1.Ngày thứ hai ở trường.

Không ngoài dự kiến, quả nhiên tôi vẫn thấy Thừa Tầm ở cổng vào của trường, nhưng chẳng biết vì sao, hôm nay thấy tâm tình của cậu ta lại không giống trước nữa, hơi nặng nề, lại có chút trống trải.

Thừa Tầm cậu ấy bây giờ, đã là bạn trai của người khác rồi... không còn là thanh mai trúc mã cùng điên cùng cười với tôi như trước nữa... Cậu ấy đã là của cô gái khác rồi...

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, tim của tôi đã thấy rất đau rất đau!

"Sao thế?" Thừa Tầm nhìn thấy tôi, cười hỏi.

"Không có gì đâu." Tôi cố cười tỏ như mạnh mẽ, thực ra chỉ là miễn cưỡng bản thân phải cười lên thôi, hi vọng đừng cười đến nỗi khó coi là được.

"Thế mắt cậu bị sao vậy?" Cậu ta nghi ngờ chỉ chỉ vào mặt tôi.

"Ớ? Cái gì, mắt gì ? Sao tớ không biết nhỉ?" Tôi vội vã đưa tay lên che mắt, cuống quýt trả lời, hôm nay lúc soi gương cũng cảm thấy mình quả cũng hơi giống quốc bảo (gấu trúc).

"Cậu bị đánh à?" Thừa Tầm kinh ngạc như phát hiện ra một châu lục mới.

"Cái gì? Nói nhảm gì thế? Cậu... cậu mới bị đánh đó!" Cái tên này sao lại nói vậy, làm sao tôi có thể bị đánh chứ!? Bệnh thần kinh!

"Thế là do cậu khóc hả?"

"Gì? Khóc? Tại sao phải khóc? Tớ sống tốt thế này làm gì mà phải khóc? Cậu bị bệnh hả? Tránh ra!" Cuối cùng bị cậu ta nói trúng chỗ đau rồi, để bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, tôi tức giận trừng mắt nhìn, lửa giận đầy bụng bốc lên bừng bừng, cậu ta nhất định phải làm thế à?

"Làm gì thế hả? Cái cậu này bị gì thế? Mới sáng sớm đã uống thuốc nổ à, tớ quan tâm cậu mà! Làm gì thế hả..." Thừa Tầm không chịu thua nói.

"Quan tâm gì mà quan tâm! Muốn quan tâm thì về nhà mà quan tâm Vũ Tuyết của cậu đi! Tránh ra, chó ngoan không cản đường! Tớ phải đến lớp rồi." Tôi thở hổn hển đẩy cậu ta ra để vào trường.

"Thật là... phát điên cái gì thế hả, tớ lại làm sai gì à..." Cậu ta còn rỗi hơi đứng đó mà lải nhải nữa chứ, đây là do ai hại đây, Hàn Thừa Tầm! Cậu là thằng ngu siêu cấp!

Đúng! Doãn Đa Lâm, đời mày đã lật sang trang khác rồi, tiếp đó còn có cả một cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ mày đó, chân trời chỗ nào mà không có cỏ, hà tất phải đơn phương một cành hoa?

Không sai! Phải làm cho cái tên ngu ngốc kia biết bỏ rơi mày là chuyện đáng hối hận biết bao nhiêu! Mày phải tìm một người bạn trai còn đẹp trai còn khí chất, đánh nhau còn lợi hại hơn hắn ta! Mày không cần vì một cái cây như hắn mà phải bỏ qua cả một khu rừng rậm!

Ừ! Ừ! Chính thế, chính thế!

Vì cuộc sống hoa hồng xán lạn và tươi đẹp sau này, Doãn Đa Lâm, cố gắng phấn đấu! Cố lên! Cố lên! Ai cha! GO!

Phù...

Vào đến lớp học, tôi theo quán tính nhìn về phía Thành Vũ Tuyết, đập vào mắt tôi chính là hình ảnh cô ta đang học hành rất chăm chỉ!

Nói thực, tôi rất muốn giết chết cô ta và Thừa Tầm, sau đó tôi cũng tự sát luôn, vì bọn họ đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn của tôi! Thù này không báo không phải Doãn Đa Lâm! Tuy là tôi cứ đơn phương người ta, không sai... hà... nhưng mà ai bảo hắn ta tàn ác quá làm chi! Tôi thích hắn ta một thời gian dài như thế, cho dù tôi không chủ động nói ra, hắn cũng nên tự phát hiện ra chứ? Đáng ghét! Hàn Thừa Tầm, cậu là tiểu tử thối độc ác siêu cấp!

Thành Vũ Tuyết, học sinh ưu tú như cô ta chẳng phải nói ghét nhất là dạng học sinh bất lương sao, hơn nữa cô ta còn là đứa con gái mũi hếch lên trời... tại sao cô ta lại thích Thừa Tầm chứ? Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi... Hừ... tôi phải nói với bọn Hiền Chu và Hiểu Anh chuyện này mới được... ôi, tôi thấy hay là nên thôi đi, bọn nó mà biết thì thế nào cũng truy hỏi tới cùng, đến lúc đó chắc chắn sẽ phiền phức chết đi được! Không chừng bọn nó còn nghĩ cách để chia rẽ Thừa Tầm và Vũ Tuyết nữa... Haizzz... không nghĩ nữa không nghĩ nữa, đau đầu!

2.Được rồi, tiết học này mình quyết không thể ngủ, phải nghe giảng thật chăm, nghiêm túc nghe, chuyên tâm nghe... Được rồi được rồi, ngủ năm phút cũng có thể, năm phút thôi cũng được, sau năm phút chắc chắn... chắc chắn... chăm chú nghe giảng...

zZzzzz...zZzzz... Tiếng cô giảng trôi tuột đi, trong ý thức mơ hồ của tôi, âm thanh ấy giống như đang niệm chú "ngủ đi ngủ đi, bảo bối yêu quý của tôi".

zZZz ...zZZz ...zZZz ...zZZz ...

"Doãn Đa Lâm!"

"... ... Dạ dạ!"

Một âm thanh điếc cả tai đánh sập giấc mơ yên tĩnh đẹp đẽ của tôi, tôi dụi dụi hai mắt đỏ quạch từ từ đứng dậy.

"Em! Lại đây, lại đây! Đến chỗ tôi đây này!" Hả? Rõ ràng là tiết của cô Anh văn, từ lúc nào lại biến thành cô dạy số học thế này? Không... không phải chứ! Chẳng lẽ trong lúc mơ màng không hay không biết, tôi đã ngủ hết hai tiết rồi sao? Ối chao! Đây cũng quá kinh khủng rồi, hậu quả của việc thất tình quá kinh khủng!!!

"Gọi em đến đây, không nghe thấy hả? Em còn đang ở đó mơ màng ngu ngốc gì nữa?" Cô dạy Số học ánh mắt như cọp tức giận dùng thước dạy học chỉ chỉ tôi, chỉ còn thiếu mỗi tròng đen cũng lồi ra thôi.

Ôi... đáng sợ quá... tôi chỉ có nước thuận theo thôi, làm sao lại không cần mạng sống cho được, cũng chẳng thể cứ đứng đó mà giả điên giả ngốc nổi.

Tôi ngượng ngập lóng ngóng tiến lên bục giảng, trong lòng cứ thầm nguyền rủa bà cô dạy số học đáng chết, phải hiểu cho người ta chứ, những ngày tháng của bà gái già còn trinh thế này hoàn toàn khó chịu, cho nên bà ta không phải là cố kéo dài thời kỳ thanh xuân mà còn già đi trước tuổi, nhưng có ai có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi lại xui xẻo như thế không...

"Em dám ngủ trong giờ học của tôi hả, cái con nha đầu này đúng là lợi hại thật đấy! Mau xem xem đây là cái gì? Nước dãi chảy đầy tay áo kia kìa! Ôi trời ơi, thật buồn nôn chết được, dơ ơi là dơ! Em... em có còn là nữ sinh không đấy?" Vừa nói, bà cô dạy Số học vừa kéo ống tay áo tôi đưa lên cho cả lớp cùng thưởng thức.

"Ha ha ha ha... ha ha ha ha... ha ha ha ha..."

Trong phòng học thoắt chốc biến thành một nồi cháo, tôi hận không thể nhào tới tức khắc cắn chết bà gái già này, ai da, chết tiệt! Thành Vũ Tuyết còn lấy sách che nụ cười nữa chứ, đúng là mất mặt quá đi mất, làm sao tôi có thể xuất hiện trong tình cảnh bi đát thế này? Ư hư... tường ơi, tường đang ở chỗ nào? Mau đến đây cho tao đập đầu vào đi!

"Ôi chao ôi chao, Doãn Đa Lâm, không phải tôi muốn nói em đâu! Em... em đúng là dơ quá! Quả thật là dơ chết đi! Dưới gầm trời này sợ là không tìm ra nữ sinh nào dơ hơn em nữa đâu!" Bà cô số học nhếch nhếch miệng, mặt làm vẻ bất lực đẩy đẩy tôi ra.

"Đúng... xin lỗi nhé." Tôi nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, đáng ghét! Bà cô thối này, bà còn muốn đến nước nào nữa, đủ rồi đấy!

"Thái độ của em là thế nào đấy? Hả? Nha đầu chết tiệt, sao em chẳng lễ phép gì cả thế, người nhà em rốt cuộc là dạy em thế nào hả, dám nói với thầy cô giáo thế à? Có phải em sống không nổi nữa phải không? Cha mẹ em chẳng lẽ không nói em biết làm người thế nào à?" Bà cô nhảy chồm đến trước mặt tôi, lấy cây thước trong tay gõ vào đôi vai yếu đuối của tôi.

Không khí trong phòng học nháy mắt trở nên nặng nề, dường như bây giờ chẳng còn ai đang làm bài nữa, tất cả đều không dám thở mạnh nhìn chúng tôi, sắc mặt của Hiền Chu đúng gọi là tái mét đến cực điểm, nếu không phải sự việc như thế này, tôi còn tưởng là mình đã làm chuyện gì kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu nữa cơ, thế thì Chính Hạo không giết tôi mới lạ!

A di đà Phật... thiện tai thiện tai!

"Nhìn cái gì mà nhìn hả? Còn không mau làm bài đi, hả? Mau làm bài đi! Chuyện người khác mà dòm ngó cái gì? Làm bài tập cho tôi!" Bà cô số học hét, tất cả mọi người đều rụt cổ lại tiếp tục làm bài.

"Nha đầu chết tiệt, em có chịu nhận lỗi không, nhận không hả? Giờ học mà ngủ đã là lỗi rồi, có phải tôi nên thưởng quà cho em không?" Sự giận dữ điên cuồng của bà cô số học, tôi chỉ cảm thấy vừa tức thở vừa khó chịu, giống như có cái gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng, khiến mũi tôi càng lúc càng cay, càng lúc càng cay...

Không được khóc... Doãn Đa Lâm, mày tuyệt đối không thể thua ...

"Kịch..." một tiếng, hình như cửa lớp học chúng tôi bị ai đó đẩy ra, tất cả mọi người dường như đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía đó, sau đó bắt đầu xì xầm bàn tán.

"Này! Hàn Thừa Tầm! Em đến lớp tôi làm gì?"

Cái gì??? Thừa Tầm???

Tôi vội vã dụi dụi đôi mắt đang ướt sũng của mình, quay đầu lại nhìn - Trời ạ! Quả nhiên là cậu ấy!

Chuyện gì thế nào? Sao cậu ấy lại đến lớp chúng tôi, không phải mình đang nằm mơ đấy chứ, cậu ấy đến cứu mình phải không? Cho dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu ấy đã thành công trong việc di chuyển tầm nhìn của bà cô này rồi, nhỉ? Nhưng cậu ấy chắc đang học bên lớp kế bên mới đúng chứ, chỉ thấy cậu ấy dùng ánh mắt vừa giận dữ vừa bất lực nhìn tôi mãi không thôi, giống như đang trách móc tôi vậy, làm gì thế, tại sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó? Bây giờ tớ là người bị hại mà!

"Hàn Thừa Tầm! Mau về lớp của em đi!" Bà cô số học huơ huơ cây thước trong tay gọi.

"Cô, cô có biết giữa hai lớp chỉ cách nhau một bức tường không?" Thừa Tầm đột nhiên nói rất lễ phép, nhưng trong nụ cười tuyệt đối có chứa dao!

"Thế thì sao, còn không mau về đi!"

"Đã biết thế thì sao còn la hét trong lớp học thế, cô có biết là tiếng của cô bên lớp chúng em nghe rất rõ không?" Rõ ràng là ngữ khí mang theo sự hằn học, Thừa Tầm nói rất chua cay, vì trong giọng nói của cậu ấy không phải như bình thường.

"Em, em nói cái gì?" Bà cô nhỏ giọng hỏi, xem ra bà ta hoàn toàn tin lời Thừa Tầm rồi.

"Đúng vậy ạ, tiếng cô dạy dỗ học sinh, thầy lớp chúng em nghe hết rồi, gì mà 'Em là nha đầu chết tiệt, sao không có lễ độ như thế' 'Chẳng lẽ cha mẹ em không dạy em cách làm người sao?', mấy tiếng đó đều nghe thấy hết, quả thật rất là ồn ào, chúng em thực không thể nhịn nổi nữa, thầy mới kêu em sang đây nói với cô một tiếng, xin cô có thể nào hạ bớt giọng xuống một chút được không, hà hà, nếu không em sẽ không đến làm phiền cô đâu." Thừa Tầm mặt không đỏ tim không đập, rất bình tĩnh nói.

"Thật đúng là... a, trời ạ trời ạ, thế này thì làm sao đây, làm sao bây giờ... sự việc sao lại thế này?" Bà cô số học lo lắng hoảng sợ, bà ta đang lo lắng gì chứ? Ồ - đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi, giang hồ đồn hình như bà ta âm thầm đơn phương thầy dạy lớp Thừa Tầm! Không ngờ thì ra lại đúng là thế!

"Thưa cô, xin đừng ồn ào như thế nữa, hãy chú ý hình tượng một chút, cô nói xem đúng thế không? Nếu đồn đại ra bên ngoài thì không hay chút nào, hà hà, thế thì không cần dạy dỗ học sinh nữa đâu ạ! Được rồi, em cũng về lớp đây, chào cô!" Vừa nói, Thừa Tầm liếc xéo tôi một cái rồi nhanh chóng mở cửa bước ra.

Phù...

Ông trời ơi, may nhờ có tên Thừa Tầm này con mới có thể thoát thân, cám ơn trời cám ơn đất, cám ơn cậu, Thừa Tầm! Tớ nhất định sẽ báo đáp cậu, tuy là do cậu tớ mới khóc suốt cả một tối, tuy rằng cậu bây giờ đã chui vào vòng tay của kẻ khác, nhưng tớ vẫn sẽ tiếp tục thích cậu, quả thực cậu rất cừ đấy! Hà hà hà hà!

Nháy mắt cái đã đến giờ giải lao.

Hiền Chu bên cạnh tôi cứ nguyền rủa bà cô Số học, tôi phải cám ơn bạn ấy đã quan tâm mới đúng, nhưng tôi lại cảm thấy sao mà ồn quá... Nha đầu này quả đúng là phiên bản nữ của Đường Tăng, Chính Hạo, đúng là khổ cho cậu quá, ngày nào cũng phải nhẫn nhục nghe lải nhải thế này...

Cách, cửa sau lớp bị đẩy ra, trong lớp rất loạn, cho nên âm thanh có lớn đi nữa cũng chỉ như tiếng muỗi kêu.

"A, Thừa Tầm, cậu đến rồi." Hiền Chu vội vã gọi to một tiếng.

"Hôm nay thực rất cảm ơn cậu." Hai tay tôi gấp lại, cảm kích vạn phần nói.

"Cám ơn? Gì mà cám ơn?" Cậu ta lại tỏ ra hoài nghi.

Tên này làm việc tốt mà còn giả ngốc gì đây? Hà hà...

"Chính là tiết Số học..."

"A, a! Tớ biết rồi, cậu nói chuyện đó hả? Cậu đừng có hiểu lầm nhé, tớ vì Thành Vũ Tuyết nên mới làm thế thôi, phải biết rằng như thế sẽ ảnh hưởng đến Vũ Tuyết chúng tôi học hành chứ! Cô giáo dạy số học giáo dục cậu lớn tiếng thế sẽ ảnh hưởng đến Vũ Tuyết của chúng tôi mà!" Chưa đợi tôi nói hết câu, Thừa Tầm đã ngắt lời.

"Ồ, thế cơ đấy..." Hà hà, Doãn Đa Lâm, mày đúng là đồ ngu! Xem ra, tất cả đều là mày tự suy diễn ra rồi.

Hừ! Có gì mà hay ho chứ, còn "Vũ Tuyết của chúng tôi" "Vũ Tuyết của chúng tôi", gọi thân mật quá nhỉ, Hàn Thừa Tầm cậu đúng là buồn nôn quá đấy! Tớ khinh bỉ cậu! Từ tận đáy lòng khinh bỉ cậu!

Thấy tôi không nói gì nữa, Thừa Tầm cũng không đếm xỉa, quay người băng băng đến chỗ Vũ Tuyết.

"Này, Hàn Thừa Tầm! Tiểu tử nhà cậu tay chân nhanh nhẹn lên đi, rốt cuộc đã tỏ tình chưa hả?" Tôi cố ý nhíu mày nheo mắt với Thừa Tầm, lúc này tôi quả thực cũng ngưỡng mộ bản thân, có được mấy người bị thất tình mà còn cứng rắn được như tôi.

"Cái gì cái gì, Đa Lâm, cậu đang nói gì với Thừa Tầm thế? Cái gì mà tỏ tình?" Hiền Chu không cầm lòng nổi tò mò hỏi.

"Ồ! Hiền Chu, cậu còn chưa biết sao, thực ra là thế này, hôm qua Thừa Tầm nói với tớ, cậu ấy muốn qua lại với Thành Vũ Tuyết! Cậu ấy còn hỏi tớ, thấy Vũ Tuyết thế nào, qua lại với bạn ấy có được không?" Tôi hầm hè cao giọng nói.

"Ấy... đúng là nhảm quá, tớ còn tưởng sẽ là loại tốt thế nào, Hàn Thừa Tầm, mắt cậu chỉ mọc tới gót giày thôi à?" Hiền Chu ác ý hỏi.

Thành Vũ Tuyết rất tức giận liếc Hiền Chu một cái, sau đó lại trừng mắt nhìn tôi. Ôi đáng sợ quá, tôi cố ý giả làm bộ mặt vô tội "tớ không biết gì đâu nhé".

"Đúng thế, Hiền Chu, nếu mắt của tớ mọc tới gót giày, thế mắt của Chính Hạo há chẳng phải mọc trong bít tất sao?" Mặt xấu của Thừa Tầm lúc này thật ác.

"Cái gì? Cậu nói cái gì?! Này! Hàn Thừa Tầm! Hôm nay cậu phải nói rõ ràng cho tớ! Cậu... rốt cuộc cậu có ý gì?" Hiền Chu dường như bị chọc giận rồi, nhìn thấy tình hình lúc này, lòng tôi rộn lên cảm giác không yên tâm.

"Ô hô! Hà hà, các bạn dự định sẽ qua lại với nhau từ hôm nay à? Chúc mừng cậu nhé, Thừa Tầm!" Để bảo vệ tâm lý cho Hiền Chu, và cũng để tránh xảy ra cuộc chiến tranh chán ngắt, tôi vội vã cười hí hí chuyển đề tài, còn thuận tay vỗ mạnh lên vai Thừa Tầm một cái.

Thừa Tầm lập tức dùng cặp mắt bốc lửa giận dữ nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy lửa giận cháy bừng bừng trong mắt cậu ấy.

Hừ! Hàn Thừa Tầm, ai cần cậu và Vũ Tuyết thân mật quá thể trước mặt tôi chứ! Đây chính là báo ứng đấy! Báo ứng tôi dành cho cậu đấy! Tôi nhất định phải để cậu thấy sự lợi hại của tôi!

"Ấy? Thừa Tầm, hôm nay không có em thỏ nhỏ bé nhút nhát năm nhất nào gửi thư tình cho cậu sao? Vũ Tuyết, canh chừng cẩn thận Thừa Tầm đi nhé, đừng để cậu ấy chạy trốn mất với người khác đó, thực ra cậu ấy rất đào hoa, không chừng lúc nào đó sẽ hồng hạnh vượt tường đấy! Hà hà, thực ra cũng chẳng sao, quả thực không được, cậu phải chặt chân cậu ấy đi! Hì hì hì hì..."

"Đủ rồi, Doãn Đa Lâm!" Thừa Tầm đột nhiên hét lên với tôi.

"Á? Thừa Tầm, cậu giận rồi hả? Cậu giận rồi phải không? Đừng như thế mà, rất dễ để lại nếp nhăn đó! Tớ chỉ đang nói đùa với cậu thôi mà! Hà hà! Nghiêm túc thì không vui đâu!" Cho cậu tức chết đi! Cho cậu tức chết đi! Tôi phải sống để cậu tức chết đi! Hàn Thừa Tầm, tôi muốn cậu phải tức giận đấy! Khà khà! Thật dễ chịu!

"Đa Lâm, cậu đang nói gì thế? Chân tướng của sự việc không phải như thế đâu, tớ nghe Chính Hạo nói, mấy ngày trước bạn ấy vẫn còn nhìn thấy Thừa Tầm cầm một đống thư tình và quà đi về nhà đó, hơn nữa chẳng chia cho Chính Hạo cái nào! Quả thực quá đáng ghê!" Yeah! Làm tốt lắm! Hiền Chu, Hiền Chu, tớ yêu cậu, giống như chuột yêu gạo!

"Thật không? Hiền Chu, thế thì Thừa Tầm cũng hư quá! Cậu nói có phải không, rõ ràng có bạn gái rồi, sao còn có thể nhận thư tình và quà của nữ sinh khác chứ, sao như thế được? Vả lại cũng chẳng tặng cho Chính Hạo dễ thương mấy cái cho vui! Đúng là quá đáng thật đấy!" Tôi cố ý làm ra điệu bộ không-thể-tin-nổi, dương dương đắc ý nhìn Thừa Tầm và Vũ Tuyết (dương dương đắc ý? Chắc là tràn đầy khiêu khích mới đúng!).

"Ừ! Phải nói là, Thừa Tầm quá hư đốn, cậu ấy là một món ăn danh tiếng đúng với thực tế, Vũ Tuyết cậu thật đáng thương, bị bạn trai lừa dối như thế, mình thực tình rất thông cảm với cậu đó!" Hiền Chu nhìn Vũ Tuyết bằng cặp mắt rưng rưng, đây đúng là giết người không thấy máu như người ta vẫn nói đấy, còn may còn may, tôi chưa từng đắc tội với Hiền Chu...

Mắt nhìn thấy Thành Vũ Tuyết giống như đang tức giận cùng cực, Thừa Tầm cũng có vẻ tỏ ra không biết đâu mà lần... Hứ hứ hứ hứ, cho hai người qua lại đấy! Tôi cho hai người qua lại đấy! Tốt lắm tốt lắm, hai người qua lại với nhau đi! Để tôi xem hai người sau này còn có ngày nào tốt đẹp không? (Độc nhất cũng không qua nổi trái tim phụ nữ...)

3.Đúng vào lúc tôi và Hiền Chu kẻ tung người hứng, cửa trước lớp học không biết bị ai đẩy mạnh ra, trong lớp thoắt chốc yên lặng hẳn, sau đó hùng hổ tiến vào một đám con trai vừa cao vừa gầy, chính là học sinh năm 3 của trường chúng tôi, mẹ ơi! Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay tên con trai dẫn đầu đám đó!

A! Là Khương Tải Hoán, ông trời ơi! Anh ta đúng là âm hồn không tan mà!

"Xin chào tiền bối!" Nam sinh trong lớp tôi đều lễ phép nhã nhặn chào hỏi anh ta, còn có bạn gái lấy cả điện thoại ra chụp Khương Tải Hoán "lách tách" "lách tách" nữa chứ! Hà hà, rất ý nghĩa chứ hả?

Tôi muốn trốn sau lưng Hiền Chu, nhưng đã không kịp nữa rồi, vì mắt tên kia không phải là cặp mắt được sử dụng bình thường, trong cả đám nữ sinh mặc đồng phục như nhau nhiều như vậy mà nhận ngay ra tôi thần tốc như thế...

"Này này, Doãn Đa Lâm, đại ca đến thăm em đây này!" Vừa nói, anh ta hưng phấn đi về phía tôi, tất cả các bạn trong lớp đều nhìn tôi bằng cặp mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.

"X... xin chào anh!" Tôi cúi đầu chào anh ta, hic... không ngờ đồng phục đen trắng lại có thể khiến tà khí của anh ta giảm đi nhiều đến thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi sợ cái tên có bộ mặt nham hiểm này...

"Anh... anh tìm tôi có việc gì không?"

"Không có gì, muốn nhìn thấy em thôi."

Nhưng tóm lại tôi vẫn thấy nụ cười anh ta thật xảo trá, anh ta chắc muốn tìm tôi để gây thêm phiền phức thì có? Tên này tìm tôi rốt cuộc có thể có được chuyện gì tốt xảy ra chứ...

"Thừa Tầm? Thừa Tầm cậu cũng học ở lớp này à? Đúng là chuyện lạ nhỉ!" Khương Tải Hoán hình như rất vui khi thấy Thừa Tầm.

"......" Thừa Tầm không nói câu nào, giống như chẳng nhìn thấy sự tồn tại của Khương Tải Hoán.

"Đa Lâm, hôm nay em tan học rồi có rảnh không?" Khương Tải Hoán rất hiểu tình thế, Thừa Tầm người ta không vui vẻ đón tiếp thì anh ta bèn chuyển mục tiêu sang tôi.

"À cái đó... hôm nay... tôi..."

Ư hư... tha cho tôi đi, tôi thật không muốn đi với tiền bối đâu, rất khó chịu anh có biết không hả?

"Này, Doãn Đa Lâm, cậu quen tên này à?" Thừa Tầm bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tuy là đang nói với tôi, nhưng cậu ta lại nhìn chằm chằm lạnh lùng vào Khương Tải Hoán, thật lòng muốn dùng ánh mắt giết chết người ta sao? Anh ta là đàn anh của cậu mà...

"Ồ... chuyện đó... thật ra, cũng... cũng không quen thân lắm." Tôi bất lực giải thích, nếu như có thể, tôi tình nguyện nói chuyện với Khương Tải Hoán trên mạng còn hơn.

"Đừng quen biết cái tên này, đừng nói chuyện với tên này, cái tên mặt người dạ thú." Thừa Tầm dằn mạnh từng câu, ánh mắt lạnh lẽo.

Khương Tải Hoán không biểu lộ tình cảm gì, nhìn Thừa Tầm; chắc anh ta bây giờ giận dữ lắm đây? Anh ta sẽ đánh Thừa Tầm chứ?

"Hàn Thừa Tầm, cậu không thấy mình hơi quá đáng rồi sao?" Khương Tải Hoán rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật rồi, lông mày anh ta hơi cau lại, trong lời nói đều phát ra sát ý.

Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lẽ quan sát hai luồng sóng mắt giao nhau giữa hai tên con trai, tôi cũng không ngoại lệ.

"Quá đáng? Ha, chẳng phải anh mới càng quá đáng hơn à?"

"Chuyện của hai năm trước, cậu phải biết đó không phải là do chủ ý của tôi." Khương Tải Hoán đáp trả lại một câu, làm tôi chẳng hiểu gì cả.

Hai năm trước? Cái gì hai năm trước?

Hàn Thừa Tầm mắt không hề chớp, đột nhiên nhảy ra khỏi bàn dùng một nắm tay đấm mạnh vào gương mặt đẹp trai của Khương Tải Hoán.

Bốp---!

Khương Tải Hoán loạng choạng lùi lại mấy bước, ngã mạnh xuống mặt bàn, suýt chút nữa là ngã luôn xuống đất!

Trời ơi!

Tôi suýt kêu lên, vội vã bịt chặt miệng lại, các bạn học khác trong lớp đều há hốc mồm không tin nổi. Thừa Tầm! Đó là tiền bối đấy! Anh ta sẽ không nổi điên chứ?!

Khương Tải Hoán sờ sờ vào khóe miệng vừa bị đánh đến sưng đỏ lên, lập tức thay đổi sắc mặt, chẳng biểu lộ tình cảm gì, lặng lẽ nói với tôi một câu:

"Gặp lại sau nhé."

Sau đó liền quay người bỏ đi.

Đám người còn lại ở đó bắt đầu chụm lại bàn tán ầm ĩ.

4."Thừa Tầm! Cậu muốn đi đâu? Đợi tớ với! Này! Hàn Thừa Tầm!" Đáng ghét! Cậu ta làm gì mà đi nhanh thế, tôi có chạy cũng không đuổi kịp cậu ta đi, ư hư! Đây chính là khoảng cách của vóc dáng cao thấp đấy! Ai bảo chân người ta dài quá làm chi!

"Hàn Thừa Tầm! Hàn Thừa Tầm! Cậu đứng lại cho tớ!"

Đối diện với tiếng gầm như sư tử Hà Đông của tôi, Thừa Tầm vẫn không một mảy may quan tâm, vẫn sải từng bước dài trên sân trường hướng về phía trước, tôi gào hét ầm ĩ thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của các bạn cùng trường, tôi chỉ mong là các bạn nữ đừng vây quanh đạp lên tôi là tốt lắm rồi.

Mỗi lần đều là, cậu ta cứ hễ tức giận lên là như thế, chẳng quan tâm đến ai, chỉ biết bản thân mình... Lần nào cũng là tôi chạy đuổi theo cậu ta cả!

Tại sao... tại sao giữa chúng tôi luôn là như thế!

"Thừa Tầm ...... A------ U hu... đau quá!" Chết tiệt, sao lại té ngã vào lúc này chứ, hơn nữa còn đụng chạm vô cùng thân thiết với cái đám đá sỏi cứng ngắc này nữa! Hu... đau... không phải là cái đau bình thường, đột nhiên tôi cảm thấy muốn khóc quá, mũi bắt đầu cay cay, trong cuộc đời tôi sợ nhất là bị chảy máu, thật là đau chết tôi mất thôi!!!

"...... Cái đồ ngốc này, sao cậu ngốc thế hả?"

Tôi ôm đầu gối đang chảy máu ròng ròng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh nắng chói mắt trông thấy Thừa Tầm đang tức giận bất mãn nhìn tôi chằm chằm, nhưng chẳng thấy sự lo lắng đâu cả!

"Còn không phải do cậu đi quá nhanh à... Này! Này! Đau chết mất, đồ ngốc! Cậu đừng có đụng lung tung! A! Đau quá!!!"

Thừa Tầm chẳng nói câu nào, chỉ quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng giúp tôi thổi vết thương.

"Này! Như thế còn đau không?"

"Không... không... không đau nữa..." Nhìn thấy động tác này của cậu ta, tôi ngay lập tức thấy căng thẳng vô cùng, một dòng điện kỳ diệu vừa xâm nhập vào tim tôi.

Không được không được! Doãn Đa Lâm, mày tỉnh táo một chút có được không, đừng nghĩ lung tung nữa! Không thể để hành động nhỏ nhặt thế này làm mê muội được! Tuyệt đối không thể được!

Hu... bộ dạng tôi lúc này chắc thê thảm lắm?!

Không được không được! Tỉnh táo tỉnh táo!

"Tránh ra! Chẳng phải không lo lắng gì cho tớ sao? Làm gì mà lại quay ngược trở lại? Tớ không cần cậu ra vẻ thương hại!" Tôi đẩy Thừa Tầm ra, giận đùng đùng quay mặt sang một bên, không thể để cậu ta thấy mặt tôi đang đỏ bừng thế này, nếu không tên ấy chắc chắn sẽ cười tôi mất! Thật đúng là... Doãn Đa Lâm ngu ngốc, mày rốt cuộc đang ngốc nghếch chờ đợi điều gì chứ? Ngu ngốc! Điên khùng!

"Này này, tớ thật phục cậu luôn đấy, cậu sống trên đời này để làm gì? Cậu nói xem ở đây có bậc thang không? Đến cả đường bằng phẳng mà cậu đi cũng bị ngã, cậu sống còn để làm gì nữa hả? Thật là... cậu ăn bánh tết có phải luôn bị nghẹn không?" Thừa Tầm bước đến tàn nhẫn vỗ vào đầu tôi hai cái, có nhầm không vậy trời? Cậu ta có gì bất mãn chứ, người bị ngã là tôi mà!

"Cậu làm gì thế? Lải nhải nhức cả đầu, tớ đâu có bắt cậu cõng tớ về, cậu có gì mà phải tức giận? Bệnh thần kinh!!!"

"Tớ là vì cậu quá ngốc đấy, haizzzz, đúng là phải ngốc đến thế à, chính vì có sự tồn tại của dạng ngốc nghếch như cậu, xã hội mới biến thành suy yếu thế này đấy!" Tiếp theo đó, Thừa Tầm lại dùng hai đầu ngón tay tàn nhẫn cốc vào đầu tôi hai cái nữa, bộ dạng vẻ "hận thép không thành gang".

Có nhầm không đó? Xã hội trở nên suy yếu với chuyện tôi có ngốc hay không rốt cuộc có quan hệ gì? Tên này đang nói nhảm gì vậy? Cắt! Đúng là...!

"Còn không phải do cậu chạy ra như thế, nếu không tớ đâu có phải đuổi theo? Tớ đâu bị ngã?! Đều là do cậu hết! Tất cả đều do lỗi của cậu!" Tôi chỉ vào cậu ta cố hết sức biện hộ.

"Này! Cậu nói có lý chút có được không? Tớ chạy ra là vì cái gì, là vì tức giận cậu, có biết không hả? Cậu còn quen biết cái loại như Khương Tải Hoán, tớ có thể không tức giận được sao?! Cậu nói thử xem! Tớ làm sai chỗ nào?!"

"Có phải là tớ muốn quen anh ta đâu, do một lần ngẫu nhiên mà quen thôi mà! Hơn nữa tớ với anh ta có thân lắm đâu, thế mà cậu chưa nghe tớ giải thích đã chạy đi mất!"

"Nếu không phải cậu nói chuyện với hắn ta, tớ có phải tức giận không? Quen ai không quen lại quen ngay cái loại hư hỏng đó, tớ lo lắng đồ ngốc như cậu sẽ bị hắn đùa giỡn đấy, hừ, đáng chết, tên đó trước đây không phải đùa giỡn với tình cảm con gái theo kiểu bình thường đâu... nói đi nói lại còn không phải là do lỗi của cậu hả?"

"Không phải lỗi của tớ mà! Tớ căn bản không thân với anh ta mà! Tớ không có lỗi!"

"Không thân? Thế anh ta làm gì mà phải đến trường tìm cậu? Làm gì mà trước mặt tớ còn rủ cậu ra ngoài chơi? Cậu nói đi!"

"Đó... đó là..." Ây... bị điểm trúng tử huyệt rồi, tôi cúi đầu xuống không nói nổi câu nào.

"Thôi bỏ đi, nói mấy cái này với cậu có ích gì, cậu chẳng là gì của tớ cả, cậu có nghe lời tớ nói đâu?"

Lời nói của Thừa Tầm như mũi dao khoét sâu vào trái tim tôi, tim tôi lập tức đau nhói đau nhói... Không phải, nếu như bắt tôi chọn lựa giữa anh ta và Thừa Tầm, tôi nhất định sẽ không hề do dự mà chọn Thừa Tầm, nhưng mà, người mà Thừa Tầm thích hoàn toàn không phải tôi...

"Hừm hừm hừm, xem xem bộ dạng cậu thất thần kìa, tớ nói không cho cậu đi gặp Khương Tải Hoán rồi à? Thích thì đi gặp là được rồi, làm gì mà ra vẻ thất vọng thế, nếu cậu mà biết nghe lời bằng nửa Vũ Tuyết thì... haizzz... thật là, tớ có thể hi vọng cậu tiến bộ được gì đây?"

Đột nhiên, nghe đến tên Thành Vũ Tuyết, tim tôi như bị đâm thật mạnh.

"Đúng! Tôi không biết nghe lời như Vũ Tuyết đấy, được chưa? Tôi chính là không biết nghe lời như cô ta đấy! Tôi muốn đi gặp Khương Tải Hoán đấy rồi sao? Tôi muốn đi gặp đấy! Muốn đi gặp anh ta đấy! Sao nào?" Tôi bị lời Thừa Tầm nói làm cho tức giận đùng đùng, tôi ghét nhất là bị cậu ta lấy đem ra so sánh với Vũ Tuyết, tuy đó chỉ là những lời vô tâm, nhưng nó vẫn khiến tôi khó chịu mấy ngày liền, cậu ta có biết cậu ta và Vũ Tuyết qua lại với nhau, đã quên lãng một tình yêu thế nào không?

Vứt bỏ thanh mai trúc mã là tôi đây sang một bên... cậu ta có biết tôi cảm thấy thế nào không?

"Này! Cậu... cậu thật muốn đi gặp tên đó à?" Thừa Tầm trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Đúng! Tôi muốn đấy! Anh Khương Tải Hoán không biết là tốt hơn cậu gấp trăm hay vạn lần đây, một người con trai tốt như thế làm sao tôi không thích được? Anh Khương Tải Hoán là mặt trời của tôi, tôi thích đi gặp anh ta! Thích thích thích! Thích nhất đấy!"

"Doãn Đa Lâm!"

"Cậu đừng có hét to thế! Sao? Không được à? Tại sao? Tại sao cậu có thể có bạn gái mà tôi thì không thể có bạn trai? Tại sao tôi không thể đi gặp anh Khương Tải Hoán? Tại sao? Cậu nói tôi biết tại sao đi? Hàn Thừa Tầm, cậu ích kỷ! Cậu vô liêm sỉ! Cậu vốn chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người khác!" Tôi cơ hồ rút hết toàn bộ sức lực ra gào lớn những lời đó, cậu ta có biết mấy năm nay, nhìn thấy cậu ta đi bên người con gái khác, tôi đau khổ bao nhiêu thương tâm bao nhiêu không?

"Cái gì? Tớ ích kỷ? Tớ vô liêm sỉ? Tớ không nghĩ đến cảm nhận người khác? Doãn Đa Lâm cậu... hừ...chết tiệt!" Thừa Tầm tức giận bứt tóc, thở sâu một hơi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhẹ nhàng mà nói, "Tốt thôi, tốt thôi! Cậu đi gặp hắn ta là được rồi, cậu đi mà làm bạn gái của hắn đi, đồ ngốc nghếch như cậu, cậu đi thích anh ta đi! Tớ sẽ không can thiệp vào nữa, bạn Doãn Đa Lâm à! Chết tiệt, thật mong muốn từ nay về sau không phải gặp cái mặt cậu nữa! Thấy cậu chỉ làm tớ thấy bực mình thêm!"

Nói xong, Thừa Tầm liền đụng mạnh vào tôi rồi bỏ đi một nước, nước mắt phút chốc rơi ra... tách, tách... tôi vội vã đưa tay lên chùi đi.

"Đồ ngốc... Hàn Thừa Tầm cậu đúng là một tên ngốc! Đại ngốc..." Tôi quay đầu lại nhìn bóng cậu ta khuất dần, lặng lẽ nói, đồ ngốc, cậu ta đúng là đồ ngốc, người tôi thích, là cậu đấy, Hàn Thừa Tầm... tại sao cậu chưa từng nhận ra? Sao có thể đối xử với tôi như vậy, sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ?

Quá đáng thật mà!

Mọi người trên thế gian này đều có thể không hiểu được tôi, cả thế giới này có thể thù ghét tôi, cả thế giới này đều có thể vứt bỏ tôi, nhưng mà... nhưng mà chỉ có cậu là không được, Hàn Thừa Tầm, chỉ có cậu là không thể...

Không thể, không thể không thể... Đồ đại ngốc vô phương cứu chữa!

5.Đau buồn...

Tôi vừa vào nhà liền ủ rũ quăng chùm chìa khóa lên mặt bàn vi tính, "phịch" một tiếng ngã nằm xuống giường.

Hàn Thừa Tầm... Tớ hận cậu! Cậu cứ đi chung sống suốt đời với đậu ngọt nhỏ Thành Vũ Tuyết của cậu đi! Hàn Thừa Tầm chết tiệt! Hàn Thừa Tầm hư hỏng! Hàn Thừa Tầm ngu ngốc! Tớ hận cậu! Tớ hận cậu!

"Tút tút... reng reng reng... tút tút..." Tôi mệt đến nỗi toàn thân rã rời, cái điện thoại nhà tôi mắc chứng gì mà réo loạn lên đúng lúc này chứ.

"Tút tút... reng reng reng... tút tút..." A...... phiền chết đi được! Rốt cuộc là ai vậy, hệt như oan hồn ấy, mãi không ngớt, tôi thật lòng muốn lấy cái gối đầu đánh chết cái tên nào đang gọi điện thoại quá!

"Alo!" Tôi nằm trên giường, bực dọc nghe điện thoại.

"Trời ơi! Tai tôi... thật là...! Cậu uống thuốc nổ rồi à? Ai lại chọc giận cậu thế?" Chẳng cần đoán cũng biết ngay đó là con nha đầu chết tiệt Trịnh Hiểu Anh rồi.

"Không có chuyện gì thì tớ cúp đây."

"Này này, có chuyện có chuyện! Đừng cúp! Tớ còn chưa nói xong mà!" Hiểu Anh ở đầu dây bên kia cuống quýt hét to.

"Được rồi được rồi, cậu nói đi!" Tôi mệt mỏi đảo đảo tròng mắt.

"Làm gì mà mất bình tĩnh thế?"

"Này! Trịnh Hiểu Anh! Cậu xong chưa thế?" Ghét thật! Nha đầu này cố tình chọc tức mình hay sao ấy!

"Alo! Đúng rồi, Đa Lâm, nghe nói anh Khương Tải Hoán hôm nay đến lớp các cậu tìm cậu hả? Cậu đừng có chối đấy nhé, Hiền Chu nói hết cho tớ nghe rồi!" Ý đồ của Hiểu Anh rõ ràng không lẫn vào đâu được.

"Ừ. Tớ cũng không muốn chối... Cậu lại muốn nói gì đây?" (Hiền Chu cậu là đứa mồm to!) Lần này tớ không giúp cậu quản người ta nữa đâu, lần trước chính vì giúp cậu mà còn bị bạn trai cậu truy hỏi cả nửa năm, tớ không tìm đến rắc rối nữa.

"He he... Thừa Tầm chính vì chuyện này mới tức giận phải không? Chiều nay cậu ta cứ làm bộ mặt cá ươn, tớ sắp chịu hết nổi rồi! Bộ mặt thối đó, hệt như cái giẻ lau vậy!"

"Cắt! Hắn ta có gì mà phải giận? Với lại, ngày nào mà hắn chẳng trưng bộ mặt cá ươn đó ra? Cậu đừng có mà sỉ nhục cái giẻ lau thế, hắn dễ thương bằng cái giẻ lau không? Giẻ lau còn có thể phục vụ cho con người, hắn ta thì có thể làm được những gì cho người khác?" Thật tức cười, tôi còn chưa tức giận thì hắn có tư cách gì để tức giận chứ? Đáng chết!

"Đừng như thế được không, Đa Lâm, các cậu đã là hàng xóm láng giềng của nhau 12 năm rồi, cho dù không thành người yêu của nhau được thì cũng là bạn mà, cậu đừng có cứ trách móc người ta mãi thế! Như thế Thừa Tầm tội nghiệp lắm, hơn nữa tớ cảm thấy cậu ta dễ thương hơn cái giẻ lau nhiều !"

"Này! Rốt cuộc cậu đã biết những gì? Cậu ta to đầu thế rồi tớ làm sao trách móc gì được? Còn nữa, cậu ta vốn chẳng đáng yêu bằng cái giẻ lau, cậu ta chưa từng giúp mẹ lau bàn mà! Cậu ta vừa lười vừa dơ vừa ích kỷ vừa vô liêm sỉ vừa tự cho mình luôn luôn đúng!"

Trịnh Hiểu Anh cái tên luôn bênh vực người ngoài này, tức chết mất thôi! Tức chết mất thôii! Huyết áp của tôi, tim của tôi!

"Thế thì cậu ta tốt hơn cái giẻ lau, giẻ lau vừa hôi vừa rách rưới, nhà cậu có dùng tấm giẻ lau rách đó để lau bàn không? Sao cậu có thể nói thế được?"

"Trịnh Hiểu Anh! Sao cậu đáng ghét thế, cậu không muốn sống tốt với tớ nữa phải không? Vậy hắn ta dễ thương như cục c... à?" Ối... cái này... có phải hơi nói quá rồi không?

"Được rồi được rồi, không nói nữa không nói nữa! Cậu có biết mai là ngày gì không?" Hở... làm gì thế? Sao mình hỏi đông nó lại trả lời tây.

"Ngày gì?" Tôi thờ ơ hỏi.

"Đồ ngốc! Đúng là chịu không nổi cậu, tự đi xem lịch đi, bye bye!"

"A! Này..."

"Tút tút tút tút..."

Cái gì thế này! Cứ cúp máy thế à? Rốt cuộc cậu ta gọi điện đến để làm gì? Chẳng hiểu cái quái gì cả, thần kinh cậu ta bị loạn rồi à? Hư...

Ngày mai? Ngày mai có thể là ngày gì nhỉ? Hình như có vẻ rất quan trọng... tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó vội vã nhảy xuống giường xem lịch để bàn.

Ngày mai là mười sáu... tháng chín... đột nhiên tôi nhìn thấy ngày mười sáu được tôi vẽ một vòng tròn đỏ bao quanh, ông trời ơi, mai là sinh nhật của Thừa Tầm!

Sao tôi lại không nhớ chứ? Ối! Thượng đế ơi, cám ơn cậu Hiểu Anh, nếu không phải cậu gọi điện thoại đến, quả thực mình không nhớ ra rồi, ngày quan trọng như vậy... hư... tôi đúng là đáng chết mà!

Thực ra...

Thực ra quà sinh nhật tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi... là một tấm khăn quàng cổ tôi đan mất 3 tháng trời, màu trắng mà Thừa Tầm thích nhất, sắp đến mùa đông rồi, cậu ấy sợ lạnh như thế...

Nhưng mà, món quà cậu ấy mong nhận được, chắc không phải là khăn quàng cổ tôi đan chứ? Chắc là quà của Thành Vũ Tuyết mới đúng...

Nhưng, tôi đã phải cực nhọc vất vả học theo mẹ tôi, hơn nữa lại là học qua đường điện thoại quốc tế, phải gọi điện thoại mất tới ba tiếng tôi mới học được... Thừa Tầm à, xin lỗi, có phải là mình không nên khiến cậu có bất kỳ áp lực nào không? Có phải mình nên từ bỏ cậu không? Một người được yêu mến như cậu, đã có bạn gái như cậu, sao có thể hiểu được tâm tình của mình chứ...

Cậu, làm sao biết được mùi vị của tình đơn phương... Mới nghĩ đến đây thôi, trái tim tôi đã chìm xuống tận vực sâu rồi.

Tôi và Thừa Tầm... thật sự, thật sự chỉ có thể là thanh mai trúc mã suốt đời sao?

Chỉ có thể là... thế này mà thôi sao?

Tôi không cam tâm! Thừa Tầm mà từ nhỏ tôi đã ở bên cạnh... muốn tôi đem cậu ta tặng cho người con gái khác, tôi không cam tâm! Tôi sẽ không cam tâm đâu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play