Dịch giả: Thiên Ý

Lôi Nhược Nguyệt trầm mặc hồi lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: “Càng hạnh phúc thì càng sợ hãi mất đi. Sống tốt ở hiện tại và tương lai là tốt rồi, sao còn cố truy tìm quá khứ làm gì?”

“Con mẹ ngươi đừng có ở chỗ này lảm nhảm nữa.” Tần Thiên Sinh tức giận gào lên. Lôi gia đã diệt môn, đế hậu đời trước cũng đã chết rồi, người biết rõ thân thế của hắn chỉ còn có Lôi Nhược Nguyệt mà thôi.

Lôi Nhược Nguyệt nhìn khóm trúc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt như mê ly: “Chuyện cũ cũng đã qua, đã bị thời gian vùi lấp rồi, chẳng phải nên vui hơn sao?”

“Lôi Nhược Nguyệt, có phải ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi hay không?” Tần Thiên Sinh gằn giọng. “Lôi gia của ngươi chẳng lẽ không có gì để nói với ta sao?”

“Ngươi dám, nhưng ngươi lại không muốn.” Lôi Nhược Nguyệt mỉm cười. “Hơn nữa, hiện tại Lôi gia đã không còn, chỉ còn có mình Lôi Nhược Nguyệt ta thôi.”

Tần Thiên Sinh thở dài, chán nản ngồi xuống mép giường, bất đắc dĩ nói: “Phải, ta sẽ không giết ngươi, giống như ngươi không giết Hạ Trữ. Thế nhưng ta không giống ngươi, ngươi không phải là mạng của ta.”

Lôi Nhược Nguyệt không tiếp lời, hai mắt rủ xuống như đã dung nạp hết đau thương của một kiếp này.

“Ta sẽ giúp ngươi tìm nàng.” Tần Thiên Sinh đứng lên, dừng một chút lại cười khổ. “Ta từng nghĩ gặp nàng rồi ta sẽ không nhịn được muốn giết nàng…”

Lôi Nhược Nguyệt hoảng hốt, lông mi hơi run lên.

Tần Thiên Sinh nói: “Nếu như nàng là mệnh của ngươi, vậy ta cũng sẽ bảo vệ nàng.”

“Cảm ơn!” Lôi Nhược Nguyệt cười khẽ.

Tần Thiên Sinh cứng người lại, đáp: “Ta đưa ngươi về Bang Thập trước đã… Nàng ấy… thực ra cũng chưa từng quên ngươi.”

“Ta biết.” Lôi Nhược Nguyệt ngẩng đầu, một cơn gió từ ngoài cửa sổ xộc vào phòng, vuốt ve lên mi hắn.

“Ta không tin số mệnh.” Tần Thiên Sinh lại nói. “Mặc dù ta luôn tin rằng các ngươi không thể quay về bên nhau… Nhưng ngươi… muốn chết ở trên tay nàng, phải không?”

“Đúng vậy. Ta muốn được chết trên tay nàng.” Nụ cười của Lôi Nhược Nguyệt ấm áp như gió xuân.

“Ngươi là đồ điên.” Tần Thiên Sinh tức giận chửi ầm lên.

“Cha đẻ của ngươi là Tần tướng quân.” Lôi Nhược Nguyệt bỗng nói.

Lời của Lôi Nhược Nguyệt khiến cho Tần Thiên Sinh không kịp phản ứng, sau đó mở mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi là con trai của cột chống trời của Bang Thập – Tần Chính Từ đại tướng quân.” Ngữ khí Lôi Nhược Nguyệt vô cùng bình thản nhưng lại lộ ra một chút uy nghiêm.

Tần Thiên Sinh sững sờ chôn chân tại chỗ. Kỳ thực, kết quả này khá giống với những tin tứ mà hắn từng điều tra. Hắn đã sớm có dự đoán về chuyện này, thế nhưng cũng không có năng lực chứng minh nó là đúng.

Chuyện đó đã xảy ra quá lâu, lại liên lụy rất nhiều người, muốn tìm ra sự thật cũng không dễ dàng.

“Bi kịch này bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, khi Tần tướng quân bắt đầu yêu một nữ tử…” Lôi Nhược Nguyệt nở nụ cười nhẹ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thanh tịnh vô cùng.

Trên thế giới này, cũng chẳng có mấy người có được đôi mắt sáng trong như của hắn.

Đôi mắt đã trải qua vô số phồn hoa thịnh thế, thăng trầm chìm nổi, hai tay dính đầy máu tươi, lưng cõng vô số nhân mạng dần trở nên lạnh lùng và trong trẻo.

Tần Thiên Sinh không thể nào kiềm chế được bản thân run rẩy. Những chuyện này hắn vốn tưởng mình sẽ dễ dàng tiếp nhận, không ngờ đến lúc này mới nhận ra công phu còn chưa đủ hỏa hầu.

“Nữ tử kia là ai, chắc hẳn ngươi đã điều tra ra được rồi chứ?” Lôi Nhược Nguyệt nhìn Tần Thiên Sinh, hiểu được cảm thụ hiện tại của hắn, trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm.

“Tâm Dạ công chúa?” Cổ họng khô khốc của Tần Thiên Sinh phát ra bốn chữ.

“Đúng vậy, chính là Tâm Dạ công chúa. Chính là mẫu thân của đương kim Khế Sa Vương A Mộc Đồ, cũng là cô cô của đương kim Hán Thống Vương Mạc Lăng Tiêu. Một nữ nhân rất giỏi.” Trong lời nói của Lôi Nhược Nguyệt mang theo một chút cảm xúc không tên. “Nàng cùng với Lôi gia của chúng ta cũng có liên quan rất sâu…”

“Thiên Sinh, trên thế giới này còn có nhiều thứ còn lớn hơn cả sinh ly tử biệt.”

Lôi Nhược Nguyệt đặt tay lên ngực, như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm nàng lưu lại. Trên mặt hắn mang theo dáng vẻ tươi cười đầy mê say.

Tần Thiên Sinh im lặng nhìn Lôi Nhược Nguyệt, không nói được lời nào.

Lôi Nhược Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ, lại nói: “Trước khi Tâm Dạ công chúa được gả sang Khế Sa, mẹ nàng là Ngụy Quý phi bị hoàng hậu vu hãm tội mưu nghịch, nàng bèn chạy tới chỗ ông ngoại mình là Thái Thú Ngụy đại nhân để cầu cứu. Ngụy đại nhân là ân nhân của Lôi gia chúng ta, cho nên lúc đó ông nội ta phái Tần tướng quân tới bảo vệ Tâm Dạ công chúa.

Vì bảo vệ mẹ mình, Tâm Dạ tự nguyện sang Khế Sa hòa thân. Nếu có Khế Sa hậu thuẫn, nàng mới có thể chế trụ được các thế lực khác ở Hán Thống. Lúc ấy, Mạc Quân Tâm vừa định xong nội loạn, thế lực trong nước vô cùng bất ổn, khắp nơi đều là tay chân của Hoàng hậu. Người biết chuyện có thể nhìn ra, Mạc Quân Tâm không thể nào vì một Quý phi mà đắc tội với cả thế lực khổng lồ của nhà mẹ đẻ hoàng hậu được.

Đường gả sang Khế Sa cũng không phải bình an. Ngày đó người muốn đối đầu với Mạc Quân Tâm là Chung Khanh Chương, chính là Lâm Chỉ Vương gia, kẻ hiện đang ngồi trên ngai vàng của Bang Thập. Ngươi cũng biết, hắn nổi tiếng là người ngu xuẩn. Hắn cho người đuổi giết Tâm Dạ công chúa trên đường đi, buộc nàng phải nhảy xuống vách núi.

Chuyện xảy ra sau khi Tâm Dạ công chúa nhảy xuống vách núi thế nào ta cũng không rõ lắm, tóm lại về sau cũng an toàn tới thành Đô Linh. Nhưng từ đó về sau, Khế Sa Vương Đạt Man bắt đầu chiến tranh với Bang Thập.

Sự tình Chung Khanh Chương là đầu sỏ gây ra chuyện đuổi giết Tâm Dạ công chúa làm bùng nổ chiến tranh nhanh chóng lan truyền. Đệ đệ của hắn là Chung Khanh Trạch – phụ thân của Hạ Trữ công chúa vì bảo vệ người anh cùng mẹ sinh, trước tình thế phát triển tới mức không thể cứu vãn, hắn đã gây ra một cuộc binh biến, mưu sát lão Hoàng thượng, dùng cường quyền đoạt vị. Sau khi đăng cơ, hắn còn giết chết toàn bộ những người biết chuyện này, từ quan viên cho tới tướng sĩ.

Nhưng có ba người thoát được, hai người là ông nội và phụ thân ta, còn người thứ ba chính là Độ Kỵ Úy Tần tướng quân – phụ thân của ngươi.”

Lôi Nhược Nguyệt than nhẹ, thấy Tần Thiên Sinh vẫn mở to mắt nhìn mình thì không khỏi nở nụ cười.

“Chung Khanh Trạch lòng đa nghi quá nặng, kiếp nạn này của Lôi gia không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, vì thế ta cũng đã chuẩn bị gần hai mươi năm… Chỉ là không ngờ, Lôi gia lại đột nhiên bị tru di cửu tộc một cách bất thình lình như thế…” Sắc mặt Lôi Nhược Nguyệt dù tái nhợt nhưng hắn vẫn cố gắng cười. “Còn Tần tướng quân… Thiên Sinh, ngươi đừng trách hắn, hắn vốn cũng không biết ngươi có mặt trên đời này.”

Tần Thiên Sinh lạnh lùng đáp: “Đã không biết, vậy lão gia tử sao còn cho ta mang họ Tần?!”

Lôi Nhược Nguyệt lắc đầu: “Nếu năm đó ngươi không xúc động trà trộn vào hoàng cung ám sát Hoàng hậu, ông nội của ta còn vốn đợi mọi người quên chuyện cũ đi sẽ lẳng lặng đưa ngươi về Tần gia!”

Tần Thiên Sinh nhìn hắn, không biết nói gì.

“Thiên Sinh, ông nội ta cũng chỉ có một người con gái, chính là mẹ của ngươi.” Lôi Nhược Nguyệt nhẹ nói. “Năm đó mẹ của ngươi chưa lấy chồng đã ở chùng cha ngươi là chuyện kinh thế hãi tục, sau đó còn vụng trộm sinh ra ngươi. Về sau hoàng đế chỉ hôn, nếu như nàng không vào cung, Lôi gia sẽ gặp tai họa ngập đầu. Sau khi cô cô tiến cung không bao lâu thì mắc tâm bệnh rồi qua đời. Cái này không phải do hoàng hậu làm hại, nếu như khi đó ngươi tin tưởng ta đừng tới hoàng cung hành thích bà ấy thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện về sau…”

“Mẫu thân của ta hy sinh thân mình như thế, nếu không vào cung sao bà ấy có thể sinh bệnh mà qua đời.” Lồng ngực Tần Thiên Sinh phập phồng, vẻ mặt âm trầm.

“Nếu ngươi là gia gia, ngươi sẽ làm gì?” Lôi Nhược Nguyệt hỏi vặn lại.

Khi người ta định chỉ trích ai thì cũng nên để ý tới ngôn từ của mình. Nếu đổi lại là người ta mà vẫn không thấy được con đường sáng nào khác, vậy tốt nhất là không nên nói gì cả.

“Dù sao, chuyện ngươi huyết tẩy Hoàng cung, giết Chung Khanh Trạch chính là hợp lòng dân, chính nghĩa.”

“Chính nghĩa cái gì?” Lôi Nhược Nguyệt lắc đầu. “Đây vốn là nhân quả tuần hoàn thôi, chính là báo ứng của Chung Khanh Trạch. Ta rồi cũng sẽ có báo ứng.”

“Cút con mẹ báo ứng của ngươi đi.” Tần Thiên Sinh không cam lòng nói. “Là do ngươi yêu nàng. Nếu không trong thiên hạ này, không một ai có thể giết Lôi Nhược Nguyệt ngươi được.”

Lôi Nhược Nguyệt cười khổ, khẽ lắc đầu.

“Chúng ta cùng rời đi. Chúng ta tìm một chỗ ẩn dật, quên hết những chuyện này đi, được không?” Tần Thiên Sinh giữ chặt bờ vai hắn, nói. “Rời khỏi Bang Thập, rời khỏi hoàng cung, một lần nữa làm lại từ đầu, sống một cuộc sống bình thường.”

Lôi Nhược Nguyệt nhìn vào mắt hắn, đáp: “Thiên Sinh, đừng lừa gạt mình nữa, ngươi có thể quên sao?”

Tần Thiên Sinh cả người cứng đơ, chậm rãi buông tay.

Tình cảm là một loại bi ai, cũng là một loại gông xiềng. Một khi tiến vào thì không bao giờ thoát ra được.

Buồn cười nhất là dù đau đớn bao nhiêu người ta vẫn vui vẻ chịu đựng.

Mà căm hận cũng giống hệt như tình yêu vậy…

Lôi Nhược Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ cần có ngươi, cái gì ta cũng có thể quên, cái gì ta cũng có thể buông…

Tần Thiên Sinh nhắm mắt lại để giấu đi sự đau đớn trong lòng.

Lôi Nhược Nguyệt không muốn nói cho hắn biết thân thế của mình là sợ hắn ghét Hạ Trữ ư? Hoặc là mẫu thân của hắn vốn không phải bệnh chết, nhưng vì bảo vệ Hạ Trữ nên Lôi Nhược Nguyệt mới nói thành như vậy?

Hiện tại hắn thật sự muốn tìm ra nàng, nói cho nàng biết hắn rất muốn đào tung mồ mả của cha nàng lên, sự sợ hãi trong mắt nàng chính là khoái cảm mà hắn muốn đạt được.

Là như thế, hắn nên làm như thế… Sự tốt bụng của nàng khiến hắn vừa chán ghét, vừa căm hận. Năm ấy hắn đã phải chịu biết bao lăng nhục trong cung, còn nàng có thể ở nơi đó lớn lên một cách hạnh phúc.

Nàng thậm chí còn không thèm đề phòng Lôi Nhược Nguyệt. Sau hai mươi năm sống dưới sự bảo hộ của hắn, thế mà nàng lại hận tới mức tuyệt tình như vậy. Nàng còn không biết Lôi Nhược Nguyệt giống như một cái ô, bảo vệ cho nàng không dính chút một chút máu nào lên người.

Hắn sẽ không giết nàng một cách đơn giản, ít nhất hắn phải để nàng gặp đường đệ của mình, cũng chính là con trai thứ ba của Bang Thập Vương hiện tại. Hắn sẽ đem cái thế cục này quấy cho thành hỗn loạn không thể nào nhận ra được.

Bị người thân phản bội thật không dễ chịu chút nào. Nàng đã bị Lôi Nhược Nguyệt phản bội, bị thúc thúc Chung Khanh Chương của nàng phản bội, bị Mạc Lăng Tiêu phản bội, kế tiếp, nàng sẽ phải đối mặt thế nào đây?

Thực là làm người ta con mẹ nó mong chờ đi.

“Ta có thể thu hồi lời nói sẽ bảo vệ nàng không?” Tần Thiên Sinh lạnh nhạt hỏi.

Lôi Nhược Nguyệt bật cười: “Ngươi sẽ không làm hại nàng.”

“Sao ngươi biết ta sẽ không làm hại nàng?” Hắn buồn bực hỏi lại.

“Nếu ngươi làm thế thì ta đã không nói cho ngươi biết chân tướng.” Lôi Nhược Nguyệt vẫn một thân khí độ nhàn tản.

Tần Thiên Sinh trừng mắt với hắn, hung hăng nói: “Đừng hỏi tại sao ta lại chán ghét ngươi như thế.”

“Thiên Sinh, thực xin lỗi, lúc trước ta không nên để ngươi đi.” Lôi Nhược Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

Tần Thiên Sinh cười lạnh: “Thật khó mà có được lời xin lỗi của Lôi đại nhân đấy.”

“Nếu không nói, chỉ sợ không kịp.” Lôi Nhược Nguyệt rủ mắt xuống, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên một tầng nước mỏng. “Nàng sẽ không tha thứ cho ta, cho nên…”

Tần Thiên Sin him lặng nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

“Dù nàng có tha thứ cho ngươi hay không thì ngươi cũng không được phép bỏ cuộc.” Tần Thiên Sinh nói. “Tha thứ hay không tha thứ quan trọng lắm sao? Nàng muốn giết ngươi ngươi cũng sẽ không phản kháng một chút nào thật sao? Có phải nàng muốn bất kỳ cái gì, miễn là làm được ngươi sẽ đều đáp ứng nàng phải không? Dù nàng đã lên giường của Mạc Lăng Tiêu hay A Mộc Đồ, cho dù trong lòng ngươi thống khổ và điên cuồng đến bao nhiêu, có phải ngươi cũng sẽ không trách nàng một câu hay không?”

Lôi Nhược Nguyệt cười, gương mặt càng thêm tái nhợt: “Thiên Sinh, đừng hận nàng. Nàng là người vô tội, là ta thiếu nợ nàng quá nhiều!”

“Vậy trước đây ngươi đuổi ta ra khỏi Lôi gia, kỳ thật cũng không phải vì ta mà là vì bảo vệ nàng, đúng không? Ngươi sợ Lôi gia và hoàng gia trở mặt quá sớm sẽ làm nàng bị tổn thương, có phải không?” Tần Thiên Sinh cảm thấy thật không dễ kiểm soát được tâm tình của mình. “Nếu như lúc ấy Chung Khanh Trạch không ra tử lệnh, có phải ngươi cũng sẽ không làm phản, thậm chí ngươi sẽ buông tha báo thù mà mang nàng rời đi, đúng không?”

Lôi Nhược Nguyệt ôm ngực, cười không nói.

Hận và yêu đều là điều mà con người ta không bao giờ làm chủ được.

Tần Thiên Sinh bất đắc dĩ nghĩ, nếu có thể khống chế thì sao hắn phải đi tới nước này. Nhưng nếu để Tam công tử đắc thế, Lôi Nhược Nguyệt liệu có cùng hắn rời khỏi nơi này hay không?

Hắn thở dài, lại nghĩ, trừ phi Lôi Nhược Nguyệt chết đi, nếu không muốn hắn thất thế thật đúng là nằm si nói mộng rồi.

Dù là thủ đoạn, mưu lược, thế lực hay năng lực, mười Tam công tử cộng lại cũng không thể vượt qua được một Lôi Nhược Nguyệt này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play