Sau lần đi nghỉ cuối tuần, Ban Thần Khanh càng chăm chỉ chạy đến chỗ Hạ Tiểu Du, còn thường xuyên dùng xe “mượn của bạn” chở Hạ Tiểu Du ra ngoài làm việc. Hắn rất khéo léo khống chế số lần, tự nhận thấy là không đến mức khiến Hạ Tiểu Du hoài nghi.

Rốt cuộc cũng có nơi chịu mua bản thiết kế của Hạ Tiểu Du, sản xuất một lượng lớn thú bông. Tuy rằng chỉ có ba bản, nhưng cũng đủ cho Ban Thần Khanh cùng Hạ Tiểu Du ăn mừng.

“Sẽ càng bán được nhiều hơn.” Ban Thần Khanh vui vẻ nói: “Tiểu Du, em có muốn đến trường học lại không?”

“Tôi có nghĩ tới, nhưng bây giờ không thích hợp.”

Ban Thần Khanh biết “không thích hợp” Hạ Tiểu Du nói chính là học phí. Thu nhập của cậu chỉ vừa đủ trang trải phí sinh hoạt cơ bản, hiện tại có cửa hàng tiêu thụ, so với trước đây cũng chỉ hơn một chút, vẫn không có tiền dư dả. Ban Thần Khanh biết nếu hắn tiếp tục khuyến khích Hạ Tiểu Du đến trường học, học phí do hắn chi trả, Hạ Tiểu Du sẽ không nhận, hắn cũng không nói thêm gì.

.

.

Chỉ chớp mắt đã đến đầu đông, Hạ Tiểu Du mua len sợi đan áo tặng cho Ban Thần Khanh.

Lúc gặp nhau ở công ty, Y Toa Bối thấy áo len Ban Thần Khanh mặc bên ngoài sơ mi, thấy không có ai xung quanh thì cố ý trêu chọc hắn nói: “Này, ấm áp nhỉ.”

“Đương nhiên.”

“Anh bớt đắc ý đi.”

.

.

Ban Thần Khanh thật ra không đắc ý nổi. Tính từ lần đầu gặp nhau, hắn đã quen biết Hạ Tiểu Du hơn nửa năm, hai người ở chung không thể nói là không thân mật, nhưng vẫn có khoảng cách. Ban Thần Khanh biết Hạ Tiểu Du quan tâm hắn, trong lòng có hắn, thế nhưng quan hệ của hai người đã phát triển đến giai đoạn không thể tiến triển thêm bước nữa.

Quan hệ cao hơn bạn bè, lại chưa đến mức người yêu khiến Ban Thần Khanh có chút sốt ruột.

Phải làm thế nào mới có thể đến gần cậu ấy hơn? Phải thế nào mới khiến cậu ấy tin tưởng mình hơn nữa? Ban Thần Khanh suy nghĩ không ngừng. Khi bọn họ ở chung một chỗ Hạ Tiểu Du luôn luôn là bên bị động, cậu ấy càng chưa từng chủ động yêu cầu gì. Ban Thần Khanh có dư thừa nhiệt tình, lại chẳng biết phải dùng thế nào, dùng lúc nào.

Nói Hạ Tiểu Du không mở lòng thì không hẳn, cậu đã kể chuyện về thân thế, quá khứ của mình cho Ban Thần Khanh, cũng không giấu diếm cảm nhận cùng nỗi lòng của mình. Hạ Tiểu Du trước mặt Ban Thần Khanh vẫn luôn thể hiện ra một Hạ Tiểu Du chân thật nhất, không giả vờ, không kiểu cách. Ban Thần Khanh muốn tiến thêm một bước vào lòng Hạ Tiểu Du, hắn cảm thấy mình vẫn chưa làm được.

.

.

Tối hôm đó, Ban Thần Khanh đến nhà Hạ Tiểu Du thay cậu tính thu chi, xong đâu đó, Hạ Tiểu Du nấu chút đồ ăn khuya cho hắn. Ban Thần Khanh ôm tô ngồi trên sopha,, nhìn Hạ Tiểu Du ngồi một bên từng mũi mũi may một con thú nhỏ, hiếu kì hỏi: “Đang làm gì đó?”

“Mèo.”

“Sao bây giờ còn làm mấy thứ nhỏ như vậy.”

“Sao lại không được là?”

“Làm chơi sao.”

“Ân, cũng không nhất định.”

Dưới bàn tay khéo léo của Hạ Tiểu Du, con mèo nhỏ dần thành hình, cậu lại dùng hạt châu cũng vải bông may vào thành từng đốm. Ban Thần Khanh cảm thấy thật thần kỳ, hắn tự cảm thấy mình tuyệt đối làm không được mấy thứ thủ công thế này.

Làm xong rồi, là một con mèo nhỏ lông trắng, trên người còn có vằn, cực kì đáng yêu. Hạ Tiểu Du đưa cho Ban Thần Khanh: “Nè, tặng anh.”

“Cho tôi?” Ban Thần Khanh kinh hỉ nhận lấy.

“Đây là phần thưởng, cảm ơn anh thay tôi tính thu chi.”

Nghe được là phần thưởng, ánh mắt Ban Thần Khanh sáng lên. Hắn rất muốn đòi thêm thứ khác, chỉ là không dám nói ra. Càng quý trọng Hạ Tiểu Du, càng trân trọng quan hệ của bọn họ, càng không thể nôn nóng làm bậy.

“Sao lại là mèo?” Ban Thần Khanh úp tay lại thành cái vỏ cho con mèo bông tròn vo vo, hỏi.

“Vì tôi nghĩ anh rất giống mèo.”

“Tôi giống mèo?”

“Đúng vậy.”

“Nga.” Ban Thần Khanh tuyệt đối không cảm thấy mình giống mèo, nhưng nếu Hạ Tiểu Du nghĩ hắn giống, hắn không ngại giống. Ngực nghĩ vậy, Ban Thần Khanh đơn giản ngã người xuống sopha. Sopha nhà Hạ Tiểu Du nhỏ, Ban Thần Khanh nằm xuống, đầu vừa vặn gối trên đùi Hạ Tiểu Du. Hạ Tiểu Du muốn đẩy hắn ra, hắn lại nằm yên không chịu nhúc nhích.

“Không phải em nói tôi giống mèo sao? Mèo là phải nằm trên đùi chủ nhân nha.” Ban Thần Khanh nói.

“Anh nặng như vậy, ai dám ôm.” Hạ Tiểu Du cười nói.

“Không ôm được, vậy cho nên gối một chút.” Ban Thần Khanh bắt đầu làm nũng, giống hệt con mèo con.

Hạ Tiểu Du mỉm cười vuốt nhẹ lên tóc Ban Thần Khanh.

Ban Thần Khanh đột nhiên phát hiện phương pháp kéo gần khoảng cách giữa hắn và Hạ Tiểu Du. Nếu như làm nũng thế này Hạ Tiểu Du không ghét, vậy giả mèo cũng có thể xem là lựa chọn tốt.

.

.

Từ hôm đó trở đi, Ban Thần Khanh thường xuyên nằm cạnh Hạ Tiểu Du dụi tới dụi lui như mèo con, nếu không gối đầu lên đùi cậu, thì là ôm lấy Hạ Tiểu Du từ phía sau, dụi cằm trên vai cậu. Khi Ban Thần Khanh làm mấy việc thế này, Hạ Tiểu Du cũng không đẩy hắn ra, tối đa là cười cười nói —– anh thật giống mèo con.

Núi không đến chỗ ta, ta đến chỗ núi. Nếu Hạ Tiểu Du đã không chủ động ôm hắn, vậy để hắn chủ động là được rồi. Ban Thần Khanh đã tìm được chìa khóa giải quyết vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play