Màn đêm màu xanh đậm
đầy sao che kín, tầng tầng vân hải che khuất trăng rằm như câu. Góc sân
cây tường hương chương bị gió đêm hốt khởi thổi trúng hoa hoa tác hưởng, trong phòng nữ tử trên giường hẹp như gặp ác mộng, thân thể run mạnh
lên, đệm chăn trên vai chảy xuống.
Phòng trong, trong cây đèn
thủy tinh bên giường ánh sáng của cây nến nhỏ như hạt đậu, vẫn còn nhảy
lên, thoang thoảng trong không khí là mùi hương hơi ngọt đặc hữu của nữ
tử khuê phòng, nữ tử trên giường hẹp ngũ quan thật đẹp, dưới hàng mi như lá liễu là đôi mắt nhắm chặt, tóc đen như tơ lụa tốt nhất phân tán
trên áo ngủ bằng gấm thượng, mày co rút nhanh, lông mi thật dài vi run
run hầu như không thể thấy, biên độ run run không ngừng tăng lớn, tiện
đà mở một đôi mắt như thu thủy. Bởi vì vừa mới tỉnh lại, đôi mắt đen hơi mang chút mê muội.
“Nha.” Phát ra tiếng hô mang theo khàn khàn,
lại bị tiếng gió ngoài cửa sổ càng lúc càng nhanh che lấp, tiểu nha đầu
gác đêm ở gian ngoài ngủ thật trầm, hoàn toàn không có phát hiện trong
nội ốc tiểu thư đã tỉnh lại, nghiêng thân mình, ngực phập phồng, ngủ
thật sự trầm.
Diệp Trăn Trăn nắm trong tay gấm vóc dầy đặc, chống tay ngồi dậy, áo ngủ trên người thêu một đóa mẫu đơn phú quý thật lớn
cùng dây áo ngủ bằng gấm tuột xuống tới bên hông, nàng nhịn không được
đưa tay nắm chăn, tú văn phía trên thật tinh xảo, hoàn toàn không phải
máy thêu hoa ở xã hội hiện đại có thể sánh bằng. Vén lên liêm trướng,
trong mắt là bình phong hoa nở bốn mùa bằng hoàng lê mộc, ngày xuân là
hoa đào, ngày hè là thanh liên, ngày thu là ngạo cúc cùng ngày đông là
hồng mai, Diệp Trăn Trăn cầm giầy thêu, nhịn không được tiến lên nhìn
cẩn thận, hình vẽ trên bình phong mang theo phong lưu thoải mái không
giống quốc hoạ ở đời sau tượng dồn khí trầm. Quay lại nhìn phía chiếc
giường từ đầu mình vừa mới đứng dậy, vân hong hải thuỷ cùng giá gỗ hoàng lê, bên giường có cây đèn thủy tinh bát giác đang đứng, cánh hoa sen
tạo hình xảo diệu tuyền mĩ. Mười phần hương khuê của thiếu nữ cổ đại.
Diệp Trăn Trăn nâng tay lên, nàng cảm thấy có chút có chút vựng, nâng tay,
mu bàn tay đặt trên trán, nhiệt độ nóng bỏng cho thấy lúc này nàng đang
phát sốt. Nhìn lại trung y màu trắng trên người mình, còn có cái gì
không rõ, bước chân nặng nề vòng qua phía sau bình phong, liền thấy đây
căn phòng của khuê tú cổ đại, tiếng gió mang theo tiếng rít làm cho căn
phòng này mang theo chút đáng sợ, Diệp Trăn Trăn bước nặng bước nhẹ đi
hướng bàn trang điểm, bên trong gương đồng mờ nhạt chiếu ra bóng người
xa lạ.
Nàng nhịn không được dùng đầu ngón tay lạnh lẽo đụng chạm
mặt kính, trên mặt kiếng bởi vì tay nàng chỉ nổi lên sương mù thản
nhiên. Nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến một khắc thân mình bị ô tô chạy như
bay kia va chạm...... Đúng rồi, nàng đã chết, không phải Diệp Trăn Trăn, vậy nàng hiện tại là ai? Trán mang theo cảm giác mát để trên bàn trang
điểm, nàng thoải mái thở dài một hơi, nàng sinh bệnh, đợi cho hơi tốt
một chút, lại tính toán.
Nghe được tiếng bước chân xốc xếch phía
sau, Diệp Trăn Trăn miễn cưỡng quay đầu nhìn đi qua, nữ tử kia bước vội
vàng đi đốt đèn, trên người khoác áo choàng ngắn màu hồng nhạt bên ngoài trung y, hơi hơi nheo mắt lại, người tới ngũ quan thanh tú, làm như
thật không ngờ nàng sẽ đứng lên, biểu tình mang theo kinh ngạc: “Tiểu
thư, ngươi thức dậy làm gì.”
Hẳn là nha đầu của nàng, Diệp Trăn
Trăn nghĩ, chính là trong giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn,
Diệp Trăn Trăn không biết là vì nha hoàn này quá mức lo cho nguyên chủ
sau đó chậm trễ, đó chỉ là nàng đoán, Diệp Trăn Trăn tội nghiệp nói: “Ta có chút khát......”
“Vừa mới đốt đèn ở trên bàn trang điểm thì
nhìn đến ngươi, làm ta giật cả mình.” Nha hoàn kia nói: “Hơn phân nửa
đêm ngồi ở bên bàn trang điểm.” Nàng đưa tay đặt ở bên miệng ngáp một
cái, trong miệng nói liên miên cằn nhằn hiển nhiên bởi vì Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, đã quấy rầy giấc mộng của nàng, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Diệp Trăn Trăn không biết thân phận của mình, cũng không
biết thân phận nha đầu này, nếu có thể nhớ tới cái gì thì tốt rồi, vừa
mới có ý niệm này trong đầu, trong óc giống như đùng một tiếng nổ tung.
Thân mình ngồi ngay ngắn ở bên bàn trang điểm mềm mềm rồi ngã xuống.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, nghe được tiếng nha hoàn oán giận: “Sốt còn
không có lui, cũng không biết mặc thêm kiện xiêm y ban đêm.” Tiếp theo
lâm vào một mảnh hắc ám.
Trong đầu giống một đoạn phim nhựa trắng đen kiểu cũ, xem cuộc đời của Đỗ Oánh Nhiên. Lúc hài đồng nàng có gia
đình ấm áp, mẫu thân ôn nhu thể yếu, phụ thân ôn nhuận nhã nhặn chỉ có
một mình mẫu thân, hai người phu thê tình thâm, đối với Đỗ Oánh Nhiên
cũng là yêu thương. Bởi vì mẫu thân triền miên trên giường, ngược lại cố ý làm cho Đỗ Oánh Nhiên hoạt bát, hy vọng thân thể nàng an khang. Sau
khi mẫu thân rời đi phụ thân từ quan, cái gọi là bệnh lâu thành y, bởi
vì thê tử tử vong, làm cho phụ thân quyết định làm nghề y cứu người, hắn còn có một cái ý tưởng đó là biên soạn y thuật, thu thập kì phương các
nơi. Phụ thân chuẩn bị mang theo tiểu Oánh Nhiên du y hành tẩu thiên hạ, lúc trước khi đi bị ngoại tổ mẫu trong kinh lưu lại.
“Suy nghĩ
của ngươi là tốt, nhưng mang theo Oánh Nhiên thì không thể, để cho nàng ở lại trong kinh, cũng có tiểu thư muội ở cùng, ngươi có cái gì không yên lòng.” Trong trí nhớ ngoại tổ mẫu nắm tay phụ thân Đỗ Oánh Nhiên nói.
Phụ thân có chút do dự, tiểu Oánh Nhiên tựa hồ ý thức được muốn mất đi cái
gì, khóc lên, tiếp theo tay nàng bị tiểu thư tỷ ôn nhu nắm lấy: “Dượng,
ta sẽ chiếu cố Oánh Nhiên thật tốt.” Nắm tay Đỗ Oánh Nhiên là Tề Chước
Hoa, trong hai mắt đẫm lệ mông lung, tiểu Oánh Nhiên ngẩng đầu nhìn Tề
Chước Hoa, cảm thấy tiểu thư tỷ ôn nhu xinh đẹp, tiếp theo cảm nhận được nước mắt trên mặt mình bị Tề Chước Hoa lấy khăn tay lau đi: “Tiểu Oánh
Nhiên, phải kiên cường, đừng cho phụ thân ngươi lo lắng.”
Một câu của Tề Chước Hoa, cuối cùng làm cho Đỗ Oánh Nhiên ở lại Tề phủ thành kết cục đã định.
Ở trong đại phòng đẹp đẽ quý giá của Tề phủ, còn có biểu tỷ cùng tuổi đa
tài xinh đẹp ở cùng nàng, Đỗ Oánh Nhiên từ trong sự thương tâm khi phụ
thân rời đi đi ra, khôi phục đến hoạt bát dĩ vãng. Đỗ Oánh Nhiên tươi
cười ngọt ngào tính cách hoạt bát, trên gương mặt hai lúm đồng tiền, là
diện mạo trưởng bối thích nhất, điều này liền làm cho ngoại tổ mẫu
nguyên bản đau lòng nàng thập phần yêu thích nàng. Chính là có một ngày, Đỗ Oánh Nhiên nghe được hạ nhân nói nhảm, làm cho nàng ý thức được đây
là nhà của ngoại tổ mẫu, nàng là biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu. Trong giọng nói, hạ nhân đối Đỗ Oánh Nhiên ghét bỏ, nói nàng so ra kém biểu tỷ tính cách tốt, rất khoẻ mạnh, so ra kém biểu tỷ có tài, có thể nhảy ra vũ
đạo xinh đẹp.
Tề Chước Hoa ra mặt răn dạy hạ nhân đó, sau đó lôi
kéo tay Đỗ Oánh Nhiên, nói nàng đến dạy Đỗ Oánh Nhiên lễ nghi, dạy Đỗ
Oánh Nhiên khiêu vũ. Từ nay về sau Đỗ Oánh Nhiên nguyên bản hoạt bát trở nên trầm mặc, dần dần cũng mất đi ngoại tổ mẫu yêu thương, Đỗ Oánh
Nhiên liền càng thêm ỷ lại Tề Chước Hoa. Trước đó vài ngày biểu tỷ Tề
Chước Hoa định thân, Đỗ Oánh Nhiên thập phần luyến tiếc Tề Chước Hoa, ưu tư quá nặng hơn nữa đột nhiên nổi lên gió lạnh, Đỗ Oánh Nhiên liền bị
bệnh, bệnh hỗn loạn, thẳng đến Diệp Trăn Trăn từ hiện đại tiến nhập thân thể này.
Diệp Trăn Trăn nhìn chuyện xưa, cũng không phải một
chuyện xưa buồn cười, nàng lại nở nụ cười, mặt mày loan loan, bên môi là hai lúm đồng tiền, nhìn qua xinh đẹp đáng yêu, nàng cười không phải vì
nguyên nhân khác, vốn là mệnh số của Đỗ Oánh Nhiên chỉ sợ bị Tề Chước
Hoa hoàn toàn phá hủy. Nàng cũng biết một chuyện xưa về Đỗ Oánh Nhiên,
chẳng qua chuyện xưa từ sau khi mẫu thân của Đỗ Oánh Nhiên đi về cõi
tiên, không quá giống nhau. Phụ thân Đỗ Oánh Nhiên mang theo Đỗ Oánh
Nhiên làm nghề y, Đỗ Oánh Nhiên tính tình từ đầu tới đuôi thiên chân
hoạt bát, tươi cười ngọt ngào, càng bởi vì theo phụ thân học được một
tay hảo y thuật, đợi sau khi hồi kinh tiến vào y viện tiến tu, gả cho
người cùng Tề Chước Hoa đính hôn, vợ chồng phu thê tình thâm, cả đời
trôi chảy.
Nàng vì sao biết rõ ràng, vì chuyện xưa về Đỗ Oánh
Nhiên đúng là nàng viết, nữ chủ đúng là Đỗ Oánh Nhiên. Vì sao biết phá
hư mệnh số của Đỗ Oánh Nhiên là Tề Chước Hoa, cũng đơn giản, bởi vì tất
cả chỗ tốt nguyên bản nữ chủ đạt được đều bị Tề Chước Hoa chiếm được. Tỷ như, Đỗ Oánh Nhiên mười ba tuổi vào kinh ở trong miếu ở ngoại ô cứu trị một cô gái, Linh Tâm, hiện tại người nọ đang theo bên người Tề Chước
Hoa. Phụ thân Đỗ Oánh Nhiên ở kinh thành đặt mua phòng ở, hàng năm thời
điểm lễ mừng năm mới sẽ ở trong kinh tiểu trụ, vốn là muốn dạy nữ chủ
học tập y thuật, Tề Chước Hoa làm cho Đỗ Oánh Nhiên không học y, ngược
lại vẫn cổ vũ Đỗ Oánh Nhiên học tập vũ đạo nàng thập phần không am hiểu. Lúc tỉnh lại Diệp Trăn Trăn thấy nha hoàn kia, tên là Hải Đường, điển
hình là đang ở tào doanh lòng tại hán, mỗi ngày kỉ kỉ oa oa đều là nói
chỗ tốt của Tề Chước Hoa, mới có thể làm cho Đỗ Oánh Nhiên càng tự ti.
Còn có ngoại tổ mẫu, nguyên bản ở dưới ngòi bút của nàng Đỗ Oánh Nhiên ở trong kinh thành dựa vào mát xa giảm bớt đau đầu cho lão tổ tông, củng
cố địa vị ở lão tổ tông trong lòng, hiện tại làm cái đó là Tề Chước Hoa.
Nàng ở hiện đại đã tử vong, thật không ngờ xuyên qua một lần lại là đến
trong sách của mình, Đỗ Oánh Nhiên chân chính đã đi từ lần sốt cao này,
như vậy nàng là Đỗ Oánh Nhiên.
Ý niệm này ở trong đầu, hình ảnh
phim nhựa dừng lại trước mắt ầm ầm thoát phá, như là từ trên trời ngã
xuống tới phàm trần, Đỗ Oánh Nhiên cảm thấy thân mình đột nhiên thật
nặng, đầu lại ẩn ẩn đau.
“Tiểu thư tỉnh.” Một thanh âm già nua ở bên tai vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT