Cô khóc, cô không tin vào những gì mình vừa đọc nữa. Cô dựt dây truyền nước ra chạy, cô chạy mà cô không hề biết mình đang chạy đi đâu, cô cảm tưởng như mọi thứ đang dần đổ sập ngay trước mắt. Người cô yêu, một người cô thương và từng coi là tất cả giờ đã rời bỏ cô. Cô chạy đến mức khó thở mới dừng lại và quỳ xuống

-" Mễ Lạc! cậu đang trốn ở đâu? ra đây nói với tớ là cậu sẽ bên tớ mãi mãi đi, nói lại cái lời hứa mà ngày xưa cậu từng nói với tớ đi. Cậi hứa là sẽ không bao giờ bỏ tớ dù có gì xảy ra cơ mà? Thế sao giờ lại buông bỏ như vậy?? Bao nhiêu ước mơ, dự định chúng ta chưa thực hiện được cơ mà??? Mễ Lạc.... cậu đang ở đâu"

Và thế là cô vẫn khóc trong tuyệt vọng, không có ai đến bên cô đỡ cok dậy, Mễ Lạc không ra đỡ cô dậy hay bảo vệ cô như trước đây nữa rồi.... Nhưng...... Tiêu Nhu không hề biết rằng, Mễ Lạc vẫn đang đứng nhìn cô mà xót lòng đến nhường nào, cậu tự nói thầm

-" Tiêu Nhu à! tớ xin lỗi, xin lỗi vì tớ quá hèn nhát, thực sự tớ rất đau, nhưng nhìn cậu phải đối mặt với bố mẹ cậu tớ lại càng đau gấp trăm gấp vạn lần. Hãy tha thứ cho tớ và chờ tớ trở về"

Hai người, gần ngay cạnh nhau nhưng họ chẳng thể ôm nhau, trao nhau những hơi ấm. Cả hai cùng thấy mệt mỏi, Tiêu Nhu sau khi xuất viện thì cứ nằm im trong phòng kí túc nhìn sang giường Lạc mà khóc, những cái ngày mà hai người sống chung thật là hạnh phúc đến nỗi mắt của cô thâm lại và sưng lên vì khóc quá nhiều. Trông cô tàn tạ, mặt trắng bệch lại, miệng lúc nào cũng gọi tên cậu. Còn Mễ Lạc cậu ngày ngày ngồi trong oto nhìn lên phòng của cậu và Nhu để nhìn rồi lại đi về, cậu lượn qua những con phố mà họ từng đi, dừng chân lại chiếc ghế công viên mà họ hay ngồi nói chuyện. Cảnh vật vẫn vậy nhưng chỉ có người là khác, không con cái nắm tay, cạ khoác vai, câu nói trêu đùa, không còn có người con gáu mà cậu yêu thương.

Đã gần hai tuần, hai người họ cứ mãi như vậy, một hôm Phương Kì đến gặp Lạc

Cốc Cốc- Mễ Lạc ra mở cửa, khi thấh Phương Kì cậu định đóng thì Kì lấh tay giữ cửa lại

-" Tớ có chuyện cần nói"

Mễ Lạc khựng lại mở cửa ra mời Phương Kì vào và lấy nước

-" Sao? cậu có chuyện gì thì nói nhanh lên"

-" Hôm nay tớ đến đây để xin lỗi cậu những chuyện tớ đã làm. Chuyện bố mẹ của Tiêu Nhi biết chuyện của hai người cũng là do tớ nói"

Mễ Lạc trố mắt lên nhìn

-" Mễ Lạc, cậu đừng nói gì cả, hãy nghe tớ nói hết đã rồi cậu muốn chửi muốn mắng gì thì tùy cậu. Đầu tiên, tớ xin lỗi chuyện của hai năm trước đây, đúng _ tớ hoàn toàn sai khi bỏ cậu đi vì một người đàn ông, lúc đó tớ tưởng chừng như không có cậu tớ vẫn hạnh phúc, nhưng tớ đã sai hoàn toàn.

Thứ hai là chuyện mà tớ đã gây ra cho hai người, xin lỗi vì tớ đã quá ích kỉ, tớ đã cố chấp để làm cho hai người phải rời xa nhau. Cô ấy yêu cậu, thật sự rất yêu cậu, cô ấy yêu cậu đến mức mà chọn đến cái chết để không phải rời xa cậu, cái điều này tớ không thể làm được. Khi thấy cô ấy bỏ tính mạng của mình thì tớ đã hiểu ra được là tớ đã là người thừa trọng cậu từ lâu rồi, và trái tim cậu không thể xan sẻ cho bất cứ ai trừ Du Tiêu Nhu. Thấy cậu ngày ngày cứ thở thẩn đi bộ như người mất hồn tớ đau lắm., đau vì chính tớ, chính tớ đã làm cho mọi chuyện rối tung lên như này. Thật sự tớ rất xin lỗi" - Phương Kì quỳ xuống

Mễ Lạc kéo cô đứng lên:

-" Cậu nhận ra bây giờ là quá muộn rồi, lời xin lỗi vô dụng này có giúp tớ và Tiêu Nhu như ngày trước được không? cậu quá ích kỉ, thật sự rất ích kỉ đấy cậu biết không?? Nghe rõ đây, từ giờ cho đến cuối cuộc đời tớ, tớ không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu nữa. Giờ cậu hãy đi đi"

Mễ Lạc bỏ đi, Phương Kì vội vòng tay từ sau lưng ôm

-" Trước khi tớ đến đây, tớ đã biết nó sẽ như thế này rồi, cậu không tha thứ cho tớ cũng đúng thôi, tớ đâu có xứng đáng! Chỉ mong cậi hãy sống tốt, đừng như bây giờ. Với lại Ngày kia tớ sẽ trở lại Mĩ và định cư bên đó luôn, cậu sẽ không bao giờ phải thấy tớ nữa đâu. Tớ đi đây, mong cậu hạnh phúc"

Phương Kì buông tay ra và đi. Mễ Lạc khóc, cậu không thể mạnh mẽ được nữa, cậu cầm lấy cái cốc ném vỡ, ngồi xuống ghế mà không dám khóc to. Cậu ra bật nhạc, nhắm mắt lại cảm nhận giai điệu

" Ngày buồn rười rượi là ngày mà em xa tôi

Đợi hoài chờ hoài mà rồi người đâu không tới, sao em không một lời

Dặn trước với tôi người ơi?

Đành ngậm ngùi về nhìn từng hạt mưa bay bay

Đường về thì dài mà lòng thì như chia hai, không ai khâu lành lại.

Đành cứ thế đi miệt mài

Because I’m so lonely lonely, girl

Xung quanh đông vui nhưng anh vẫn thấy sao mình thật cô đơn

Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào lòng

Chỉ riêng anh thôi

Nên đôi khi anh muốn tâm sự cùng người lạ

Một người không biết gì về đôi ta

Không kêu lên “Ôi sao anh ngốc quá sao còn yêu cô ta”

Không khuyên anh nên quên hay gắn hàn điều gì

Vì anh đôi khi

Chỉ cần một người ở bên lắng nghe anh nói

"

........ Mấy ngày sau........

Sau những ngày ngồi buồn trong phòng cô đã dậy và đi tìm Mễ Lạc, những giờ trống tiết ra là cô lại đi khắp mọi nơi đi tìm cậu như mò kim đáy bể vậy, cô vẫn giữ cái hi vọng sẽ tìm thấy Lạc dù nó rất nhỏ. Ngày nắng cũng như ngày mưa cô đều đi tìm Mễ Lạc. Trong khi cô phải cất công đi tìm thì Lạc luôn ở ngay sau cô, nhìn Nhu như vậy, cậu lại càng đau đến từng nhịp thở. Suốt 3 tháng trời, cô đi tìm cậu khắp cả cái thành phố nhưng nó chỉ là con số 0, cô cảm thấy bất lực, mệt mỏi, cô như suy sụp mọi hi vọng, mọi hi vọng của cô chấm dứt tại đây, cô lẩm bẩm

-" Mễ Lạc, cậu trốn kĩ quá, tớ chả thể tìm ra cậu rồi. Vậy là ta mất nhau thật rồi sao???? Giờ cậu đang làm gì vậy???,Có biếg ngày ngày tớ đi tìm cậu như một người điên đi mò kim không???? Tớ mệt rồi, mong cậu hạnh phúc. Mễ Lạc"

Cô rút bức thư trong túi ra và xé nó đi, xé nó, đồng nghĩa với việc cô và Lạc sẽ chẳng còn là gì nữa, dù đau đến đâu nhưng cô nghĩ đã đến lúc cô phải tập sống không có cậu ấy rồi.... Mễ Lạc thấy vậy dựa lưng vào tường

-" Giờ tớ yên tâm thực hiện tương lai mà tớ với cậu cùng nghĩ rồi Tiêu Nhu, chờ tớ nhé"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play