45. Ngày hôm sau gặp lại Cát Uy Hồng, thì đã thấy cái tên đàn ông 1m82 đó đang nằm trong viện.
Mộ Thần suýt nghẹn chết vì cười, nhịn không được, liền bật cười thành tiếng.
“Ý anh là,” Mộ Thần quan sát cơ thể cao lớn của Cát Uy Hồng, “vì kích động quá nên ngã lăn từ trên giường xuống đất, cuối cùng bị gãy xương vào viện à? Há há há há há há, em nhịn không nổi nữa rồi, chụp ảnh cái nào!! Hahahahahahah——”
Cát Uy Hồng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn khiến Mộ Thần phải ngậm miệng trong nháy mắt.
Mộ Thần không khỏi cảm thán.
——-đúng là cái đồ tsundere…
Mộ Thần đột nhiên nảy ra ý xấu, cậu ra khỏi phòng bệnh, hỏi xin cô y tá một bộ đồ y tá.
Cát Uy Hồng trong suốt lúc đó vẫn duy trì ánh mắt dọa người.
Nhưng Mộ Thần cứ coi như không có gì, đầu tiên, cậu đội cái mũ y tá lên đầu Cát Uy Hồng.
Cát Uy Hồng cả giận nói: “Mộ Thần! Em làm cái gì đấy!”
Mộ Thần hí hửng hôn Cát Uy Hồng chụt một cái, sau đó nhìn Cát Uy Hồng bỗng mặt đỏ tưng bừng, không khỏi lại hôn thêm cái nữa.
Mộ Thần: “Không có gì đâu honey~ Thỏa mãn sở thích cosplay của em một tí thôi ấy mà ~”
Cát Uy Hồng ánh mắt chết chóc trừng lên nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần ghé sát vào Cát Uy Hồng, ánh mắt lúng liếng chòng ghẹo: “Yên tâm, em sẽ làm thật là nhẹ nhàng với thân thể của anh~ nha honey~~”
Cát Uy Hồng: “…”
Mộ Thần hất cái chăn ra khỏi người Cát Uy Hồng, sau đó nhanh chóng mặc bộ đồ y tá vào cho Cát Uy Hồng.
Nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Cát y tá, Mộ Thần đột nhiên nói: “Được rồi, em tặng anh một món quà nha.” Sau đó, cậu đứng dậy, lấy từ trong ba lô ra một cái cà vạt đã mua từ rất lâu trước đó.
Cát Uy Không nghiêng mặt, không nhìn cậu.
Cười thầm trong bụng, Mộ Thần lấy cái cà vạt ra, đeo vào cho Cát Uy Hồng: “Lần trước nói không phải mua cho anh… là vì giận anh giấu em đấy thôi.”
Vừa nói xong, đối phương liền mở to mắt nhìn cậu: “Em yêu à, anh biết em vẫn còn yêu anh mà.”
Mộ Thần: “…”
Cát Uy Hồng: “Em yêu, về sau anh tuyệt đối tuyệt đối sẽ không giấu em chuyện gì nữa, cũng không ghen tuông bậy bạ, cũng sẽ từ từ tìm hiểu cái thế giới của em, sự việc lần trước là anh sai rồi, em tha thứ cho anh nhé?”
Mộ Thần đột nhiên huýt sáo một cái, cũng không nói rõ là có chấp nhận lời xin lỗi của Cát Uy Hồng hay không.
Cậu nhẹ nhàng rút một đóa hoa trong cái bình hoa đặt bên cạnh giường bệnh, ngay lúc Cát Uy Hồng còn tưởng cậu tặng hoa cho mình, thì tức khắc bông hoa đã cắm trên đầu Cát Uy Hồng.
Cát Uy Hồng: “…”
Mộ Thần hào hứng giải thích: “Cái này gọi là hoa lài cắm bãi phân trâu, honey à ~”
Cát Uy Hồng trào phúng trả lời: “À, là anh nằm trên em, cho nên em cũng là phân trâu thôi.”
Mộ Thần nhướng mắt quyến rũ: “Honey à, anh muốn kết hôn với phân trâu sao, chậc, nhìn anh cũng có vẻ không cam tâm tình nguyện, chi bằng từ hôn đi ~”
Sắc mặt Cát Uy Hồng nhất thời tối sầm lại: “Không! Được!”
Cát Uy Hồng nói: “Với lại, em cũng bảo anh là phân trâu, như vậy phân trâu với phân trâu không phải là một đôi vừa đẹp sao?”
Mộ Thần: “Yooo~ Honey, anh tự thừa nhận mình là phân trâu~~~”
Cát Uy Hồng: “Rõ ràng là em nói mà.”
Mộ Thần: “No, no, no. Em chỉ nói có một câu tục ngữ, hoa lài cắm bãi phân trâu, không hơn. Em cũng đâu có chấp nhận mình là phân trâu bao giờ đâu ~”
Cát Uy Hồng: “…”
46. Mộ Thần bỗng móc chiếc di động từ trong túi ra, xoay về phía người anh em phân trâu, sảng khoái ấn liền phát, chụp ra một đống ảnh.
Trong ảnh chụp là một tiểu y tá phân trâu 182cm, mặc đồ y tá, đầu độc mũ y sĩ, trên đỉnh đầu còn có một bông hoa bé bé xinh xinh, ánh mắt có hơi ngơ ngác, mặt đỏ tưng bừng, đáng yêu cực kỳ.
Mộ Thần chọn ảnh đẹp nhất rồi up lên weibo.
の Thần_đã có người bao dưỡng rồi ww: Đến coi đến coi~~~ Pet mới của tui nè ~ Hiện vật cấm sờ nha, chỉ để ngắm từ xa thôi nha ~ Thuộc sở hữu của riêng tiểu gia thôi đó ~
47. Up được cái ảnh lên weibo, tâm tình của Mộ Thần tốt lên rất nhiều, nhìn mặt Cát Uy Hồng cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Mộ Thần trái phải cứ loay hoay nghịch cái điện thoại, bỗng nhiên liếc mắt sang nhìn Cát Uy Hồng, cười nói: “Honey à, anh định chuẩn bị mặc váy cưới gì đây?”
Cát Uy Hồng vốn đang giả bộ ngủ, nghe nói như thế, tức thì xù lông: “Cái gì mà váy cưới?! Có mặc cũng là em mặc!”
Mộ Thần huýt sáo: “Đâu có, honey anh mặc đồ nữ y tá dễ thương như thế, sao lại không mặc váy cưới được.”
Cát Uy Hồng: “Đó là vì em chưa thử mặc qua, em mặc vào nhất định còn dễ thương hơn!”
Mộ Thần nói: “No, no, no. Cơ thể thụ thường dễ thương hơn nha.”
Cát Uy Hồng nổi giận: “Em mới là thụ! Cả nhà em đều là thụ!”
Mộ Thần cười: “Honey, chúng ta kết hôn xong người nhà em cũng là người nhà anh.”
Cát Uy Hồng trừng mắt nhìn Mộ Thần, nhưng trong lòng lại ngọt ngào đến lạ: “Quên đi, nói thế nào cũng không lại được em.”
Mộ Thần đột nhiên cầm di động qua, cho Cát Uy Hồng xem bức hình lúc nãy cậu vừa chỉnh sửa qua.
Bộ đồ y tá trên người Cát Uy Hồng được thay bằng bộ váy cưới, vẻ mặt ngượng ngùng ngơ ngác của cô dâu nhỏ quả thực là rất dễ thương.
Phía dưới, ở góc bức ảnh có một dòng chữ do Mộ Thần viết:
“Honey. Bà dì cọ đường sắt[1].
Cát Uy Hồng: “…Này.”
Mộ Thần: “Sao?”
Cát Uy Hồng có hơi không tự nhiên: “Cái này… Bà dì cọ đường sắt nghĩa là gì?”
Mộ Thần làm bộ nghe không rõ: “Nói to lên nữa đi~! Cái gì nghĩa là gì cơ?”
Cát Uy Hồng lớn tiếng hét to với Mộ Thần: “Bà dì cọ đường sắt!!!”
Mộ Thần mỉm cười: “Em cũng thế, honey.”
Sau đó, Mộ Thần nói: “Bà dì cọ đường sắt, câu này là nguyền rủa đối phương về sau nghèo đến mức chỉ có thể nhìn người ta bà dì cọ đường sắt ha ha ha ha~”
Cát Uy Hồng: “…”
[End]
——-
[1] Bà dì cọ đường sắt (A di tẩy thiết lộ). 阿姨洗铁路 phiên âm là [āyíxǐtiělù], phát âm giống câu “Aishiteru” trong tiếng Nhật, nghĩa là “Anh yêu em”. =]]]]]]]]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT