Lý Cảnh để điện thoại xuống, lòng cảm thấy thật khó chịu. Tại sao cùng là con mà ông ta lại luôn dành nhiều tình cảm cho tên con hoang kia hơn? Từ nhỏ anh không ngừng cố gắng để đạt được kỳ vọng của mọi người, cố gắng để được thừa nhận nói cho cùng không phải chỉ để người này khen hay sao? Ông ta chưa bao giờ khen anh 1 tiếng. Còn Lý Thanh, hắn có gì hơn anh? Không thông minh xuất sắc như anh. Không có được gia thế như anh chỉ là con một người đàn bà tầm thường. Thế mà hắn được ông ta yêu thương như thế kể cả có phạm 1 lỗi tày trời như lần trước, lần này chỉ làm được chút chuyện thế mà ông ta cất nhắc như thế. Lại kêu anh chú ý cho hắn theo anh học hỏi nữa, không phải từ từ muốn đá anh hay sao? Hay là anh mới là con hoang nhỉ?
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Nhìn thấy tên hacker hôm trước tìm được GPS của Thùy Hân sớm nhất nghênh ngang bước vào, Lý Cảnh có chút nực cười. Sao kẻ này lại phô trương như thế? Mà tại sao một kẻ có tài như thế lại đi vào giang hồ?
“Đại ca, gọi em có chuyện gì?” – Hoàng Trí hét lớn. Anh học phong cách giang hồ này từ lâu, giờ phải trổ hết ngón nghề diễn xuất cho tên Lý Cảnh này thấy mới được. Phải làm mọi cách cho tên này ấn tượng với anh.
“Tên là gì?”
“Dạ Hoàng Trí. Mọi người gọi em là Trí 3 ngón.”
“Lần trước làm được việc đấy.” – Lý Cảnh không ngờ chỉ sau 30 phút, tên này tìm được GPS và xác định được chính xác vị trí nhà kho giam 2 chị em Thùy Vân dù không được giao tìm, nếu anh chỉ xác định được chiếc xe mà không biết nơi giam mà đến trễ thì Thùy Vân bị giết rồi.
“Làm sao mà không được việc được hả cha nội, nguyên phòng cảnh sát đứng sau anh mày mà.” – Hoàng Trí nghĩ thầm. Toàn bộ hệ thống máy tính và nhân lực phòng của anh đều tập trung làm với lại cứu người là nhiệm vụ của cảnh sát nên ai nấy đều khẩn trương hết năng suất không để có án mạng xảy ra. Mà lần này anh làm quá nếu vụ này không có được tin tức gì thì xác định số phận anh trong ngành này.
“Dạ, giúp được anh là vinh dự của em.”
“Tại sao một người có khả năng như cậu lại không làm ăn đàng hoàng?”
“Tại hồi đó em có tật ăn trộm bị liệt danh sách đen với không ăn học đàng hoàng nên chả biết làm ở đâu. Giờ mới theo anh Hòa đi làm ăn.” – Hoàng Trí đáp rành rọt. Hồ sơ bên cảnh sát làm cả rồi nên tên này cứ thoải mái điều tra.
“Giúp tôi một việc.” – Lý Cảnh ra lệnh, anh điều tra thấy hồ sơ người này khá sạch, không phải người của ông anh cũng không phải người cha anh hay Lý Thanh. Bên cạnh đó làm được việc dù hành động hơi kỳ quái 1 chút – “Gọi thêm vài người giám sát cô gái này” – anh đưa hồ sơ Thùy Vân cho Hoàng Trí – “đây là 1 cô gái giảo hoạt nên cẩn thận.”
Hoàng Trí nhận hồ sơ Thùy Vân nhìn hình cô gái này, khá bình thường nhưng nếu tên này kêu giám sát chắc có vị trí quan trọng gì đó. Biết đâu là nhân vật quan trọng của tổ chức.
“Còn nữa, cài phần mềm giám sát vào điện thoại này.” – Lý Cảnh ném chiếc điện thoại mới mua cho Hoàng Trí. Anh không tin Thùy Vân ngoan ngoãn nghe lời mình mà tính cách của cô chắc chắn sẽ tìm cách bỏ trốn. Một cô gái không biết kiểm soát hành động bản thân mà hành xử nguy hiểm như thế có ngày rước họa vào thân lại thêm cô đang là cái gai của ông ngoại anh nên phải cẩn thận một chút.
“Tuân lệnh!” – Hoàng Trí hét lên.
…
“Sao? Điện thoại mới cho tôi” – Thùy Vân cầm hộp chiếc điện thoại đời mới Lý Cảnh đưa.
“Nếu lần trước không nhờ điện thoại chị gái em có hệ thống định vị toàn cầu thì cả2 người chết rồi. Điện thoại của em quá lỗi thời, nên thay cái mới để tiện sau này có gì hơn.”
“Anh muốn tôi có chuyện nữa sao?” – cô nhăn mày lại.
“Tôi không có ý đó nhưng cẩn thận vẫn hơn.” – anh dịu dàng nói.
“Cảm ơn. Anh có lòng thì tôi nhận.” – Thùy Vân nói – “Mà khi nào tôi được xuất viện vậy hả? Ở đây chán chết với bản thảo mới của tôi chưa hoàn tất.”
“Nếu em muốn tôi sẽ làm thủ tục cho em. Đồ của em tôi chuyển sang căn hộ của chúng ta rồi.”
“Ừ.” – cô đáp không một chút cảm xúc. Giờ nếu bất mãn thì phá hoại kế hoạch còn nếu hồ hởi thì diễn lố quá thôi thì cứ nói năng bình thường.
“Em ngồi nghỉ đi để tôi làm thủ tục cho em.”
“Ok.”
Nhìn Lý Cảnh đi, Thùy Vân ném hộp chiếc điện thoại Lý Cảnh mới đưa xuống nệm.
“Đồ khốn, anh nghĩ tôi không biết anh định làm gì hả? Tự dưng cho điện thoại ai biết có gắn cái quái gì ở đó không?” – cô lẩm bẩm – “Thích thì cứ làm đi, chị đây chiều. Không được, thằng cha này đa nghi quá. Phải liên hệ Lý Thanh bàn lại mới được.”
…
Nhìn lá thư Thùy Vân đưa, Lý Thanh lòng cảm thấy thật khó tả. Nửa là thấy vui vì 2 mẹ con Thùy Hân chưa đi bây giờ nhưng lại không vui cho em trai mình quen nhầm 1 người như con nhỏ này. Ngay cả liên hệ cũng qua người thứ 3 là chị gái mình và bằng giấy chứ không liên hệ bằng các phương tiện số khác.
“Con nhỏ này đúng là không đơn giản, hiện giờ đúng là thằng nhóc đó đang giám sát chặt cả gia đình này. Chưa thể đưa họ đi được. Xét độ đa nghi của Thùy Vân và Lý Cảnh là kẻ tám lạng người nửa cân mà.”
“Sao thế?” – Thùy Hân hỏi.
“Không, chỉ là tôi nghĩ tạm thời cô phải tiếp tục đào tạo tôi rồi. Giờ chưa phải lúc.” – anh cười hả hê.
“Haiz…” – Thùy Hân thở dài. Đúng là giờ tình hình nhà cô y như đang bị giam lỏng mà, còn kẻ này có gì mà cười vui như thế chứ.
“Dạy tôi chán đến thế hả?” – Lý Thanh thấy cô gái này thở dài thì có chút không vui. Chả lẽ ở đây chán đến thế.
“Ừ, anh thuộc dạng ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Hoàn toàn không có tư chất làm bên kinh tế.” – cô châm chọc. Kẻ này dù gia thế không thua gì Lý Cảnh nhưng lúc nào cũng tạo cảm giác nhẹ nhõm cho mọi người dù hơi nóng nảy một chút. Người anh thì tạo cảm giác ấm áp cho người khác, còn cậu em thì tạo 1 bầu không khí lạnh và áp lực cho người đối diện.
…
“Tôi dọn dẹp phòng rồi. Mọi thứ của em đều sắp xếp như phòng cũ của em.”
“Cảm ơn” – Thùy Vân đi vào phòng, đúng là mọi thứ được sắp xếp tương đồng phòng của cô. Ngay cả cái máy chụp hình của cha cô cũng đem đến đây. Mắt cô dừng lại ở 2 cái kệ sách. Sao tên khốn này mang tất cả hàng sưu tầm của cô đến đây.
Lý Cảnh thấy Thùy Vân nhìn chằm chằm kệ sách và truyện tranh của mình thì giải thích - “Dù sao em cũng sống ở đây nên tôi nghĩ mang tất cả đồ của em đến. Hay là em không định ở đây luôn?”
Cha nội này có biết bộ sưu tập này bao nhiêu tiền không hả? Mà nhiều bộ truyện và sách có tiền chưa chắc mua được do một số là hàng limited. Trốn thì sao rinh đi hết được đây. Khốn thật, mới đây lỗ sặc máu rồi mà chưa thu được kết quả gì hết. Tên này cứ xa cách sao ấy, bữa giờ tung chiêu mà chưa thu được gì hết. Hắn lạnh không lạnh, nóng không nóng. Thật chả biết ngứa ở đâu mà gãi.
“Ừ, anh nghĩ chu đáo quá.” - Cô cố mỉm cười, lòng đang chảy máu vì tiếc bộ sưu tập – “Mà đồ của anh đâu?”
“Ở phòng tôi. Tôi không nói sẽ ngủ cùng em.” – anh dịu dàng nói.
“Thật sao? May quá.” – Thùy Vân không giấu được nụ cười.
Chết mẹ nó! Phản ứng không điều kiện.
Lý Cảnh thấy gương mặt Thùy Vân hỗn loạn cảm xúc thì khóe miệng giật giật. Dù cô có nguy hiểm cỡ nào cũng chỉ mới 24 tuổi, phản ứng này mới đúng tuổi của cô. Biết là không nên lung lạc nhiều vì Thùy Vân nhưng nhìn cô như thế này thật khó mà kiềm cảm xúc được.
“Thôi em đi tắm đi rồi ra ăn cơm.” – anh lấy tay xoa đầu cô rồi đi vào bếp.
Thùy Vân ngẩng ra nhìn Lý Cảnh. Người này không như ngày xưa nữa. Lúc ở ngôi nhà châu Âu kia, anh ta cứ có cơ hội là giở trò sàm sỡ tấn công cô nhưng giờ có phần lạnh nhạt. Tuy bây giờ cũng chăm sóc cô như xưa lại mang phần kiểm soát nhưng lại có khoảng cách vô hình giữa 2 người. Cảm giác người này rất cô độc. Không đúng, trước khi hắn ép hôn cô còn bình thường mà sao mà tự dưng như bấm nhầm công tắc thế này. Thật khó hiểu.
“Tắm rồi tính tiếp.”
Ngồi trong bồn tắm, Thùy Vân nhắm mắt lại suy nghĩ phương án tiếp theo, chưa bao giờ kế hoạch cô lập ra lại có vấn đề cả. Cô nhớ lại kế hoạch mình từng giúp Kiều My, Thư Kỳ và A Lợi, cô chưa từng thua.
“Đúng rồi, hắn đang chơi chiêu với mình như cách mình kêu thằng bé A Lợi chơi cùng Tiểu Hoa. Nhưng sao có màn lạnh không lạnh, nóng không nóng này ta? Không phải chơi lạnh hoàn toàn có hiệu quả hơn sao? Hay là đây là màn cải tiến. Đúng rồi, chắc chắn là như thế. Chị đây không bị lừa đâu cưng.” – cô mỉm cười đắc thắng.
…
Nhìn Thùy Vân ngoan ngoãn ăn cơm, Lý Cảnh lên tiếng.
“Này Thùy Vân, em biết em rất háo thắng không?”
“Thì sao?”
“Lại rất kiêu ngạo nữa.”
“Anh có đùa không? Tôi có gì mà kiêu ngạo chứ? Không thấy tôi là người so normal sao? Anh chưa thấy chị tôi sao? Đó mới là người kiêu ngạo ấy.” – Thùy Vân phản bác. Kẻ này có điên không?
Lý Cảnh lắc đầu mỉm cười.
“Chính vì em xây dựng 1 vỏ bọc người bình thường nên em mới kiêu ngạo hơn tất cả. Không phải em làm thế để dễ quan sát và điều khiển người khác hơn hay sao? Em luôn coi thường mọi người.”
“Anh nói nhảm quá.” – Thùy Vân có chút không vui khi người này dám nhận xét con người cô.
“Sự háo thắng và kiêu ngạo này có ngày sẽ giết chết em. Lại thêm bản tính không kiểm soát được bản thân nữa.”
“Anh không thấy tôi dính bao nhiêu chuyện mà còn sống tốt ăn cùng anh hay sao?”. Thật sự ăn cũng không yên là sao?
“Đó là do tôi luôn bảo vệ em. Tôi lớn tuổi hơn em, đi nhiều nơi hơn em, gặp nhiều người hơn em nên em tin tôi đi. Đừng bao giờ như hôm ấy nữa.”
“Đừng dạy đời tôi.” – cô gắt lên.
“Em biết vì sao Lý Thanh thua tôi không?” – anh dịu dàng nói.
“Do hắn ngu. Tôi không có ngu như hắn, đừng so sánh lệch như thế.” – Tên này đừng có đưa bộ mặt đó nhận xét cô chứ. Thật bực bội mà.
Anh lắc đầu.
“Chính vì em quá thông minh nên sau này khi thua sẽ đau hơn. Tôi sợ khi ấy không thể bảo vệ em được nữa.”
“Tôi không cần ai bảo vệ cả.” – cô cầm chén dĩa lên để vào bồn rửa chén. Người này hôm nay bị làm sao thế.
Lý Cảnh đứng sau lưng ôm chầm lấy Thùy Vân, anh nhắm mắt lại dịu dàng nói.
“Hứa với tôi, sau này đừng như bây giờ nữa. Bỏ hết mấy tính xấu đó đi.”
A, giờ có phản ứng rồi sao? Hết chơi trò lạnh lùng nữa hả? Mình chưa làm gì mà hắn phá băng rồi. Thôi thì cứ lợi dụng cơ hội này chơi tiếp.
Cô quay người lại mỉm cười nhìn anh – “Em hứa với anh.”
Cuối cùng em vẫn không hiểu tôi nói gì. Tại sao em luôn để tôi lo lắng như thế chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT