Trong xe ngựa xóc nảy, A Mộc Đồ vươn tay qua gáy Trữ Hạ, bịt kín lấy ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ của nàng.
Hắn cúi đầu, nói khẽ bên tai nàng: “Nàng còn nhìn như thế, ta sẽ nổi giận đấy.”
Nàng nhắm mắt lại, vô lực tựa vào người hắn. Nàng biết rõ, hắn hiện tại cũng giống nàng, chẳng khác nào con thú bị giam cầm.
Như một con dã thú ở trong lồng giam, liên tục húc phải thành lồng sắt, dùng móng vuốt cào xích sắt, đến khi máu chảy đầm đìa cũng không bao giờ từ bỏ…
Cuối cùng vẫn không từ bỏ, chỉ còn có huyết lệ chảy ra từ khóe mắt.
Không ai nói thêm lời nào, ăn ý mà dựa sát vào nhau.
Ngựa một đường chạy về hướng đông giống như chạy vào bóng tối, thật đáng sợ, rồi sau đó sẽ lại hiện ra một thế giới tươi đẹp. Ở chỗ của hắn.
Chỉ cần nghĩ đến hắn, nàng không cầm được lòng mà run lên. Càng đến gần, ngay cả hít thở cũng cảm giác được mùi hoa lan nhàn nhạt trên cơ thể hắn…
Nhưng Như Nguyệt ca ca, khoản nợ máu này, chúng ta phải tính toán thế nào mới công bằng đây?
Không, khoản nợ giữa hai ta sao còn có thể tính toán được nữa… Trừ phi…
Trừ phi ngươi chết.
Hoặc là ta chết.
Thành Ngọc Châu.
Tia nắng ban mai khiến cho nàng giống như một bông sen an tĩnh trên mặt nước.
Nàng mặc váy màu cam nhạt làm bằng tơ lụa cao cấp, tóc búi kiểu Lưu Vân, cả người tản ra một cỗ ưu nhã và lười biếng cao quý.
Hắn đi tới sau lưng nàng, phủ lên vai nàng một chiếc áo choàng, lại ôm lấy nàng từ phía sau, dán lên tai nàng nói khẽ: “Sáng sớm trời lạnh, đừng mặc như thế ra ngoài.”
Trữ Hạ không quay đầu lại, mặt vẫn nhìn về phía mặt trời mọc, chỉ vào bình nguyên trước mặt, hỏi: “Từ nơi này, cứ đi về hướng đông là sẽ tới Bang Thập phải không?”
“Qua bình nguyên này, lại đi qua một vùng đồi núi cao, đúng là sẽ tới Bang Thập.” Hắn vùi mặt vào tóc nàng hít hà, nhẹ nhàng đáp lại.
“Gần một năm rồi…” Nàng hít sâu một hơi, con mắt nheo lại, nhìn về nơi xa xăm.
Nếu như ngày đó không gặp được Mạc Lăng Tiêu, nếu Mạc Lăng Tiêu không đem nàng tới Khế Sa thì không biết giờ này nàng sẽ ra sao? Có phải sớm đã bị giết hoặc bắt lại hay không? Hoặc là…
Nàng lắc đầu cười khẽ.
Trên đời làm gì có nhiều “nếu như” đến thế, kết cục đã định, mọi thứ đều là quá khứ, không thể nào thay đổi, cũng như hiện tại không thể nào cải biến.
“Đúng thế, gần một năm rồi.” Hắn nắm lấy tay nàng, đặt lên môi hôn nhẹ. Hắn nhớ lần đầu gặp nàng, đó là một ngày giữa hè, nàng như bạch ngọc, ngạo nghễ, cô lập. Có lẽ từ lần đầu tiên ấy, hắn đã động tâm với nàng.
Một năm này với hắn chẳng khác nào một thế kỷ.
Một năm.
Chỉ mới một năm mà thôi.
Qua một tháng nữa là tới sinh nhật nàng. Đến lúc đó là tròn hai mươi năm nàng biết Lôi Nhược Nguyệt.
Đáng lẽ, vào sinh nhật hai mươi tuổi này, nàng và hắn sẽ kết hôn.
Trữ Hạ tựa sát lưng vào ngực A Mộc Đồ, cảm thấy ấm dần lên. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới mẫu hậu, rất lâu về trước bà đã từng nói với nàng rằng:
“Nếu con ôm một nam nhân từ phía sau thì nghĩa là con đã yêu hắn. Nếu một nam nhân ôm lấy con từ phía sau, lại nói những lời ôn hòa thì hắn nhất định rất yêu con.”
Nàng chưa từng để tâm những lời mẫu hậu nói, không ngờ lúc này lại hiểu ra.
Trước đây thật lâu, cũng có một nam nhân ôm nàng như thế. Trên thân người kia luôn phảng phất hương thơm nhàn nhạt của hoa lan.
Hắn đẹp như tranh vẽ, ôn nhu như mưa phùn Giang Nam, chỉ cần cười một cái cả thế giới sẽ sáng bừng lên ấp áp…
Trữ Hạ xoay người, vươn tay ôm lấy A Mộc Đồ, đầu rúc vào ngực hắn, nói nhẹ: “Ôm chặt ta, đừng buông ta ra, đừng để ta rời đi…”
Người ta luôn dễ dàng khống chế cơ thể mình, nhưng lại rất khó khống chế tâm tình của mình.
…
Thành Ngọc Châu là nơi non xanh nước biếc, khí hậu ôn hòa, bốn mùa đều như mùa xuân. Có được khí hậu này là do nó nằm dựa lưng vào những dãy núi trùng trùng điệp điệp. Những dãy núi cao hiểm trở này không khác gì một tường thành tự nhiên ngăn bước tiến công của địch nhân.
Cho nên thành Ngọc Châu trước giờ luôn là địa điểm giao tranh nguy hiểm của quân đội hai nước khi có biến.
A Mộc Đồ nghị sự cùng mọi người trong phòng chiến sự, Trữ Hạ nhân dịp này bèn cải nam trang trốn ra ngoài.
Thành Ngọc Châu rất lớn, vào thời loạn lạc thì lượng người qua lại càng đông hơn. Cho dù Xuyên Trữ ở đây thì cũng khó lòng mà tìm ra ngay được.
Trữ Hạ chạy đến mệt chết, cuối cùng đành ngồi ở trong tửu lâu xa hoa nhất thành đối ẩm cùng ánh trăng.
Khói lửa chiến tranh vẫn còn chưa lan tới đây, trong tửu lâu vẫn náo nhiệt như xưa, đặc biệt hôm nay trên bàn ăn mọi người còn có thêm chủ đề Hoàng thượng đích thân tới đây để bàn tán. Cảm xúc mọi người dâng trào, nói Hoàng Thượng tới thành Ngọc Châu rồi, chúng ta còn sợ cái gì?
Trữ Hạ uống một bầu rượu, trong thời gian một nén hương đã nghe được mấy tin tức.
Một, Bang Thập sau khi công phá 5 thành trì của Khế Sa thì không tiếp tục nữa, dường như đang tích lũy lực lượng, 50 vạn hùng binh vẫn ở nơi biên cảnh nhìn chằm chằm về đây.
Hai, Lôi Nhược Nguyệt đích thân tới thành Phổ Châu, nơi cách thành Ngọc Châu chỉ một trăm năm mươi dặm, nằm ở giữa Thương Châu và Nguyên Châu.
Ba, Khế Sa giam sứ giả Bang Thập, dường như quyết tâm đánh một trận này.
Bốn, ở phía Nam, chiến trận với Hán Thống đã bước vào giai đoạn giằng co. Hai bên đánh lâu mà bất phân thắng bại. Có hai chiến tướng nổi danh mới là Mãn Đại Ngưu và Lan Lợi Tư. Mãn Đại Ngưu nổi danh với cặp chùy hung hãn, còn Lan Lợi Tư lại là con trai của tướng quân Lan Phương chủ trì Tây doanh, được ngợi ca là chiến tướng mới của Khế Sa.
Trữ Hạ nhớ Lan Lợi Tư là một người dị tộc điển hình, tóc vàng mắt xanh, thần xạ thủ, kỹ năng chiến đấu siêu cường, có quan hệ không bình thường với Lưu Tịch. Người như thế, nhìn cũng biết là anh hùng hào kiệt, thế nên nàng cũng không thấy giật mình khi nghe tin về hắn. Còn Mãn Đại Ngưu là đồng đội cũ, Trữ Hạ cười lơ đãng khi nhớ tới thời gian sinh hoạt khắc khổ ở quân doanh. Đó là thời gian nàng sẽ nhớ cả đời, đặc biệt là Mạc Lăng Tiêu.
Nghĩ đến Mạc Lăng Tiêu, nụ cười của nàng ngưng lại, hai mắt rũ xuống, đan tay vào nhau, ngón cái tay trái còn khẽ vuốt nhẹ chiếc nhẫn đang đeo trên tay phải.
Mỗi lần nhớ tới chuyện đồ sát đêm đó nàng vẫn không tự chủ được mà run lên. Mạc Lăng Tiêu không còn là nam nhân luôn mâu thuẫn, luôn đầy quyến luyến và ưu thương trong mắt nữa. Giờ hắn đã là Vương của Hán Thống, đã đem nàng ra làm giao dịch với Lôi Nhược Nguyệt rồi.
“Ta có thể ngồi đây không?” Một thanh âm từ trên đỉnh đầu Trữ Hạ truyền tới, nàng ngẩng đầu, thấy một gương mặt đang tươi cười nhìn mình.
Đúng, đúng là một gương mặt tươi cười không xấu cũng không đẹp. Ngũ quan tiêu chuẩn nhưng lại đem tới cho nàng cảm giác hơi quái dị, trong lúc nhất thời không biết nói nó quái dị ở chỗ nào. Mãi sau này, nàng mới nghĩ ra, cũng vì quá tiêu chuẩn nên mới không thể tìm ra được một điểm đặc sắc nào, vậy nên mới quái dị. Đó là một gương mặt rất phổ thông, thật sự quá bình thường.
Nói một cách khác, đó là một gương mặt có thể khiến người ta nhanh lãng quên.
Nhưng chủ nhân của khuôn mặt này lại có một đôi mắt đen và rất sáng, Trữ Hạ thậm chí có thể nhìn rõ mình trong đó.
“Trên mặt ta có gì sao?” Nam tử tiếp tục mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện nàng.
Trữ Hạ vẫn lớn mật nhìn hắn đánh giá.
Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, chiều cao trung bình, mặc một bộ quần áo vải màu xanh bình thường, không mập không gầy. Hắn tới trước mặt nàng từ lúc nào nàng cũng không biết, mà gương mặt tươi cười kia rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại khiến nàng có cảm giác mơ hồ.
“Tiểu nhị, thêm một bầu rượu nữa.” Trữ Hạ quay đầu gào lên, không thèm để ý tới người này.
“Có ngay.” Tiểu nhị cao giọng đáp lại.
Gần đây tửu lượng của Trữ Hạ tăng cao, uống một bình mà chẳng có cảm giác gì.
Có câu, không uống rượu mà người tự say, còn có những lúc uống mãi cũng không say.
Nàng đổ đầy rượu vào chén, khẽ lắc lắc đầu.
Nam tử thấy mình bị bỏ rơi thì không nín được tức giận, mở miệng nói: “Hắc, ta ngồi ở đây đã nửa ngày mà ngươi cũng không thèm hỏi xem ta là ai sao?”
Trữ Hạ cúi đầu gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nói rõ ràng từng chữ: “Liên quan gì tới ta?”
Nam tử nhướn mày, dường như bị nàng làm cho hào hứng, lại nói: “Nhưng ta biết ngươi là ai.”
Trữ Hạ miễn cưỡng liếc nhìn hắn, không nói gì.
Nam tử cũng không để ý, nói tiếp: “Ngươi từ phía tây tới, đến thành Ngọc Châu này tìm người.”
Trữ Hạ nhíu mày, nhưng vẫn không đếm xỉa gì tới hắn, tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
“Người ngươi muốn tìm nhỏ tuổi hơn ngươi, cùng ngươi huyết mạch tương liên. Hắn và ngươi đã xa cách một năm rưỡi, hôm nay ngươi có tin tức của hắn nên lập tức chạy tới đây…”
Nam tử còn chưa nói xong đã bị Trữ Hạ túm lấy cổ áo, thái độ lãnh đạm cũng trở nên dữ dằn, nàng gầm nhẹ với hắn: “Ngươi là ai?”
Nam tử kia sững sờ, nở nụ cười: “Đừng kích động, ngươi xem, ngươi hỏi sớm một chút có phải tốt hơn không?”
“Sao ngươi biết chuyện của ta?” Trữ Hạ nheo mắt lại, nhìn hắn đầy vẻ đề phòng, thái độ như thể chỉ cần hắn không nghe lời nàng sẽ lập tức một ngụm ăn thịt hắn luôn.
“Nếu như ta nói ta là thầy bói, ngươi có tin không?” Nam tử vô tội nháy mắt một cái, thấy Trữ Hạ muốn nổi giận lại lập tức rút cổ áo ra khỏi tay nàng, nói: “Nói đùa thôi, nói đùa thôi… Tiểu huynh đệ đừng kích động…”
“Nói!” Trữ Hạ lạnh lùng mở miệng.
Vì động tĩnh lớn nên những người xung quanh bắt đầu chú ý về bên này. Nam tử cười, nói: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện có được không?”
Trữ Hạ nhìn xung quanh một vòng, sau đó gật đầu chấp nhận.
Trữ Hạ đứng dậy trả tiền, sau khi ném cho tiểu nhị mấy cái bạc vụn còn nói không cần thối lại, cho hắn làm tiền thưởng.
Nam tử kêu lên: “Oa, huynh đệ thật có tiền nha. Nếu không ngươi hãy để ta đi theo ngươi đi.”
Trữ Hạ quay phắt đầu hung hăng trừng mắt với hắn, nam tử kia đành ngậm miệng đi cùng nàng ra khỏi quán rượu.
Đang trong thời gian chiến tranh, trong tửu lâu náo nhiệt ấm áp bao nhiêu thì bên ngoài vẫn đầy gió lạnh, Trữ Hạ bị gió lạnh làm cho lập tức tỉnh lại.
Trên đường không có mấy người qua lại, chỉ có một mảnh trăng treo trên đỉnh đầu.
Trữ Hạ sợ run cả người, ban đêm so với nàng nghĩ còn lạnh hơn, cho dù nàng đã uống bao nhiêu rượu nhưng vẫn thấy lạnh thấu tâm can.
“Nói đi!” Trữ Hạ tức giận trừng mắt với nam tử kia.
“Tới đây!” Nam tử đi tới góc tường âm u rồi ra hiệu cho Trữ Hạ đi qua.
Trữ Hạ có phần không kiên nhẫn nhưng vẫn đi sang, vừa định lên tiếng thì bỗng tay của hắn trượt đến sau lưng nàng, định bổ xuống gáy. Chỉ trong tích tắc, thân thể nàng lóe lên, chưởng của hắn lại đánh xuống vai nàng.
Hắn ngây ra một chút, hiển nhiên không ngờ rằng nàng có thể tránh khỏi một đòn này, nhưng sau đó lập tức xoay tay bóp lấy cổ họng nàng.
Trữ Hạ đè tay hắn, lạnh lùng nói: “Muốn bắt cóc ta để rời khỏi thành Ngọc Châu sao, ngươi không thoát được đâu.”
Nam tử gật gật đầu, cười nói: “Ta thích nữ nhân thông minh. Nói, sao trong thời gian ngắn ngươi có thể phân tích được chuyện này? Chẳng lẽ ta cao hứng lên không thể đối tốt với ngươi một chút hay sao?”
Ánh trăng làm nàng nhìn rõ ràng ánh mắt của hắn, một tia sắc bén lóe lên trong đôi con ngươi u tĩnh. Trong lòng nàng cả kinh, người có đôi mắt thế này chắc chắn tâm địa rất lạnh lùng.
Nàng gian nan nuốt nước miếng, đầu hơi hướng về sau, không ngờ lại đụng phải vách tường. Nàng bị kẹp ở giữa, giống như cá nằm trên thớt vậy.
“Tốc độ chạy trốn hoặc gọi cứu mạng của ta sẽ không nhanh hơn tốc độ ngươi giết ta. Ta sẽ không ngốc đến nỗi làm ra chuyện gì đâu… Ngươi có thể bỏ tay ra không?” Nàng bắt đầu cố gắng lấy lại tự do cho thân thể, cũng muốn kéo dài thời gian.
Chỉ cần A Mộc Đồ trở về, không thấy nàng hắn sẽ lục soát toàn thành.
Nam tử nghĩ ngợi một chút, thu tay lại, nhưng chân vẫn không rời đi. Hai tay hắn chống hai bên người nàng, giống như cười mà không phải cười, yên lặng chờ đáp án của nàng.
“Nếu ngươi muốn giết ta thì sẽ không cần phải đánh ngất ta. Dùng thân thủ của ngươi, dù ở tửu lâu ra tay cũng sẽ không ai phát hiện ra được.” Trữ Hạ nói, hồi tưởng lúc hắn đứng ở trước mặt nàng, khi ấy nàng không hề phát giác ra hắn, làm sao không khiếp sợ cho được.
Nam tử cười, mặc dù nàng nói thật nhưng hắn lại không hề vui vẻ chút nào.
“Cho nên ta nghĩ ngươi muốn đem ta đi. Nếu như ta không ở trong thành, không bao lâu ở đây sẽ lục soát toàn thành. Nếu không nhanh đưa ta ra khỏi đây thì sẽ rất khó có cơ hội thoát thân. Hiện tại trời đã tối, cửa thành đã đóng, không ra được nữa, mà ngày mai…” Trữ Hạ dừng lại, bỗng nhiên có cảm giác có lẽ để hắn mang nàng rời đi có khi lại được quan binh phát hiện ra nhanh hơn.
“Vì sao? Có phải vì ngươi là nữ nhân của A Mộc Đồ?” Nam tử cười rộ lên, hai tay vẫn giữ chặt hai bên người nàng, mà đầu hắn lại cúi xuống, tựa vào một bên vai cười tới chảy nước mắt.
Tóc hắn bị gió thổi lên, phe phẩy qua mặt nàng. Trữ Hạ sững sờ, bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi hoa lan thanh nhã như có như không.
“Ngươi… ngươi…” Thanh âm nàng run rẩy, hoảng sợ đến nỗi chỉ biết trợn to mắt, muốn đẩy hắn ra.
Hắn ngẩng đầu, thấy ánh mắt nàng như thế thì giật mình: “Sao vậy?”
Không phải… Nhất định không phải…
Tướng mạo không giống, dáng người cũng không giống, ánh mắt càng không giống, sao có thể là hắn được? Trữ Hạ cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng so với khóc còn khó nhìn hơn.
“Sao trên người ngươi lại có mùi hương này?” Nàng hết sức giữ thanh âm vững vàng, nhưng vẫn nghe ra một chút run rẩy.
Nàng hận bản thân mình. Chỉ một mùi hương cũng đã làm nàng ra bộ dáng như thế này.
“Cái gì?” Vẻ mặt hắn rõ ràng là không hiểu, còn nâng vạt áo lên ngửi ngửi, sau đó nói: “Mùi hương gì? Ta mới tắm rửa rồi… Chỉ có mình ngươi uống rươu, cả người đầy mùi rượu… Này… Sao thế? Không phải ngươi đã uống quá nhiều đấy chứ?”
Trữ Hạ thò tay giữ lấy ngực mình, hô hấp nặng nề, hoảng sợ muốn kêu to lên nhưng lại bị người này giữ chặt yết hầu, hô cũng không hô được…
“Sao vậy?” Nam tử cẩn thận hỏi lại.
“Ngươi không được qua đây!” Trữ Hạ khàn giọng hô lên, không biết có phải do rượu hay không mà mặt nàng mỗi lúc thêm đỏ bừng.
Nam tử im lặng, đứng yên nhìn nàng.
Trữ Hạ thở dốc. Là nàng đã uống quá nhiều rượu rồi… Bằng không sao ngực lại đau như thế?
“Thật là thất vọng…” Nam tử cười khẽ, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng: “Nữ nhân được hắn quý như sinh mệnh không ngờ lại chỉ thế này…”
Lời chưa nói hết, nam tử đã vung tay đánh thẳng vào gáy nàng, khiến nàng ngất đi.