“Thức dậy đi, Thùy Vân.” – LýCảnh lay người cô gái đang say ngủ dậy.
“Để tôi ngủ chút đi mà.”
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng đưa môi lên môi cô và say sưa hôn. Dù sao nếu anh thắng thì sớm muộn gì cô gái này cũng là của anh; nếu thua thì không bao giờ tận hưởng được nữa chi bằng giờ cứ tận hưởng nó.
“Này anh làm gì vậy?” – Thùy Vân giật mình đẩy anh ra và hét lên.
“Đánh thức em.” – anh tỉnh bơ nói.
“Cái thể loại đánh thức gì thế này. Không phải anh nói không làm gì quá giới hạn sao?”
“Giới hạn là khi chúng ta quan hệ nhau” – anh bình thản nói – “hôn là chuyện chưa đi qua giới hạn như em nói. Nếu không chúng ta có thể kiểm chứng mọi người từ “quá giới hạn”.”
Đúng là lỗi từ ngữ mà. Cô thật quá sơ suất.
" Mà anh biết buổi sáng là khi miệng mình có nhiều vi khuẩn nhất không ? Làm như thế anh tạo cơ hội cho mấy tỷ con vi khuẩn sinh sôi đó. "
" Em đi đánh răng rồi chúng ta chạy bộ ra biển. " - Lý Cảnh mỉm cười nhìn cô.
" What ? " - Thùy Vân mở to mắt nhìn anh, cô nhớ mình đã thoát nạn môn thể dục rồi mà.
" Em biết lối sống của em có hại lắm không ? " - Lý Cảnh nhìn đồng hồ - " Giờ chạy còn kịp đó. Em chuẩn bị lẹ đi. " - anh đẩy cô vào phòng tắm.
" Anh bị khùng thật rồi.” Thùy Vân miễn cưỡng làm theo.
Lý Cảnh thấy Thùy Vân chuẩn bị xong liền đưa áo khoác cho cô mặc và kéo cô chạy bộ tới bờ biển bất chấp gương mặt đầy bất mãn kia. Anh không muốn cô bỏ lỡ khung cảnh này. Một trong những lý do anh mua ngôi nhà này.
" Đẹp quá ! "- Thùy Vân kinh ngạc nhìn cảnh mặt trời mọc trên bờ biển. Khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng khó mà mô tả bằng lời nói được. Bao lâu rồi, cô chưa thấy cảnh này nhỉ?
Lý Cảnh nhìn gương mặt ngỡ ngàng của cô gái đứng bên cạnh mình thì mỉm cười. Cách đây 5 năm anh cũng như cô, đứng sững người cảnh tượng này. Dù có bao nhiêu chuyện không vui trong lòng thì đều có thể bỏ xuống được. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Khi em ngủ thì không biết bao nhiêu thứ bỏ lỡ đâu.”
Thùy Vân quay sang nhìn anh mỉm cười – “Cảm ơn… nhưng anh đừng có lợi dụng cơ hội này nắm tay tối.” – cô cố kéo tay mình ra khỏi tay anh – “tôi không có bị ngu.”
Lỳ Cảnh nắm chặt tay cô và mỉm cười nói.
“Chút nữa sau khi ăn sáng thì chúng ta ra thị trấn dạo phố. Em sống với tôi thì phải tuân thủ lối sống của tôi.”
“Anh là thanh niên nghiêm túc hả anh hai? Hay là giờ sau khi tập thể thao xong chúng ta đi ngủ đi ha. Trưa nay ăn cơm luôn, ok?”
Lý Cảnh ghé sát môi vào tai Thùy Vân thì thầm:
“Nếu em muốn chúng ta đi ngủ thì đi ngủ thôi. Đây là nguyện vọng của em đó.”
Chết mẹ nó, lỗi từ ngữ nữa. Đúng là thiếu ngủ làm con người ta ngu mà.
“Anh có phải giáo viện cấp 1 đâu mà bắt lỗi từ ngữ hoài vậy hả?
“Tôi quên nói với em bên Anh ngoài học quản trị kinh doanh tôi còn học Luật nữa. Nếu em muốn cãi với tôi thì đi học mấy khóa nữa đi.”
Tên này xác định là con nhà người ta rồi. Cô nhìn Lý Cảnh kinh ngạc.
" Đàn ông không đôi co với em không phải họ không có lý để nói mà là nhường nhịn em. Đừng có thái quá. "
Anh nắm chặt tay cô kéo về phía mình – " Em muốn ngủ hay đi dạo ? "
" Đi dạo thì đi dạo. "
…
Nhìn Lý Cảnh đi chợ mua đồ ăn, Thùy Vân học được 1 đạo lý. Con trai mua đồ ăn thường bị chặt nhưng trai đẹp mua đồ thể nào cũng được giảm giá. Đời thật bất công mà. Mà cô tự dưng đi với anh ta ngó nghiêng lung tung lại thành 1 kẻ dư thừa. Cô lướt qua mấy cửa hàng ở chợ rồi dừng lại ở cửa hàng thú nuôi. Mắt cô dừng lại ở 1 chú mèo con màu đen, con mèo này làm cô nhớ đến con mèo cô chơi cùng ở buổi tiệc ở nhà Lý Cảnh.
" Em thích nó thì chúng ta nuôi nhé ? " - Lý Cảnh ghé sát người Thùy Vân nhìn chú mèo nói. Dù sao Miêu Miêu của anh cũng cần một người bạn.
Thùy Vân lắc đầu – " Không cần đầu. Tôi không còn ở tuổi bồng bột thích thì cứ vô trách nhiệm nuôi thứ gì đó mà không quan tâm bản thân có khả năng nuôi tốt nó không. "
" Em chưa thử sao biết ? "
“ Sao tôi lại không biết chứ? Tôi là người sống tùy tiện lại hay đi nên khó mà chăm sóc động vật lắm. Chi bằng cho nó tìm được 1 người chủ có trách nhiệm hơn.”
“Em có chắc người chủ sau của nó có trách nhiệm?”
Thùy Vân kéo tay anh – “Đi thôi.”
“Có bao giờ em thả lỏng bản thân không? Đừng tự gò ép đặt áp lực lên bản thân như thế.” – anh nắm lấy tay cô.
“Tôi đói bụng rồi, anh về làm đồ ăn đi.”
Lý Cảnh nhìn Thùy Vân thở dài, ngày thứ hai rồi mà anh thực không đủ tự tin thay đổi cô vào 5 ngày còn lại. Nếu thua thì anh phải biến mất khỏi cuộc đời cô, không bao giờ gặp cô được nữa. Thực sự anh mong muốn những ngày này kéo dài mãi mãi, không cần lo nghĩ bất cứ ai cả, có thể sống tự do thế này.
…
“Em có thích đồ ngọt không?”
“Không. Anh muốn làm hả?”
“Tôi không biết làm bánh ngọt.”
“Anh hỏi làm cái quái gì vậy?”
“Tôi chỉ muốn xác định chúng ta hợp nhau như thế nào thôi.”
“Thùy Vân sao em lại thích làm họa sĩ truyện tranh thế?”
“Chạy theo 1 người đến nỗi thích công việc này luôn.”
“Người nào thế?”
“Một người cực kỳ quan trọng với tôi.”
“…” – không hiểu sao nghe lời nói của cô anh có chút hụt hẫng trong lòng.
Mấy mẩu đối thoại vô thưởng vô phạt của 2 người kéo dài suốt 3 ngày. Dù Lý Cảnh có cố thân mật đến thế nào, chắm sóc cô ra sao, cố gợi nhiều chuyện hay đưa cô đi nhiều nơi ở đây thì khoảng cách giữa 2 người vẫn không rút ngắn lại. Thùy Vân chưa bao giờ hỏi anh bất kỳ điều gì. Khi ngủ cô cũng chỉ nằm rúc vào người anh, khi anh làm gì cũng không phản ứng như mấy ngày đầu. Anh nhẩm tính chỉ còn 2 ngày.
…
Thùy Vân mở mắt ra nhìn đồng hồ thấy đã 8h sáng. Thật quái đản, bình thường tên Lý Cảnh đâu có để cô ngủ ngon đến thế mà bắt vận động buổi sáng rồi.
“Hay là bỏ cuộc rồi.” – cô mỉm cười đắc thắng.
Tính cả hôm nay thì chỉ còn 2 ngày. Cô lười biếng ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân và ra ngoài thì thấy thức ăn đã chuẩn bị xong trên bàn cùng mảnh giấy.
“Tôi có việc ra ngoài. Em cứ ở nhà ăn trước đi.”
Galant quá nhỉ? Đi mà còn chuẩn bị thức ăn cho cô sẵn. Hèn chi mấy đứa con gái chết mê. Dù hắn có tốt đến đâu thì sự thật hắn là Lý Cảnh không bao giờ thay đổi. Thủ đoạn. Hành động đê tiện của hắn hại người khác là sự thật. Giống như Kenshin từng nói “Đao kiếm dùng để giết người thì có dùng lời nói văn hoa hơn cũng không thể thay đổi sự thật đó”. Tên Lý Cảnh này cũng như đao kiếm, đụng đến là sẽ đứt tay ngay. Không bao giờ dính đến phiền phức là tiêu chí sống của cô.
“Giờ mình phải trở lại cuộc sống của mình thôi.”
Cô mỉm cười bước ra ngoài, để mặc bữa sáng trên bàn. Hôm nay sẽ là ngày tự do của Thùy Vân cô, không cần tuân theo cái thời khóa biểu của tên kia. Cô bước vào cánh rừng lên ngọn núi sau nhà. Ngày thứ ba Lý Cảnh có đưa cô leo lên ngọn núi này nên hiện giờ cô vẫn còn nhớ đường. Cảm giác đi 1 mình thực sự rất thoải mái, không cần ai bên cạnh bảo vệ cô vẫn sống đến hôm nay đấy thôi. Cô không muốn mình quay lại làm 1 con bé ngây thơ của ngày xưa luôn mơ mộng cuộc sống luôn có người ở nhà chào đón mình, cuộc sống êm đềm cùng gia đình. Cứ hy vọng để rồi đau lòng. Thùy Vân thật không có dũng khí như thế. Mọi chuyện lại sẽ như cũ, không thay đổi.
…
Lý Cảnh về nhà thì không thấy Thùy Vân đâu nữa, bữa sáng còn trên bàn chưa động tới. Thật là, tại sao cô gái này không ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ anh về chứ? Cứ luôn làm hỏng kế hoạch của anh.
“Mày đợi chút cô chủ mày sẽ về.”
Anh đưa tay xoa đầu chú mèo Mun mới mua ở cửa hàng. Cứ nghĩ đem tới nhà để ngay giường ngủ tạo bất ngờ cho cô.
Sau khi làm bữa trưa, Lý Cảnh ngồi đợi hơn ba tiếng đồng hồ vẫn không thấy Thùy Vân làm anh bắt đầu sốt ruột. Cô gái này đã hứa ngoan ngoãn ở đây sẽ không nuốt lời chứ? Mà tiền bạc, điện thoại còn ở nhà không hề thất thoát đi thì chắc chắn cô không rời khỏi đây đâu. Anh quyết định mặc áo khoác chạy ra ngoài tìm cô.
“Thiệt tình, em đúng là người luôn làm người khác lo lắng.”
Anh chay ra biển tìm hỏi mọi người cả buổi chiều thì không ai thấy Thùy Vân cả. Bất giác anh nhìn lên nhà mình thấy cánh rừng phía sau và khẽ rùng mình. Nhìn đồng hồ đã chỉ 7h.
“Em đừng có đùa chứ.”
Lý Cảnh nhớ lại sở thích của Thùy Vân, cô gái này luôn thích chơi với lửa. Cơ bản phương châm sống bình thường của cô hoàn toàn đối lập tính cách của cô. Một cô gái như Thùy Vân hoàn toàn không phải dạng con gái có thể an phận sống bình thường. Anh quyết định về nhà lấy đèn pin vào rừng tìm cô.
Lý Cảnh cầm đèn pin bước chân vào cánh rừng đen kịt trước mặt nhớ lại bản tính sợ ma của Thùy Vân càng lo lắng hơn. Nỗi sợ này không phải bắt nguồn từ sợ bóng tối hay sao? Mà nơi tối tăm nhất chính là rừng rậm, nó có thể nuốt trọn con người ta bất kỳ lúc nào. Anh bình tĩnh đi con đường mà mình đã đưa cô leo núi. Bản tính cô gái này dù ưa mạo hiểm nhưng luôn biết phương án B không đi quá đà, khả năng cao là đi theo con đường đó.
“Em đừng có chuyện gì chứ.”
Anh men theo đường cũ vừa đi vừa la lớn tên cô hy vọng có tiếng đáp lại nhưng luôn là sự im lặng. Bất chợt Lý Cảnh thấy bóng người ngồi co ro trên tảng đá trước mặt, định thần lại anh thấy là Thùy Vân, anh vội chạy tới xem thì mới thấy đầu gối của cô đầy máu.
“Em bị sao thế?” – Lý Cảnh xem xét vết thương trên đầu gối cô.
“Ban nãy đi tôi bị té nên cố leo lên chỗ này. Nghĩ nếu không tìm thấy tôi anh sẽ đi đường này tìm…” – Thùy Vân mỉm cười nói, bất giác nước mắt cô trào ra không ngừng – “Không phải tôi muốn khóc đâu nhưng tại sao lại cứ chảy thế này cơ chứ?”
Lý Cảnh ôm cô vào lòng vỗ về - “Không có gì đâu, em yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ em mà. Tại sao ban nãy tôi gọi em không trả lời hả?” – anh đưa tay lau nước mắt của cô, nhìn cô dịu dàng hỏi.
Thùy Vân tránh ánh mắt của anh, cắn chặt môi.
“Em sợ thua tôi?”
Trong thoáng chốc, Lý Cảnh hiểu tất cả. Tại sao đến lúc này cô lại quan trọng thắng thua như thế? Sao lại cứ giữ cái tự tôn đó cơ chứ?
“Em có biết tôi lo lắng cho em lắm không? Sao em làm thế hả?”
Thùy Vân im lặng.
“Em đúng là 1 đứa con gái ích kỷ. Tôi làm thế nào em cũng không cảm động sao?”
Cô vẫn không nói gì mặc cho anh mạnh tay lay vai của mình.
“Tôi làm mọi thứ cho em thì được lợi ích gì hả, Thùy Vân?”
“Em là một cô gái thông minh, em phân tích được mọi thứ mà đúng không?”
“Em có trái tim không hả?”
“Một kẻ như tôi thì không đáng được ai yêu hả?”
Đáp lại anh luôn là sự im lặng, Lý Cảnh thua rồi. Ngay từ đâu trò chơi này anh đã thua cô.
“Nếu em thích giữ cái tự tôn đó của em thì cứ ngồi ở đây 1 mình đi.” – anh lạnh lùng nói.
Cô không đáp lại.
Lý Cảnh nắm chặt đôi tay lại nhìn Thùy Vân. Đến cuối cùng cũng không đành lòng. Anh nở nụ cười tự nhạo báng bản thân. Mọi người nhìn anh tưởng có tất cả nhưng đến cùng có được gì? Tình thân, tự do, tình yêu – cả 3 thứ anh đều không có được.
“Em lên lưng tôi đi. Do tôi tự nguyện, em không thua bất kỳ thứ gì cả, đừng lo.”
Thùy Vân đưa tay ôm chặt lấy cổ Lý Cảnh. Cả hai đều im lặng. Cô hiểu tại sao mình lại khóc? Không phải vì cô sợ. Không phải vì thấy người này đến cứu mà chính vì cô đã thua. Nếu ban nãy không phải nghĩ người này đến cứu cô thì cô đã không cố sức leo lên đây. Cô chưa từng nhận ra điều đó cho đến khi lỡ lời nói với anh. Đến cuối cùng cô cũng không thể nào thắng được bản thân mà dựa vào người khác. Khi anh cõng cô lên vai, cô nhận ra vì sao bản thân luôn thua Thành Đạt. Cô thua là ở nhân cách ngay từ đầu, cả hai người này đều sẵn sàng từ bỏ 2 từ “chiến thắng”. Kẻ luôn coi nhẹ chiến thắng thì sẽ không ai thắng được. (Câu này trích từ Đạo đức kinh cùa Lão Tử)
“Không còn gì nữa đâu. Em đừng sợ.”
Cô coi thường nhân cách người này kẻ thực sự không có nhân cách chính là cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT