ngươi vẫn có thể sẽ mang đứa nhỏ rời ta mà đi?”

“Đây là chuyện đương nhiên, thân là mẫu thân, cho dù mất mạng cũng liều bảo trụ đứa nhỏ của mình, cho dù là cha đứa nhỏ cũng không thể làm thương tổn hắn một phần nhỏ.” Thanh Đại cũng cho hắn biết rõ ý nghĩ của mình. “Ta thà rằng không làm cái gì thế tử phi, cũng sẽ cầu tướng công cho ta một phong hưu thư, tùy tiện đưa ra điều kiện gì cũng được, ta cũng không thèm để ý, từ nay về sau chúng ta thiếp đường thiếp, chàng đường chàng, rốt cuộc không hề liên quan đến nhau.”

“Ngươi ngay cả ta cũng không cần?” Chu Kí Vân ngơ ngác hỏi.

Thanh Đại nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Nếu tướng công cho phép ta đem Thịnh nhi mang đi thì thật là tốt, ta sẽ làm cho hắn như một đứa trẻ bình thường, nhưng sẽ luôn lớn lên trong tình thương ấm áp của người nhà, không ai có thể khi dễ hắn, hơn nữa mọi người đều rất yêu thương hắn.”

“Còn ta thì sao?” Hắn lại hỏi.

Nàng mềm mại liếc trượng phu một cái. “Tướng công đương nhiên tiếp tục làm thế tử, về phần muốn hay không lại cưới thêm một người con dâu, cũng không phải chuyện ta muốn hỏi đến.”

“Ta hiện tại biết không thể chọc ngươi tức giận.” Chu Kí Vân lộ ra một chút cười gượng, hắn nhìn ra được thê tử nói được thì thật sự làm được.

“Lúc trước không phải đã nói qua, tướng công tuyệt đối sẽ không muốn nhìn bộ dáng chân chính tức giận của ta đâu.” Nàng cười duyên ngã vào trong lòng trượng phu.

Chu Kí Vân ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, thề sẽ không làm cho thê tử lại rời mình đi. “Ta không có khả năng không cần đứa nhỏ, mặc kệ hắn có bộ dáng gì đi nữa, đều là thân sinh cốt nhục của ta... Cho dù tương lai đứa nhỏ oán trách chúng ta, toàn bộ tôi lỗi sẽ do ta gánh vác, cứ khiến cho hắn hận ta người cha này đi...”

Nghe vậy, Thanh Đại mới bừng tỉnh đại ngộ. “Đây là chuyện mà mấy ngày nay làm cho tướng công luôn có chút đăm chiêu, trong đầu là nghĩ đến chuyện này sao?”

“Hiện tại ngươi càng thêm hiểu được ta cũng không tốt như ngươi tưởng đi? Ta lại yếu đuối như vậy.” Chu Kí Vân đánh trống lảng nói.

Cổ họng Thanh Đại như nghẹn lại. “Nhưng ta lại yêu tướng công chân thật như vậy, vợ chồng không phải nên thẳng thắn thành khẩn như vậy sao? Nếu còn trước mặt lẫn nhau ngụy trang cậy mạnh, vậy cũng không khác chi người ngoài.”

“Ngươi cũng không nên quên mình đã nói gì, ngươi không được thu hồi lại.” Hắn nghẹn ngào nói.

Nàng dựa vào trước ngực trượng phu, bất ngờ ngẩng đầu. “Đến lúc chúng ta trở về rồi, bằng không Thịnh nhi cho là ta thật sự không cần hắn, không hiểu sẽ khóc thành bộ dáng gì nữa.”

“Ừ.” Chu Kí Vân gật đầu.

Ngay sau khi Chu Kí Vân mang thê tử cùng trở lại vương phủ, có thị vệ nói nhũ mẫu đang ở chỗ Vương phi, sắc mặt hắn ngưng trọng gật đầu, cũng đã sớm dự đoán được tình huống này, nhưng trước mắt vẫn nghĩ nên ưu tiên chuyện Thịnh nhi trước, sau đó mới xử trí đến nhũ mẫu.

“Từ từ đi, đừng nóng vội.” Chu Kí Vân kéo tay thê tử nói.

Tay Thanh Đại đặt che trên bụng, cho dù trong lòng đang nóng vội nhưng cũng bước chậm lại.

Khi hai vợ chồng bước vào phòng ngủ, chỉ thấy hai hàng nước mắt đang rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh nhi, khóc thút thít không ngừng, cho dù tỳ nữ kéo như thế nào cũng không đi, khăng khăng ở tại chỗ này chờ nương trở về.

“Thịnh nhi!” Thanh Đại chảy nước mắt kêu.

Nghe tiếng kêu đó, Thịnh nhi chậm rãi xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt ra hướng cửa, thấy người mình thích nhất ngay trước mắt, không có bỏ lại hắn, cái miệng nhỏ nhắn nhất thời oa oa khóc lớn lên.“Ô ô... Nương...” Tuy rằng phát âm không rõ ràng, nhưng ai cũng nghe ra được hắn đang kêu cái gì.

Thanh âm “Nương” làm cho Chu Kí Vân và Thanh Đại đều ngây người, cũng không tin tưởng vào tai mình, nhưng vô cùng vui mừng.

“Nương... Ô oa...” Thân ảnh nho nhỏ bất ngờ đã nhào tới.

Thanh Đại ngồi xổm xuống ôm lấy hắn, giọng nói khàn khàn. “Thịnh nhi... Nương ở đây... Nương ở đây...”

“Thịnh nhi... Hắn đang kêu nương...” Chu Kí Vân cũng cúi người xuống, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, vẻ mặt như muốn khóc nhìn mẫu tử bọn họ, còn có cốt nhục trong bụng chưa sinh ra, giang tay ôm tất cả vào trong lòng mình. “Con ta... Hắn có thể nói... Hắn mở miệng nói chuyện...”

Một nhà ba người đều cùng khóc, ngay cả Thải Hà cũng liên tiếp lau nước mắt.

“Thịnh nhi, xin lỗi... Nương không có đi, chỗ nào cũng không đi, vẫn luôn cùng Thịnh nhi... sẽ quan sát Thịnh nhi lớn lên...” Thanh Đại biết lần này dọa đến hắn, phải cho đứa nhỏ càng nhiều cam đoan, làm cho hắn an tâm. “Nương sẽ không bao giờ rời Thịnh nhi đi nữa...”

Thịnh nhi ôm chặt cổ nàng, khóc đến nỗi không còn thanh âm.

“Thịnh nhi ngoan... Nương đang rất mệt, trước hãy đỡ nàng đến trên giường nằm, rồi ngươi muốn ôm lại ôm...” Chu Kí Vân dẫn đầu lau khô nước mắt, trước mắt nghĩ đến tình trạng thân thể thê tử nên thương lượng với con.

Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt nhìn cha, Thịnh nhi nghe hiểu ý của hắn, lập tức đưa tay đỡ nương đứng lên, cho dù còn nhỏ sức lực cũng nhỏ, nhưng cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

“Thịnh nhi rất ngoan...” Thanh Đại khen ngợi nói.

Cuối cùng vẫn do Chu Kí Vân ôm thê tử đến giường, để cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt. “Có chỗ nào không thoải mái hay không? Ta kêu người đi mời đại phu lại đây một chuyến...” Nói xong liền quay đầu phân phó tỳ nữ.

Thanh Đại không có cự tuyệt, biết vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.

Chờ nàng nằm thoải mái trên giường xong, chuyến đi này làm nàng thật sự mệt muốn chết rồi, mới thở ra, chỉ thấy Thịnh nhi cũng đá rơi hài nhỏ xuống, tiến vào cuộn trong lòng Thanh Đại, không hề muốn rời đi, động tác này làm cho hai đại nhân kia đều nở nụ cười.

Chu Kí Vân đem chăn ngủ bằng gấm đắp lên hai mẫu tử, còn mình ngồi ở mép giường, nhìn cảm thấy mỹ mãn, trên đời này không còn thời khắc nào hạnh phúc hơn so với thời khắc này.

“Tướng công, chuyện nhũ mẫu...” Thanh Đại mới nói, trượng phu liền đã hiểu.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên nghiêm nghị. “Ta sẽ xử lý.”

“Vâng.” Nàng tin tưởng năng lực trượng phu, vì thế mệt mỏi nhắm mắt lại, nghĩ rằng nếu nhũ mẫu có thể thành thành thật thật làm tốt bổn phận của mình, đừng tới trêu chọc nàng nữa, có lẽ nàng còn có thể mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, nhưng nay để ngừa vạn nhất, cũng chỉ phải làm như vậy.

Chu Kí Vân thấy con khóc thật sự mệt mỏi, hai mẫu tử lập tức đã ngủ, hắn liền dặn dò Thải Hà một chút cũng không được rời đi phải ở trong phòng chờ đại phu đến, còn hắn có việc quan trọng hơn muốn làm.

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Kí Vân mang vẻ bình tĩnh tới gặp mẫu thân, chỉ thấy nhũ mẫu đang quỳ gối trước mặt của nàng, khóc một phen nước mắt một phen nước mũi.

“Nương.” Hắn chắp tay chào mẫu thân.

Đằng vương phi vội vàng hỏi con.“Con dâu đâu? Có đem nàng mang về được không?” Khi nàng biết được sự tình từ đầu đến cuối, biết xảy ra lớn chuyện, lập tức dạy bảo nhũ mẫu một chút.

“Con phải mất một lúc giải thích với nàng, mới đem nàng mang về được.” Mặt Chu Kí Vân không chút thay đổi dò xét nhũ mẫu đang quỳ trên mặt đất. “Thanh Đại nói bụng nàng không được thoải mái lắm, cho nên đã lập tức phái người đi mời đại phu, sợ đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện.”

“Cầu trời không xảy ra chuyện gì không may...” Đằng vương phi bỗng hết hồn.

Giọng điệu Chu Kí Vân mang vẻ không tốt quay sang hỏi mẫu thân: “Nương tính xử trí nàng như thế nào?”

“Cầu thế tử minh xét... Nô tỳ thật xuất phát từ ý tốt, cũng không hề nói thế tử không cần đứa nhỏ trong bụng thế tử phi...” Nhũ mẫu vẫn còn nói xạo, vốn tưởng rằng chỉ với một ý đồ nho nhỏ giải toả nỗi căm tức của mình, không ngờ tới phải trả giá lớn như vậy.

“Nương!” sắc mặt Chu Kí Vân trở nên gay gắt kêu.

Đằng vương phi biết lúc này không thể che chở nhũ mẫu được nữa, không thể không thừa nhận nàng nói những lời này quá đáng, chút xíu nữa ngay cả tôn tử còn chưa xuất thế cũng không còn, cho dù rất thân thiết với mình cũng không trọng yếu bằng tôn tử, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn một bên. “Nương sẽ cho nàng một ít bạc, cho nàng về quê nhà dưỡng lão.”

“Con hy vọng từ ngày mai trở về sau sẽ không gặp lại kiến nàng.” Hắn cũng không hy vọng mẫu thân lại mềm lòng.

“Ừ! Ta biết.” Nàng thở dài nói.

Được mẫu thân hứa hẹn, Chu Kí Vân mới vừa lòng, rốt cục cũng giải quyết được một cái tai họa ngầm lớn, nhưng mới vừa rời đi, lại nhớ đến cái gì, quay đầu nói: “Đúng rồi! Nương, mới vừa rồi... Con chính tai nghe được Thịnh nhi mở miệng nói chuyện, hắn gọi Thanh Đại một tiếng ‘Nương’.” Hắn muốn cho mẫu thân biết, con mình không phải sẽ không nói.

Nghe vậy, Đằng vương phi không khỏi vừa mừng vừa sợ, hai tay tạo thành chữ thập.“Thật vậy chăng? Hắn thật sự mở miệng nói chuyện? Thật sự là Bồ Tát phù hộ, cám ơn trời đất...”

Chu Kí Vân thấy bộ dáng mẫu thân lúc này vui vẻ, lại nghĩ vài năm qua cha mẹ lạnh nhạt và bài xích Thịnh nhi như thế nào, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, nhưng hắn tin tưởng về sau sẽ không lại như thế.

Hắn sẽ cố gắng bù đắp lại cho con.

Hôm sau, nhũ mẫu không hề tình nguyện ly khai Đằng vương phủ, Thanh Đại nghe tỳ nữ mình nói xong, lúc này mới như trút được gánh nặng, ít nhất về sau không cần phòng nàng ở sau lưng giở trò quỷ.

Mà dưới sự chăm sóc cẩn thận của trượng phu, bụng Thanh Đại cũng mỗi một ngày một lớn, nhưng sau khi trải qua sự kiện ngày đó, liền phát hiện so với lúc trước Thịnh nhi càng thích bám lấy mình, tựa như sợ hãi nàng lại rời đi, làm nàng không thể không nghĩ biện pháp loại bỏ sầu lo của đứa nhỏ.

Vì thế, mỗi một ngày, Thanh Đại đều kéo tay nhỏ bé của Thịnh nhi đặt ở trên bụng đã hiện rõ. “Thịnh nhi, muội muội đang ngủ trong bụng của nương, mấy tháng nữa sẽ sinh ra, đến lúc đó Thịnh nhi chính là ca ca, phải giúp nương chiếu cố muội muội.”

“Muội...” Thịnh nhi như trước vẫn không thích nói chuyện, ngoại trừ kêu nương, rất ít chủ động mở miệng.

“Đúng, muội muội.” Nàng muốn phân tán lực chú ý của hắn.

“Muội, muội...” Thịnh nhi tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vuốt bụng nương càng lúc càng lớn, bắt đầu tò mò cái gọi là muội muội là cái gì.

Đúng lúc này, Chu Kí Vân vào phòng thăm thê tử, vừa lúc nghe thấy con miệng nhớ kỹ hai chữ “Muội muội” không khỏi thở dài. “Thịnh nhi đã kêu nương, đã kêu muội muội, còn chưa gọi ta một tiếng cha.”

“Tướng công ghen sao?” Thanh Đại cười nhạo liếc trượng phu một cái.

“Ừ, đúng là ta đang ghen.” Chu Kí Vân cũng hào phóng nhận. “Ta tự nhiên lại ghen tị với nữ nhi còn chưa sinh ra... Bất quá ngươi xác định thật là nữ nhi?”

Nàng tự tin gật đầu. “Tướng công cũng không nên xem thường trực giác mẫu thân, ta càng lúc càng khẳng định cái thai này đúng là nữ nhi.”

“Là nam hay là nữ đều là đứa nhỏ của chúng ta, ta sẽ không để ý...” trên mặt Chu Kí Vân mang vẻ kiêu ngạo cùng ý thức trách nhiệm của người sắp làm phụ thân, nói đến đây, mới nghĩ đến lá thư cầm trong tay. “Đây là thư nhà mẹ ngươi vừa mới đưa đến.”

“Nhanh chút đưa cho ta xem xem.” Thanh Đại nghĩ đến lúc vừa biết có thai, từng viết thư trở về báo cho cha mẹ biết tin tức tốt này, cũng bởi vậy nên không thể trở về thăm bọn họ được, nàng xem xong thư nhà lộ ra ý cười vui sướng. “Lần này do đại ca viết, ngoại trừ dặn ta phải chú ý thân thể, cũng nói đại tẩu lại mang thai đứa thứ ba, cha mẹ rất vui.”

Chu Kí Vân nhìn thấy thê tử tươi cười, tâm cũng nhẹ đi, ngồi một bên là con một bên là thê tử, vô cùng ỷ lại nàng, ở mặt ngoài, hắn - trượng phu này mang trách nhiệm bảo hộ thê tử, nhưng trên thực tế, mình cỡ nào cần thê tử ở bên mình.

Bởi vì sau khi cưới Thanh Đại, hắn mới có thể từ trong địa ngục hắc ám đi ra, mới nhìn thấy ánh sáng, cảm thấy được ấm áp, Chu Kí Vân nói không nên lời cảm kích trong lòng, cũng không cần mở miệng nói ra, hắn nguyện ý dùng cả đời nhất thế đến yêu thương cưng chìu nàng, thê tử nhất định sẽ hiểu.

Mấy tháng sau

Trong phòng sinh truyền đến tiếng kêu của nữ tử, cái loại này như là trải qua thân thể bị xé rách đau đớn kêu la, làm cho Chu Kí Vân đang chờ ở bên ngoài nghe được làm sắc mặt trắng bệch, giống như rõ ràng cũng cảm nhận được loại tê tâm liệt phế đau đớn này.

“... đã qua ba canh giờ, còn chưa sinh ra sao?” Chu Kí Vân hận không thể đẩy mở hai cánh cửa kia để tận mắt xem tình trạng thê tử.

Tay nhỏ bé Thịnh nhi cũng bị cha nắm chặt, cũng không rời mắt khỏi hai cánh cửa kia, nghe thấy tiếng nương kêu ở trong phòng, liền ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn phụ thân, muốn biết phát sinh chuyện gì, vẻ mặt lo lắng của hai cha con vô cùng giống nhau.

“Thịnh nhi không thể vào đi...” Cảm giác được con rời khỏi tay mình, Chu Kí Vân vội vàng kéo hắn trở lại, ôm trong lòng mình. “Chúng ta cùng ở đây tiếp sức cho nương ngươi, tin tưởng nàng nhất định có thể, nhất định có thể bình an sinh ra muội muội...”

Hai mắt Thịnh nhi vẫn là nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, rất muốn vào xem nương, hỏi nàng làm sao đau.

Ngay cả Đằng vương gia cùng Đằng vương phi cũng không thể không đến quan tâm tình trạng con dâu, đã cùng đợi từ ban ngày cho tới buổi tối, đứa nhỏ không thể thuận lợi sinh ra, thật sự làm mọi người lo lắng.

Chu Kí Vân thấy bên ngoài mãi cũng không phải biện pháp tốt, quyết định đi vào làm bạn với thê tử. “Thịnh nhi, chúng ta hiện tại đi vào nhìn nương ngươi...”

“Tử Bỉnh, ngươi không thể vào!” Đằng vương phi ngăn lại hành động của con.

“Nhưng ta thật sự lo lắng...” Mới nói đến đây, chợt nghe trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc kia vang dội làm cho hắn người làm cha này không khỏi nước mắt tràn ra, đó là loại cao hứng đến không thể nói chỉ có thể chảy nước mắt. “Khóc! Đứa nhỏ đang khóc!”

Đằng vương phi cũng vô cùng vui mừng mà khóc.“Vương gia, tôn tử chúng ta đã sinh ra...”

“Rốt cuộc là tôn tử hay là cháu gái vẫn chưa biết được.” Đằng vương gia không hy vọng thê tử cao hứng quá sớm, như thế thất vọng cũng sẽ lớn hơn nữa.

Nghe vậy, Chu Kí Vân ôm con đi vào trước mặt song thân. “Cha, nương, nếu Thanh Đại sinh nữ nhi, xin các ngươi không cần ở trước mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng, không cần nói muốn là tôn tử, mà không phải cháu gái, nàng vừa mới sinh đứa nhỏ, ta không hy vọng nhìn thấy nàng khổ sở.”

“... Nương biết ý tứ của ngươi.” Đằng vương phi thở dài. “Lần đầu sinh cháu gái cũng không có gì không tốt, dù sao về sau còn có thể sinh nữa.”

Đằng vương gia cũng ở bên cạnh phụ họa. “Ta và nương ngươi cũng hy vọng con dâu vui vẻ, một nhà hoà thuận vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.”

“Cám ơn.” Chu Kí Vân nhìn song thân cũng bởi vì thê tử, mà dần dần bớt đi vẻ kiêu ngạo bức người, trở nên để ý hơn, trong lòng có vô hạn cảm xúc.

Chờ phòng sinh sửa sang lại một chút, các tỳ nữ bế đứa trẻ đi ra, tiếng trẻ con khóc vẫn không ngừng, mà bà đỡ cũng đi theo phía sau, cười hì hì đi ra chúc.

“Chúc mừng thế tử, là một tiểu quận chúa...” Bà đỡ có điểm lo lắng làm cha sẽ mất hứng.

Chu Kí Vân lộ ra ý cười vui sướng. “Vất vả ngươi, chờ một chút có thưởng.”

“Đa tạ thế tử.” Bà đỡ lúc này mới an tâm đi về phía Đằng vương gia cùng Đằng vương phi chúc.

“Chúng ta có thể đi vào nhìn nương ngươi.” Chu Kí Vân phân bua ôm con, mở bước chân nhanh tiến vào phòng sinh, chỉ thấy thê tử suy yếu tái nhợt tựa vào đầu giường, nhưng trên mặt lúm đồng tiền cũng là thỏa mãn, trong lòng ôm lấy nữ nhi đang được bọc bởi tơ lụa.

Thanh Đại ngước mắt cười nhìn trượng phu đang vào cửa. “Tướng công, ta không phải đã nói sẽ là nữ nhi sao?”

“Trực giác của ngươi quả nhiên không có sai.” Hắn buông con, ngồi xuống ở mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nữ nhi nhiều nếp nhăn, lúc này đang giương cái miệng nhỏ, khóc không ngừng, nhìn thấy một sinh mệnh nho nhỏ tràn đầy sức sống như vậy, ngay cả tiếng khóc cũng đều mạnh mẽ như vậy, làm cho đôi mắt Chu Kí Vân cũng đỏ. “Cha thật sự thật cao hứng ngươi tới trên đời này... Đảm đương nữ nhi của cha...”

Đứng ở bên giường Thịnh nhi không hề chớp mắt nhìn chăm chú nữ anh trong lòng nương, rất muốn chạm vào nàng, sờ nàng, nhưng lại sợ làm nàng đau, chỉ có thể đứng xem.

“Thịnh nhi, đây là muội muội.” Chu Kí Vân hút hít vào, giới thiệu với con vị người nhà mới sinh ra này.

Thịnh nhi mở to đôi mắt đen thùi, nhìn khuôn mặt nho nhỏ đang khóc rất đáng thương kia, thế mới biết thì ra đây là “Muội muội”. “Muội...”

“Đúng, nàng chính là muội muội Thịnh nhi.” Thanh Đại nắm tay nhỏ bé hắn, sau đó nhẹ nhàng vỗ nữ nhi, làm cho hắn học phải dỗ muội muội như thế nào.

“Muội muội.” Thịnh nhi thì thầm lặp lại.

Giống như biết mọi người đều đang nhìn nàng, nữ anh lại khóc lớn hơn nữa.

Thịnh nhi nhìn muội muội mới ra sinh vẫn khóc, vẫn khóc, vì thế thật cẩn thận sờ sờ khuôn mặt của nàng. “Ngoan... Muội muội đừng sợ...” Hắn học giọng điệu trấn an của nương an ủi muội muội.

Nữ anh đột nhiên ngừng khóc, có lẽ là khóc mệt mỏi, lập tức liền ngủ.

“Thịnh nhi mới dỗ muội muội một chút, muội muội liền không khóc nữa.” Thanh Đại khen nói. “Về sau muội muội khóc, Thịnh nhi cũng phải giúp nương dỗ nàng.”

Nương ca ngợi làm cho Thịnh nhi cũng có tin tưởng, nhìn muội muội còn nhỏ rất nhiều so với mình, cũng bắt đầu có tự giác làm ca ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play