Hôm nay cũng là một buổi sáng sớm như bình thường.

Chẳng có gì thay đổi, vẫn yên tĩnh như trước kia…

Nhưng tại vì sao mà trong lòng tôi vẫn cứ hoảng hốt, kỳ lạ thật, chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả.

“Đa Lâm, cậu nói xem nghỉ học rồi bọn mình đi đâu chơi cho vui đây? Trước tiên về nhà tớ ăn cơm là được, mẹ tớ nói sẽ làm mì lạnh thịt bò cho bọn mình ăn đó! Hà hà!” Hiền Chu hai ngày nay vẫn cố sức làm cho tôi vui, thật biết ơn nó quá.

“Ừ.” Tôi miễn cưỡng cười lên một cái, thực cảm thấy mình càng lúc càng giống một con ngốc.

Vừa bước vào phòng học, tôi đã nhìn thấy Thành Vũ Tuyết đang nghiêm túc học hành ở bên kia, thấy tôi đến, cô ta chỉ đảo mắt nhìn tôi một cái đầy khiêu khích, quả thật không biết cô ta vốn là loại người như vậy, nhưng tôi vẫn sẽ đồng ý giao Thừa Tầm cho cô ta, haizzz, tôi đúng là một con ngốc.

Trời ạ, đáng chết thật, chẳng phải đã nói rằng sẽ quên rồi sao, sao cứ nghĩ mãi đến thế này, ngốc ơi là ngốc… Doãn Đa Lâm là đứa ngu ngốc nhất, chính thế mà, “đại trượng phu hà hoạn vô thê” (đại trượng phu có tai nạn nào mà không có vợ ở bên), ví như tôi là đóa hoa tươi còn sợ không tìm ra phân bò à?

Đúng đúng, quên Thừa Tầm đi! Để cho hắn ta cũng tự do đi!

“Đa Lâm!” Tiếng Chính Hạo vang lên từ ngoài phòng học, tiếp theo là bóng Hiểu Anh hoảng hốt chạy vào.

“Có thật là có chuyện đó không? Đa Lâm, có thật là xảy ra chuyện đó không?” Mắt Chính Hạo đo đỏ, dường như sắp lồi ra ngoài.

“Cái gì, Chính Hạo, cậu đang nói gì vậy?” Tôi nhất thời cảm thấy kỳ quặc khó hiểu.

“Xin lỗi, Đa Lâm, nếu hôm đó tớ và Hiền Chu cùng đưa cậu về nhà… có lẽ sẽ không xảy ra…” Hiểu Anh cúi thấp đầu không nói nữa.

“Hư! Chết tiệt! Cái thằng khốn đó dám… tớ… bây giờ tớ đi nói với Thừa Tầm đây!” Vừa nói, Chính Hạo vừa tức giận chạy đi.

Nhìn theo bóng Chính Hạo biến mất, Hiểu Anh dường như muốn nói gì đó, nhưng lại thở dài một cách bất lực.

“Ai… nói… vậy…? Sao mà…” Hiền Chu như không tin nổi việc lại lan đi nhanh đến thế.

“Không biết, nhưng trong trường có rất nhiều người biết đó.”

“Được rồi, chẳng có gì to tát cả, tớ không sao mà, Hiểu Anh, cậu mau về đi, sắp vào học rồi đó.” Biểu lộ duy nhất của tôi là cười ngốc nghếch.

“Đa Lâm, Thừa Tầm cậu ấy… tớ… tớ…” Vẻ mặt Hiểu Anh dường như rất đau khổ, giống như có chuyện gì đó không lành đã xảy ra, biểu cảm của nó như thế trăm năm cũng khó gặp một lần.

“Thừa Tầm thế nào?” Hiền Chu nhìn tôi một cái rồi hỏi Hiểu Anh.

“Thừa Tầm… Thừa Tầm cậu ấy đi rồi.” Giọng Hiểu Anh rất nhẹ rất nhẹ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.

“…” Tim run lên thật dữ dội, tôi lặng lẽ thả rơi cặp xách trong tay xuống, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Hiểu Anh.

“Cậu vừa nói Thừa Tầm sao cơ? Đi rồi? Là ý gì?” Tôi không dám tin, hỏi lại.

Tại sao lại nói thế? Thừa Tầm đi rồi? Là sao? Cậu ấy đi đâu? Tại sao lại đi đột ngột thế? Bao nhiêu suy nghĩ chạy rần rật trong đầu tôi.

“Đúng, đi hôm qua rồi, hình như… nghe nói là đi nước ngoài, đi với bố mẹ cậu ấy, nói là muốn ở lại đó một thời gian…” Vừa nói Hiểu Anh vừa bịt miệng khóc nấc lên, nhưng ánh mắt của nó thật lạ lùng, sao lại giống như đang nói dối? Đúng, có lẽ là đang nói dối!

Trong này nhất định có nguyên nhân nào đó mà tôi không biết… đi nước ngoài? Không thể, sao vậy chứ… quá kỳ lạ, tại sao Thừa Tầm phải đi nước ngoài? Trong này nhất định có nguyên nhân gì đó để tôi không biết được! Nhất định phải có nguyên nhân gì đó! Không thể… Thừa Tầm không thể không nói lời nào mà bỏ đi được…

Sao… sao lại thành ra thế này?

“Cậu đang lừa tớ hả? Hiểu Anh à, cậu đừng đùa như thế với tớ! Nói đùa thế với tớ là để tớ vui hả? Chẳng vui chút nào đâu, ấu trĩ lắm đó! Thật quá ấu trĩ! Được rồi, được rồi, Thừa Tầm bây giờ đang ở đâu? Chắc chắn là cậu ấy vì muốn tớ tha thứ cho nên mới làm thế này, đúng không? Trịnh Hiểu Anh, cậu nói với tớ là cậu đang đùa đi, tất cả những gì cậu nói là giả, phải không? Cậu đang gạt tớ có phải không?”

“… Là thật sao? Thừa Tầm cậu ấy…” Thành Vũ Tuyết đột ngột đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, gương mặt đầy vẻ ngơ ngác và nghi ngờ.

“Tại sao cậu ấy phải đi? Sao lại đi đột ngột thế chứ? Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì hả…” Hiền Chu bịt lấy miệng hỏi Hiểu Anh liên tiếp.

“… không biết… tớ chẳng biết gì cả, đừng hỏi nữa… Thừa Tầm… tớ nhận lời cậu ấy là sẽ không nói rồi…” Hiểu Anh bịt chặt hai tai, ra sức lắc đầu.

“… Thừa Tầm bây giờ đang ở trong lớp chứ hả? Hả? Cậu ấy đang ở trong lớp phải không?” Tôi đờ đẫn đứng tại chỗ ngồi của mình, người run lên bần bật.

“… Đi rồi, cậu ấy đi nước ngoài rồi…” Giọng Hiểu Anh vừa nhẹ vừa mơ hồ.

“Lừa gạt! Cậu lừa tớ! Thừa Tầm cậu ấy sẽ không bỏ rơi mình tớ ở lại! Cậu ấy đã nói rồi, bọn tớ đã hứa với nhau rồi! Trước đây rất lâu đã hẹn với nhau thế rồi! Bọn tớ vẫn luôn giữ lời! Chỉ cần bọn tớ đều không kết hôn thì sẽ luôn luôn ở bên nhau! Cậu có biết không? Cậu nhất định là không biết! Nên cậu đừng có lừa tớ nữa! Tớ sẽ không tin cậu đâu! Bất chấp là ở đâu, bất chấp Thừa Tầm ở đâu, tớ cũng sẽ tìm cho ra cậu ấy!” Vừa nói, tôi vừa đẩy Hiền Chu và Hiểu Anh đang đứng cản trước mặt tôi ra để lao ra ngoài.

Thừa Tầm… Thừa Tầm… Thừa Tầm…

Tôi không biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết những giọt nước mắt to như hạt đậu bắt đầu tuôn mãi không ngừng, đây không phải sự thật… không thể không thể… Ai cũng có thể bỏ rơi mình, chỉ có cậu ấy là không được! Chỉ mình cậu ấy là không được!

Đây là mơ sao? Nhất định là tôi đang mơ rồi! Nếu là giấc mơ thì, làm ơn, hãy để tôi nhanh chóng tỉnh dậy đi, hãy để tôi mau tỉnh dậy!

“Binh!” một tiếng, tôi thở hổn hển mở toang cánh cửa phòng học của Thừa Tầm, tất cả mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn tôi.

“Có chuyện gì à?” Bà cô đeo kính như mọt sách đứng trên bục nhìn tôi kỳ dị.

“Hàn Thừa Tầm… xin hỏi Hàn Thừa Tầm, cậu ấy…” Lời tôi nói đã trở nên cứng đơ, tôi không biết phải nói thế nào.

“Ồ, tìm Hàn Thừa Tầm hả? Cậu nhóc đó không còn ở đây nữa, bị thôi học…”

Chưa đợi cô nói xong, tôi đã bụm miệng chạy ra ngoài, tất cả học sinh loạn như cái tổ bắt đầu bàn tán ầm ĩ, nhưng tôi đã không còn chịu nổi nữa.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy mặt mình nong nóng. Hàn Thừa Tầm… Hàn Thừa Tầm, cậu thật đã đi rồi sao? Tại sao không nhìn mình một cái mà đã đi rồi, tại sao lại thế hả? Tại sao lại đột ngột thế chứ? Tại sao không nói với mình tiếng nào? Tại sao không đợi sự đồng ý của tớ hả?

Đồ lừa dối! Cậu là đồ đại lừa gạt!

Cậu có biết là không có cậu tớ sẽ không sống nổi một ngày nào không… cầu xin cậu đó, nói cho tớ biết tất cả đều là trò lừa gạt được không? Nhất định là đang lừa phỉnh tớ, tớ không tin đâu, không tin chút nào hết! Cho dù thế giới này tuyệt diệt, cho dù địa cầu này tuyệt diệt, cậu cũng sẽ không rời xa tớ đúng không?

Chúng mình sẽ luôn ở bên nhau! Chúng mình sẽ mãi mãi không xa rời nhau!

Đúng không?

Đúng không hả? Cậu nhận lời tớ rồi, chúng mình đã hứa với nhau rồi! Sao cậu có thể nói lời mà không giữ lời…

“Taxi!”

“Đến An Linh Động!”

“An Linh Động?”

“Phải phải, xin chú chạy nhanh lên!”

Bên ngoài mưa lất phất rơi, tí ta tí tách rơi trên khung kính cửa sổ, dường như cũng quất mạnh vào tim tôi.

Thì ra, lúc Chính Hạo chạy đi, điều Hiểu Anh muốn nói chính là những lời này… không đúng, Thừa Tầm không hề đi, cậu ấy chắc chắn đang ở nhà ngủ nướng… đúng , đúng!

Cậu ấy không hề đi, hôm qua cũng không, hôm nay cũng không, ngày mai cũng không, tên đó sợ nhất là ngồi máy bay, Hàn Thừa Tầm mắc chứng sợ độ cao, sao cậu ấy có thể đi nước ngoài được chứ, còn muốn lừa tôi nữa, cậu ấy tưởng tôi là con ngốc chắc?

“Này… này… cháu học sinh ơi… tới rồi!” Chú lái xe thấy bộ dạng tôi khóc đến sưng húp cả mắt, hình như cũng hết hồn.

Tôi hoàn hồn lại, nhảy ra khỏi xe một cách điên cuồng chạy đến trước cửa nhà Thừa Tầm.

“Thừa Tầm, Thừa Tầm, là tớ, là Đa Lâm! Đi học thôi! Đừng ngủ nữa! Lên lớp rồi!” Tôi ngoác miệng ra gào lớn, nước mưa đã làm mờ mắt tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy nước mắt mình còn lạnh hơn cả nước mưa.

Chẳng có ai đáp lại, chung quanh yên ắng như tờ, tịnh không nghe một âm thanh nào.

“Hàn Thừa Tầm! Hàn Thừa Tầm! Van xin cậu hãy ra đi có được không? Tớ sai rồi, tớ không nên chọc giận cậu, là tớ không tốt, có phải cậu vẫn đang giận không? Xin lỗi, tớ xin lỗi cậu có được không? Thừa Tầm, xin lỗi mà, cậu đi học với tớ có được không, chúng mình vẫn sẽ cùng về nhà, được không hả?” Tôi đứng trước cửa nhà Thừa Tầm khóc gào, nhưng chẳng ai trả lời, chẳng có ai cả, tôi nghẹn giọng, cổ họng đắng nghét, thật khó chịu!

Người đi đường đều quan sát tôi bằng ánh mắt kỳ quái, tôi bịt chặt miệng đau khổ khóc.

“Đa Lâm!”

Là giọng của Thừa Tầm… Dường như tôi nghe thấy tiếng Thừa Tầm đang gấp gáp gọi tôi, tôi quay đầu lại ngó quanh quất như điên, nhưng tôi chẳng nhìn thấy, ngay cả bóng cậu ấy tôi cũng không thấy, lao vùn vụt qua trước mắt tôi, chỉ là xe cộ mà thôi…

Thừa Tầm! Rốt cuộc cậu đang ở đâu?

“Thừa Tầm! Thừa Tầm! Van xin cậu làm ơn mở cửa ra được không, xin cậu đừng làm thế! Thừa Tầm à! Thừa Tầm… chúng mình sẽ mãi mãi ở bên nhau phải không? Chúng mình sẽ ở bên nhau phải không? Chúng mình mãi mãi không xa nhau, đúng không? Đúng không…”

“Hàn Thừa Tầm! Cậu mau ra đi đi! Dù cậu muốn đi nước ngoài cũng được, dù cậu muốn rời khỏi đây cũng được, van xin cậu cho tớ nhìn mặt một cái có được không? Đừng có cứng đầu nói xa tớ là đi ngay thế! Tớ thề sau này sẽ không đi đánh bida nữa, tớ thề sau này sẽ không chọc giận cậu nữa, tớ thề sau này sẽ hoàn toàn nghe lời cậu! Làm ơn ra gặp tớ đi có được không… Làm ơn đừng rời xa tớ… Làm ơn đừng vứt bỏ tớ… xin cậu đấy…”

Tại sao tôi không nói nổi nữa, chỉ ngồi mọp xuống đất khóc nấc không ngừng… Thừa Tầm, cậu ở đâu? Tại sao không đến gặp tớ? Tớ vẫn chưa kịp nói với cậu, tớ vẫn chưa kịp nói với cậu…

Thừa Tầm à… tớ thích cậu… luôn luôn như thế… tớ vẫn luôn thích cậu… Thừa Tầm…

Thừa Tầm…

Van xin cậu, mau quay về được không… Chúng mình cùng về nhà nhé, được không?

Được không…







Thừa Tầm, cậu có biết trên trời vì sao sáng nhất là sao nào không?

Là sao Chức Nữ cung Thiên Cầm đó, nó đối xứng rất xa với sao Ngưu Lang cung Thiên Ưng, cách nhau một dải Ngân Hà… Haizzz… Ngưu Lang Chức Nữ thật đáng thương, rõ ràng là yêu nhau sâu sắc như thế, lẽ ra phải ở bên nhau suốt đời! Cậu nói xem có đúng thế không?

Phần đặc biệt:

Năm 1997, đúng vào ngày sinh nhật Hàn Thừa Tầm và Doãn Đa Lâm tròn tám tuổi.

Đa Lâm nhảy tung tăng trên con đường từ trường tiểu học về nhà, vừa vui vẻ liếm cây kẹo que vị dâu tây trong tay vừa mở to đôi mắt nhìn ngó khắp xung quanh.

Woa! Mùa hè đến rồi đó!

Ánh nắng vàng rực của buổi chiều tà chiếu rọi càng rạng rỡ hơn, những tàng cây rậm rạp hai bên đường xanh ngút mắt, mùi cây lê và cây tùng quyện lại cuốn tới từng đợt, những dây sắn dây ven đường vẫn chưa đâm chồi, trơ trụi quấn quýt leo ở phía bên kia, gần đó còn có những bà mẹ trẻ ôm những đứa con nhỏ đến tiệm tạp hóa mua bánh ăn.

Đó là một ngày hè nóng bức, đến cả tiếng chim sẻ kêu trên ngọn cây cũng có phần mơ mơ hồ hồ, chỉ biết đậu ở trên cành liên tục kêu lên những tiếng lanh lảnh “Nóng! Nóng!”.

“Đồ mất dạy!”

Đột nhiên, một giọng nói dường như từ trong khu chung cư vẳng đến bên tai Đa Lâm, khiến cô bé giật mình hốt hoảng. Rốt cuộc là giọng nói từ nơi nào? Đa Lâm hiếu kỳ nhìn về phía có âm thanh ấy phát ra.

Ối… hình như có người đang đánh nhau! Đa Lâm nheo mắt nhìn thật kỹ, là một đám đánh nhau! Có tới mấy tên con trai đang vây quanh một cậu bé trắng trẻo đẹp trai, trên mặt đứa nào cũng hằm hằm giận dữ.

“Mày mới nói gì hả?” Cậu bé bị bao vây mắt lộ hung quang, co chặt nắm đấm, lạnh lùng hỏi tên vịt đực đó.

“Tao nói mày là đồ mất dạy! Đồ mất dạy! Đồ con nuôi mất dạy! Sao, mày có ý kiến gì à?”

Không đợi tên vịt đực kia hả họng nói hết, cậu bé trắng trẻo đẹp trai đã cho một đấm trúng giữa mặt đối phương, liền ngay sau đó, tất cả mấy đứa còn lại đều nhào tới, chắc là vì muốn hỗ trợ cho đồng bọn, cậu bé đẹp trai nhanh chóng bị đánh gục xuống đất.

Mấy tên hư hỏng khốn kiếp đó vừa đấm đá cậu bé vừa gào lên chửi bới không ngớt:

“Đồ mất dạy! Mày là đồ con nuôi mất dạy! Mẹ tao nói mày là đồ con nuôi!”

“Đúng! Đúng! Đồ mất dạy, mày dám đánh tao hả! Xem xem hôm nay tao có tha cho mày không!”

“Đánh nó! Đánh nó! Đánh thằng mất dạy này đi!”

Trời ơi! Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Đa Lâm thấy máu trong người cô chạy rần rật! Bọn này sao lại dám ỷ đông hiếp yếu chứ?! Đúng là quá đáng thật!

Cô nhất định phải chặn đứng bọn chúng!

Đa Lâm giận dữ co nắm tay, cũng không biết dũng khí từ đâu đến, cô trốn trong đám cỏ rậm rạp hét to về phía trước:

“Không được rồi! Chú cảnh sát tới rồi!”

Đột ngột, tất cả đều dừng lại.

“Cái gì? Ch… chú cảnh sát hả?” Con vịt đực bị dọa đến kinh hãi.

“Anh ơi, cảnh sát sắp đến rồi! Bọn mình chạy mau thôi!”

“Ối! Tao không muốn bị bắt vào tù đâu! Tao không muốn! Chạy mau đi!”

Trong chớp mắt, mấy thằng nhóc vừa khóc vừa chạy tóe khói mất tăm tích.

“Cậu… cậu không sao chứ?” Đa Lâm thấy mấy tên đó chạy xa rồi liền vội vã nhảy ra, cô bé nhìn thấy cậu bé đang khuỵu dưới đất, trên mặt bị đánh mảng xanh mảng đỏ, cuống quýt móc chiếc khăn tay hình mèo Kitty yêu thích nhất ra đưa cho cậu.

“Soạt!”

Ai mà biết cô bé tốt bụng mỹ nhân cứu anh hùng lại bị cậu bé gạt tay ra.

“Đồ nhiều chuyện! Nhìn gì mà nhìn! Ai cần cậu quan tâm chuyện vớ vẩn! Tránh ra!” Giọng cậu bé tức giận muốn điên.

“Cái gì?! Cậu… sao cậu có thể thế chứ! Cậu mới là đồ nhiều chuyện! Tớ đã cứu cậu mà!” Đa Lâm có phần bị tổn thương cự nự lại.

“Cái đồ nhiều chuyện chết tiệt, còn không mau tránh ra!? Tớ cho biết tay!” Vừa nói, cậu bé vừa giơ nắm đấm lên.

“Cậu… đúng là chẳng lễ độ gì cả! Sớm biết thế tớ đã không thèm cứu cậu!” Đa Lâm lè lưỡi với cậu bé, sau đó đứng dậy hừ một tiếng rồi đi tiếp về hướng nhà mình.

Cậu bé nhìn thấy món đồ cô bỏ quên lại, là một cây kẹo que màu xanh vị dưa lưới.

“Mẹ nó!” Cậu bé chửi thề một tiếng, tức giận gãi gãi đầu, chụp lấy cây kẹo rồi vội vã đuổi theo cô bé mặc váy hồng nhiều chuyện ban nãy.

Đa Lâm liếm cây kẹo, tung tăng nhảy trên thảm cỏ, thảm cỏ xanh mượt mọc gần những tán cây cao cao, giống như một đại dương xanh bao la, hương hoa cỏ bay trong gió, Đa Lâm lập tức quên ngay chuyện bực mình vừa rồi.

“Đứng lại! Chết tiệt, đứng lại coi!”

Sau lưng vẳng đến một tiếng nói kỳ quái, Đa Lâm hiếu kỳ quay đầu lại, chỉ thấy một cậu bé người ngợm bẩn thỉu đang chạy hùng hục về phía cô. Hả? Đó không phải là cái tên hung dữ vừa nãy sao?

“Đồ nhiều chuyện, tôi không thèm cái này! Mau mang cây kẹo chết tiệt của cậu về đi!” Cậu bé quơ tay nắm lấy váy cô bé.

“Mẹ ơi! Có tên dê xồm! Mẹ ơi!”

“Đừng chạy! Đồ nhiều chuyện! Đừng chạy!”





“Đợi đã! Hàn Thừa Tầm! Cậu đợi tớ với! Cậu chậm chút được không, tớ mới học chạy xe mà.”

“Đúng là ngốc! Mười sáu tuổi rồi mà không biết chạy xe! Này, Doãn Đa Lâm, chúng ta đánh cược đi? Cược xem ai đến trường trước?” Thừa Tầm cố ghìm tốc độ lại.

“Gì thế? Này này, cậu chạy sau xe tớ làm gì đó?”

“Hì hì, tớ dạy cậu làm cách nào để thắng tớ đó mà!”

“Thật không? Sao thắng được?” Doãn Đa Lâm hiếu kỳ hỏi.

“Chính là thế này…” Vừa nói, Hàn Thừa Tầm giơ chân đạp một cái thật mạnh vào đằng sau xe Doãn Đa Lâm, sau đó cười ha ha lên.

“Á…” “RẦM!” một tiếng cực lớn, cả xe lẫn người đều nhào xuống đất.

“Này, Đa Lâm! Này, cậu sao rồi?” Hàn Thừa Tầm cuống cuồng vứt luôn xe, lao đến hỏi.

“Á… đau chết tớ mất thôi! A! Đau quá, cậu đừng đụng vào!” Doãn Đa Lâm vừa khóc vừa đánh vào tay Thừa Tầm.

“Đau chỗ nào? Này này, nói mau cho tớ xem xem! Cậu là đồ ngốc, không ngờ cậu lại ngốc như thế, ái chà ái chà, tớ thật không nên đùa với đồ ngốc như cậu!” Hàn Thừa Tầm tuy nói những lời chọc giận người khác, nhưng trong lòng rất lo lắng cho vết thương trên chân Doãn Đa Lâm.

“Làm sao đây, đau chết mất, lát nữa trễ giờ học thì biết làm thế nào?” Vừa nói, Doãn Đa Lâm lại bắt đầu rơi nước mắt.

“… Này, tớ chở cậu đi có được không? Ê, đừng khóc nữa, a! Coi chừng đầu gối có sẹo đó! Tệ thật, cậu thế này thì ai thèm cưới chứ!” Hàn Thừa Tầm cố ý nói một cách đứng đắn.

“Cái gì? Thật không? Tại sao… tại sao không cưới được?” Doãn Đa Lâm quả nhiên nín khóc ngay, chuyển toàn bộ sự chú ý sang chuyện kết hôn.

“Tất nhiên rồi, cậu nghĩ thử xem có ai mà muốn kết hôn với một người đầu gối có sẹo không, vả lại tớ cũng chẳng thích con gái có sẹo ở đầu gối.” Hàn Thừa Tầm chép chép miệng.

“Huhuhuhu… không cưới ai được sao? Thế phải làm sao? Hu hu… thế thì tớ phải làm sao đây?”

“Được rồi được rồi, tớ sẽ chịu trách nhiệm, tất cả chuyện này đều là do tớ, cho nên… cho nên sau này tớ miễn cưỡng sống cả đời với cậu vậy!” Hàn Thừa Tầm mặt tràn đầy sự không-tình-nguyện, nhưng trong lòng hoàn toàn không phải thế.

“Ai… ai thèm sống cả đời với cậu…”

“Cậu tưởng tớ muốn chắc?”

“Tớ… tớ càng không muốn hơn cậu…” Doãn Đa Lâm tức giận hét lên.

“Được rồi được rồi, đứng lên đã rồi hãy nói! Ối… cậu nặng quá đi mất!”

“Ghét! Cậu nói nhảm gì thế! Tớ đâu có nặng!”

“Này, Thừa Tầm, chúng mình thật sự sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Doãn Đa Lâm ngồi đằng sau xe Hàn Thừa Tầm, hai tay ôm chặt eo lưng Thừa Tầm, trên má vẫn còn vết nước mắt chưa khô.

“,… ừ…” Hàn Thừa Tầm cười, nhẹ nhàng trả lời.

“Này, tớ đang rất nghiêm túc nói chuyện đó! Ồôôôô… ! Nhưng mà Hàn Thừa Tầm là nhân vật rất được các bạn nữ yêu mến mà, ai mà biết được, chỉ cần cậu móc tay với tớ…”

“Này, Doãn Đa Lâm, cậu là con ngốc à?” Hàn Thừa Tầm đột nhiên nổi giận.

“Cái gì? Cậu… cậu nói tớ là con ngốc hả? Cậu… cậu…”

“Sao cậu lại có thể không tin lời tớ nói hả, Hàn Thừa Tầm tớ đã bao giờ lừa gạt cậu chưa? Hảaaaa…! Người ưu tú như tớ lại sống chung với cậu… đúng là tủi thân chết được!”

“Hi hi… chỉ cần cậu không kết hôn, tớ cũng không kết hôn, chúng ta chẳng phải sẽ được sống bên nhau à, đúng không nào?”

“Ngốc ạ, thế thì chẳng thà trực tiếp nói chúng ta kết hôn với nhau là được… thật là…”

“Sao? Cậu vừa nói gì thế?” Doãn Đa Lâm không nghe rõ.

“À à… không có gì… không có gì hết.” Hàn Thừa Tầm cẩn thận làm ra vẻ ngây thơ.

“Thế thì, Thừa Tầm, cậu có biết câu chuyện Ngưu Lang và Chức Nữ không?”

“Haizzz… tớ không nghe! Đừng hỏi tớ mãi về Ngưu Lang Chức Nữ gì gì đó nữa, cậu cứ lật lại chuyện cũ rích thế thì có hay ho gì?”

“Ê! Hàn Thừa Tầm, cậu nghe hay không?”

“… Haizzz, sau này nếu mà ở bên cậu, sao tớ có thể sống đây.”

“Cậu ở đó lảm nhảm gì thế hả? Này! Hàn Thừa Tầm! Cậu nghe không?”

“A a! Chớp sáng chớp sáng như thủy tinh, đầy trời những đốm sao nhỏ xinh…”

“Ê! Thừa Tầm! Hàn Thừa Tầm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play