Buổi tối rất lạnh, Tiểu Tam ghé sát vào người Trự Hạ. Trữ Hạ dựa lên bụng nó, rất ấm. Tiểu Cầu nhìn Tiểu Tam mà mòn con mắt. Trữ Hạ không nhịn được hỏi Tiểu Cầu có muốn cùng ngủ một chỗ hay không?

Tiểu Cầu mặt mày hớn hở, thấy quỷ kế được thực hiện bèn kéo thảm của mình tới, còn chào hỏi Tiểu Tam: “Mã đại ca khỏe không?”

Tiểu Tam hừ hừ mấy tiếng, sau đó lại nhắm mắt, cái đuôi còn hất lên hất xuống mấy lần. Tiểu Cầu nằm ở trong ngực Tiểu Tam rất thích thú, thỏa mãn nhắm mắt đi vào cõi mộng.

Trữ Hạ giương mắt nhìn, thấy Tiếu Lăng cũng đang nhìn mình, ánh mắt chuyên chú, nóng rực.

Nàng vội vàng nhắm mắt lại, không dám suy nghĩ nữa. Đã từng, dường như đã từng có một người cũng nhìn nàng như thế.

Đã từng… Người kia tên là Lôi Nhược Nguyệt.

Tiếng củi lửa nổ lép bép, cùng với tiếng mưa hòa vào nhau thành một khúc nhạc ru ngủ rất tốt, dị thường an tâm, không lâu sau thì Trữ Hạ cũng ngủ luôn.

Trữ Hạ nằm mơ, mơ thấy khi mình còn bé, nàng và Lôi Nhược Nguyệt cùng trốn học, bị lão tiên sinh bắt được bèn mắng cho một trận nên thân, bắt bọn họ quỳ gối trên bức họa của tổ tiên suốt cả ngày.

Lúc chiều Xuyên Trữ lén lút lấy ra hạt óc chó mà Trữ Hạ thích ăn nhất, nàng bèn nấn ná ở lại ăn một cách sung sướng.

Đó là một ngày trời xanh không tưởng nổi, rất dễ gợi cho người ta nhớ lại ngày hôm ấy.

Ăn no rồi, Trữ Hạ không biết an phận, còn lôi kéo Lôi Nhược Nguyệt đi bắt ve sầu. Từ nhỏ Trữ Hạ đã thích trèo cây, lần nào trèo cũng bị mẫu hậu mắng, mắng mãi thành thói quen, thế nên Hoàng hậu nương nương vừa thấy nàng có khí chất đanh đá của con gái ngoài phố chợ thì sụp đổ hoàn toàn.

Lôi Nhược Nguyệt lo lắng nàng sẽ bị ngã nên đứng dưới tàng cây không ngừng kêu gọi nàng xuống. Trữ Hạ làm mặt quỷ với hắn, nói:

“Lên đây bắt muội, bắt được thì sau này muội sẽ không trèo cây nữa.

Lôi Nhược Nguyệt cười khẽ: “Hạ Trữ, muội có giữ lời không thế?”

Nàng đắc ý:

“Tất nhiên, phu tử đã dạy chúng ta, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Lôi Nhược Nguyệt gật gật đầu, vung lên tay áo rộng, cột chặt áo choàng, sau đó rất nhanh nhẹn leo lên cây, xuất hiện trước mặt nàng.

“A! Huynh thật giảo hoạt! Thì ra huynh cũng biết leo cây!” Tiểu Hạ Trữ ồn ào đẩy Lôi Nhược Nguyệt ra, lại bị hắn túm được.

“Hạ Trữ, muội đã nói, nếu ta bắt được muội thì muội sẽ không trèo cây nữa mà.” Lôi Nhược Nguyệt cười mà như không cười nói với nàng.

Tiểu Hạ Trữ làm mặt quỷ với hắn: “Ta không phải quân tử, ta là nữ tử…”

“Hạ Trữ…” Lôi Nhược Nguyệt thở dài, hắn sớm biết sẽ có kết quả này.

Tiểu Hạ Trữ cười khanh khách, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong tán lá xanh.

“Phu tử còn dạy chúng ta, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy bảo đấy!” Tiểu Hạ Trữ càng đắc ý, nàng thích nhất việc thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ như thế này của Lôi Nhược Nguyệt.

Còn đang cười, thân thể nàng ngã nhào về phía sau.

“Hạ Trữ!” Lôi Nhược Nguyệt kinh hô, bắt lấy tay của nàng kéo về phía mình, nhưng lại không kéo lên nổi thành ra cả hai cùng rơi xuống. Lúc trước khi chạm đất, hắn ôm lấy đầu Hạ Trữ, khuỷu tay và mặt đất tiếp xúc khiến hắn đau tới nghiến răng.

Di chứng của lần bị thương này còn theo hắn đến tận bây giờ. Mỗi lần trời mưa dầm gió rét, các đốt ngón tay của hắn sẽ đau nhức vô cùng. Ngự y nói, sợ rằng cả đời này hắn sẽ đều như vậy.

Lúc ấy, nàng khóc đến rối tinh rối mù, vì vậy mỗi lần thời tiết thay đổi, nàng đều dặn hắn mặc thêm nhiều áo để bảo vệ tốt cho tay mình.

Vậy mà…

Vậy mà…

Cái ót đột nhiên đập xuống đất đau nhói làm Trữ Hạ giật mình tỉnh dậy.

“A!” Trữ Hạ kêu thảm thiết, nàng ôm lấy đầu, mắt he hé mở, thấy trong ngọn lửa, Tiểu Tam đã đứng bậy dậy.

“Đau quá à Tiểu Tam!” Trữ Hạ phàn nàn nói với nó. Con ngựa này muốn đứng lên cũng phải nói chuyện một chút chứ.

Thanh âm của Tiểu Tam rít lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ngoài, Trữ Hạ vốn không để ý, bây giờ nhìn ra, chỉ thấy trong đêm tối có vô số cặp mắt màu lục.

Đây là… sói! Hơn nữa còn là một đàn!

Trữ Hạ trước giờ còn chưa từng thấy qua sói, nhưng cũng đại khái biết tướng mạo của chúng. Loài này vô cùng hung tàn, sớm đã lưu truyền trong thế giới loài người bao nhiêu năm nay rồi.

Ánh lửa chập chờn, chiếu lên những hàm răng sói phản quang trở lại, nhìn đáng sợ vô cùng. Hàm răng đáng sợ như thế, ngay cả xương cũng có thể cắn gẫy được. Trữ Hạ ngây người, đến khi Tiểu Cầu hét lên một tiếng nàng mới giật mình tỉnh táo trở lại.

“Cầm lấy vũ khí của các ngươi!” Liệt nói với Cửu Tiểu Cầu và Trữ Hạ. Lúc này Trữ Hạ mới để ý, ngoài nàng và Tiểu Cầu ra, bốn người khác đã ở trong tư thế phòng ngự, rất ăn ý xếp thành một hàng trước cửa động.

Trữ Hạ vội vàng rút dao găm của mình ra, nắm chặt trong tay.

Đàn sói phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, từng chút một tới gần. Trữ Hạ sợ run cả người, hỏi ra một câu chẳng liên quan: “Sói ở trong mưa không biết lạnh à?”

Không ai trả lời nàng, bởi ngay sau đó đàn sói xông tới.

Lúc này Trữ Hạ mới biết được những người xung quanh nàng là người như thế nào.

Tiếu Lăng giơ tay chém xuống, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, chém sói như giết một con thỏ. Tướng quân Liệt càng không cần phải nói, còn có xu thế xông lên. Mỹ nhân Lưu Tịch động tác gọn gàng linh hoạt, đơn giản mà hữu lực, nhưng mỗi một đao vung lên đều đẹp tới cực hạn. Trên người ai nấy đều nhuộm đỏ máu sói. Thảm thiết nhất là Mãn Đại Ngưu, hai thanh chùy đập xuống, chỉ thấy óc sói văng tung tóe, tạo cho người ta một cảm giác buồn nôn không nói nên lời.

Không riêng gì Trữ Hạ, Mãn Đại Ngưu cũng hơi nhíu mày, cảm giác mình ra tay hơi ác.

Sói là động vật giải hoạt, cũng là một động vật càng thấy máu càng say.

Đồng bạn tử vong cũng không làm bọn chúng sợ hãi, đôi mắt u lục lộ ra vẻ giận dữ. Bọn chúng dừng công kích, đối với đám người trước mặt xếp thành một hàng, dường như đang kiếm đối sách.

Ngay sau đó, một con sói tuyết tru lên, đợt tiến công thứ hai bắt đầu.

Lần này đàn sói cũng tản ra xung quanh cửa động, xung quanh mỗi người đều có ba, bốn con sói dây dưa, vì để thuận tiện tầm vung kiếm nên bốn người cũng chậm rãi tiến dần ra bên ngoài.

Đúng lúc này, một con sói đột nhiên lao vào trong động. Tiếu Lăng định vung đao ngăn cản nhưng lại để nó lọt qua, chỉ có thể hô to: “Trữ Hạ! Cẩn thận!”

Trong không khí ngập mùi máu tươi, Trữ Hạ cầm chặt đoản đao trong tay.

Nàng ghét hương vị này.

Ngày ấy khắp nội cung bị đồ sát cũng là hương vị này, thật sự là khiến người ta buồn nôn.

Trữ Hạ đẩy Tiểu Cầu ra sau, trực tiếp đối đầu với con sói. Nàng không trốn mà lúc nó nhảy lên tấn công, nàng cũng lập tức vung đao nghênh tiếp.

Đã vọt lên rồi nên con sói không còn chỗ trốn, tốc độ cực nhanh khiến cho hai đoản đao đâm sâu vào bụng nó. Nó chỉ có thể phẫn nộ dùng móng vuốt mà cào về phía Trữ Hạ trước khi chết. Trữ Hạ nhanh chóng rút đao, tránh thoát chỗ hiểm, nhưng cũng tránh không khỏi bị thương.

Cánh tay trái mở ra, một vệt cào dài rách toạc, khá đau nhưng nàng vẫn có thể chịu được.

Trận hình vì bọn sói tấn công đã không thể nào duy trì được nữa. Đám sói xông vào trong hang ngày càng nhiều, Trữ Hạ cũng đối phó không xuể. Một con sói cuốn lấy nàng, con khác ở phía bên kia cũng lao tới, nguy cơ trước mắt, chỉ thấy Tiểu Tam nhấc hai chân lên, hung hăng đá lên bụng con sói đó khiến bụng nó lập tức tan nát.

Cước lực của Tiểu Tam làm cho Tiểu Cầu ở một bên cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Trữ Hạ giải quyết con sói trước mặt, lấy tay dính đầy máu lau mặt, sau đó lao ra cửa hang trợ chiến.

“Quay về!” Tiếu Lăng kêu to, “Chung Trữ Hạ, ngươi quay vào trong hang cho ta.”

“Không! Không bao giờ!” Trữ Hạ vung đao lên, hướng về phía một đám sói. Lúc trước phụ vương cũng nói thế với nàng, Hạ Trữ, đi mau, con mau chạy đi! Nhưng kết quả sau khi Trữ Hạ bỏ đi là không thể trở về được nữa. Nàng không cần ai bảo vệ, không cần người bên mình phải vì mình mà chết. Nếu phải chết, vậy thì cùng chết với nhau.

Mưa rơi trên mặt rát rạt, cả sơn lĩnh đen kịt như địa ngục.

Người đã chết qua một lần sao còn sợ chết. Rét lạnh thì có là gì? Cùng lắm là chết thêm một lần nữa.

“Súc sinh!” Trữ Hạ gầm nhẹ, trong mắt hiện lên một vẻ kiên cường.



Bang Thập. Thành Tử Du. Phủ Thừa tướng.

Một tiếng sét đánh thức Lôi Nhược Nguyệt, hắn ôm lấy ngực, đứng dậy.

Đang là mùa đông, sao lại có sét đánh?

Mở cửa sổ, thấy bên ngoài mưa rào rào, một trận gió lạnh quét lên thân thể mặc quần áo mỏng manh của hắn, vậy mà hắn lại không thấy lạnh.

Tay phải đỡ lấy khuỷu tay trái xoa nhè nhẹ. Trước kia chỉ cần biết thời tiết thay đổi, nhất định Hạ Trữ sẽ xoa cho hắn như thế.

Trước kia có nàng còn cảm thấy đau, hiện tại không có nàng, hắn lại chẳng biết đau là gì.

Không đau… Không đau, vậy mà sao trước mắt lại mờ mịt như thế?

Hạ Trữ à, không có nàng ở Bang Thập, ta phải làm gì đây?

Quyền nghiêng thiên hạ thì sao? Ta cần nó để làm gì?

Lôi Nhược Nguyệt đi về phía bàn sách, châm đèn, trải giấy ra, cầm lấy bút lông, một lần nữa vẽ khuôn mặt mà hắn đã khắc sâu vào trí nhớ.

Vẫn rực rỡ như hoa đào mùa xuân.

Một giọt nước mắt đột nhiên rơi, nhỏ xuống gương mặt nàng, làm mờ đi khuôn mặt tươi cười.

Đã nhòe hết rồi… Nàng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn rồi.

Cả đời này…

Ánh mắt hắn xẹt qua cuốn sổ con trên bàn. Đây là tình báo mà Binh bộ thị lang đưa tới. Khế Sa đã chính thức tuyên chiến với Hán Thống, Nam tướng quân Long Mạt Cửu đem 50 vạn đại quân tới Thanh Hạp quan, bởi vì binh sĩ bị trúng độc nên phải ở lại Phượng Vĩ thành, có lẽ ba ngày sau sẽ lại tiếp tục xuất phát. Ba ngày thời gian đối với Hán Thống mà nói cũng là đủ thời gian để chuẩn bị.

Theo tình báo thì lần này trấn thủ Thanh Hạp quan chính là Nhị vương tử của Hán Thống – Mạc Lăng Nhan. Chỉ sợ lần này Mạc Lăng Nhan tới cũng là do có tình báo từ trước. Chẳng lẽ nói hoàng đế Hán Thống thực sự lâm bệnh nặng? Nếu không, tại sao một vương tử lại chạy ra quan ải để tranh công?

Không bao lâu nữa, Hán Thống và Khế Sa sẽ đều phái người tới Bang Thập đề nghị kết minh rồi.

Lôi Nhược Nguyệt xoa xoa tay, trong thoáng chốc như nghe thấy tiếng cười của nàng: “Nhược Nguyệt ca, chúng ta xuất cung đi chơi đi.”

Tay trái vuốt qua bức họa trên mặt bàn, ánh mắt dịu dàng như nước, lại phảng phất sự tuyệt vọng, không cách nào quay đầu lại được nữa.

Hạ Trữ, nếu nàng không còn nữa, ta sẽ đem cả Bang Thập chôn cùng nàng.

Công chúa của ta, nàng đang ở đâu?



Trữ Hạ không nhớ nổi mình đã chém bao nhiêu con sói, mà những vết thương trên người đã làm nàng đau tới chết lặng, không nhớ rõ mình đã chảy máu ở những đâu nữa.

Nàng cũng không ngã xuống, đứng trong mưa lớn, thậm chí còn có ý nghĩ muốn cười thật to.

Những con súc sinh chết tiệt kia, đến đây đi! Đến đây cùng ta tử chiến.

Sói ngày càng ít, nhưng chúng cũng không biết sợ hãi. Trừ phi giết tới con cuối cùng, nếu không chiến đấu sẽ không dừng lại. Vì mất máu quá nhiều nên Trữ Hạ bắt đầu lả đi. Trời mưa, mặt đất đầy bùn nhão làm nàng không còn đứng vững được nữa, nặng nề té ngã xuống đất.

Con sói chiến đấu với nàng đã lâu, thấy vậy lập tức vồ tới, chân trước đặt lên cánh tay Trữ Hạ, hé miệng định cắn xuống cổ nàng.

Nàng nghe thấy tiếng con sói gầm gừ nhẹ trong cổ họng. Nó từ trên cao nhìn xuống, con mắt màu lục hiện đầy tơ máu lập lòe, giống như máu của đồng bạn nó vậy. Trữ Hạ cười khẽ, nhắm mắt lại.

Nàng đã không thể nhúc nhích được rồi. Chỉ trong thoáng chốc, bỗng nhiên nàng muốn gặp hắn.

Lôi Nhược Nguyệt, ngươi nợ ta một lời giải thích… Ta có biến thành quỷ cũng phải về tìm ngươi đòi mạng.

Trong đầu nàng, một gương mặt dịu dàng tươi cười hiện ra, hắn tùy hứng để nàng làm bậy, cùng nàng đọc sách, cùng nàng chịu phạt, cùng nàng vượt qua thời gian yên ả kia. Sau đó hắn tàn sát toàn bộ hoàng cung, giết phụ thân và mẫu thân của nàng.

Không được, nàng không cam lòng. Nàng không thể chết như vậy. Ít nhất trước khi chết, nàng cũng phải gặp hắn một lần, hỏi hắn tại sao lại phải huyết tẩy cả hoàng cung.

Con người dịu dàng như hắn, tại sao sau một đêm lại có thể biến thành ác ma? Nàng muốn hỏi cho rõ một chút, nếu không cả đời này nàng cũng không thể…

Trữ Hạ lớn tiếng thét lên, âm thanh bén nhọn xé rách cả màn đêm và bầu trời đen kịt. Thần a, nếu như người không giết ta, một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi.

Con sói bị Trữ Hạ dọa cho hoảng sợ, ngẩn người không dám làm gì. Trữ Hạ không biết tìm đâu ra khí lực, ngẩng đầu hung hăng đánh về phía con sói, mặc kệ bả vai đã bị nó cắn xé đến rách toạc. Con sói kêu thảm một tiếng, lùi về phía sau, đầu của nó đã bị một đao của Trữ Hạ đâm thủng. Trước khi chết, nó cũng không biết rõ tại sao lại xảy ra chuyện thình lình như thế.

Trữ Hạ đạp chân lên đầu con sói, dùng sức rút thanh đao ra. Nàng đứng cũng không vững, máu trên người đã bị cọ rửa sạch sẽ không còn gì.

Thế nhưng mà Thần à, trên thế giới này rốt cuộc là có sự cứu rỗi của ngươi không?

“Trữ Hạ!” Tiếu Lăng hét lên, nàng không để ý Bạch Lang Vương đang ở phía sau đánh về phía nàng. Lúc nàng ngã nhào xuống đất, trái tim Tiếu Lăng như ngừng đập. Khoảng cách giữa hắn và nàng quá lớn, dù hắn có nhanh hơn cũng không thể cứu được nàng.

Chợt nghe một tiếng ngựa hí, Lưu Tịch đã lên lưng ngựa, vọt về phía Trữ Hạ, kiếm trong tay chém về phía Lang Vương, trực tiếp cắt đầu con sói già. Hắn quờ quạng một lúc mới kéo được Trữ Hạ lên lưng ngựa, nhưng không ngờ càng lúc càng có nhiều con sói vây tới.

Lang Vương chết làm cho Lưu Tịch và Trữ Hạ trở thành mục tiêu công kích chính của bầy sói, lập tức vây công lấy Tiểu Tam và hai người trên lưng nó. Tiểu Tam hí lên một tiếng, sau đó hướng về rừng rậm đen kịt lao đi. Lưu Tịch một tay ôm lấy Trữ Hạ, một tay vung kiếm bổ xuống mấy con sói đuổi theo. Sói không thể chạy thắng Tiểu Tam, đến khi khoảng cách giữa bọn họ và bầy sói an toàn rồi, Lưu Tịch mới thu lại kiếm.

Tiểu Tam một mạch chạy lên núi, trời tối đen như mực, chỉ có thể thấy một chút ánh sáng nhạt theo mưa lộ ra. Trữ Hạ đã lâm vào hôn mê, thân thể dần lạnh như băng, nhưng mà Tiểu Tam cũng không có ý định dừng lại. Đến khi Lưu Tịch liều mạng túm lấy cổ nó kéo về sau nó mới chịu dừng.

Lưu Tịch muốn kiểm tra thương thế của Trữ Hạ, bởi vì trời tối nên cũng không có cách nào nhìn thấy, tay hắn thò vào trong người Trữ Hạ thì lập tức kinh hãi. Nàng là nữ nhân.

Lưu Tịch không tin con ngựa này không hiểu tiếng người, nhưng lúc này hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Tiểu Tam:

“Chúng ta phải trở về, chủ nhân của ngươi bị dầm mưa, rất nguy hiểm. Ngươi có nhớ đường về không?”

Tiểu Tam hừ hừ mấy tiếng, Lưu Tịch không hiểu ý nó thế nào. Nó vòng vo một hồi sau đó xác định một hướng rồi cứ thế mà chạy. Trong núi toàn cây là cây, vậy mà cũng không ngăn được mưa to. Lưu Tịch ôm Trữ Hạ trong lòng, cúi gập xuống, cánh tay giữ chặt, dùng thân thể của hắn để ngăn trở mưa gió, cũng dùng ngực của mình để giữ ấm cho nàng.

Tuy nhiên, hắn cũng hiểu làm thế này cũng không hiệu quả lắm, nhiệt độ của nàng vẫn càng ngày càng giảm.

Không rõ Tiểu Tam chạy được bao lâu, đến tận khi Lưu Tịch thấy một ánh lửa trên đỉnh núi.

Có ánh lửa là tất có người ở!

Lưu Tịch vỗ vỗ đầu Tiểu Tam, chỉ về phía ánh lửa mờ mờ kia, phát hiện Tiểu Tam cũng không nhìn theo tay của hắn. Hắn vội vàng kéo đầu nó để nó trông thấy, lúc này Tiểu Tam mới vui sướng hí lên, nhanh chân phi tới.

Ánh lửa nhìn tưởng gần mà phải qua một đỉnh núi mới tới nơi. Cũng may mắn là thể lực của Tiểu Tam rất tốt, leo núi như chạy trên đất bằng nên rất nhanh đã tới nơi.

Tới gần, Lưu Tịch nhận ra ánh lửa đến từ một nhà gỗ nhỏ, phòng có ba gian xếp hình chữ U, căn phòng ở giữa là nơi đã phát ra ánh sáng.

Đúng lúc này, ở nơi này sao lại có người? Có người, đại khái cũng chỉ có thể là thổ phỉ.

Lưu Tịch xuống ngựa, để Trữ Hạ nằm lại trên lưng ngựa, còn cẩn thận buộc lại, sau đó rút kiếm đi về phía căn nhà ở giữa.

Hắn đã quyết định sẽ chiếm lấy phòng này, nếu có kẻ nào ngăn cản hắn, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play