Đèn điện trong phòng bất ngờ vụt tắt khiến con bé hét lên một tiếng. 5 giây tiếp theo những tiếng hú từ hệ thống báo động vang lên khiến Hoàng Bảo Nam chết lặng. Hắn khùa tay trong không khí hai mắt căng ra cố nhìn trong bóng tối, giọng gấp gáp gọi:
- Bảo Hân. Cậu ở đâu?
Con bé vội lên tiếng, giọng lộ rõ vẻ hoảng hốt:
- Bảo Nam có chuyện gì vậy?
- Mau lại đây. Chúng ta phải ra khỏi quán bar ngay. Là hệ thống báo động từ Trung tâm dự báo động đất và sóng thần. Có lẽ sắp sảy ra động đất.
Hắn cẩn thận tiến lại nơi phát ra tiếng nói. Khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào người nó, trong lòng con bé đột nhiên cảm thấy an toàn kì lạ.
Bảo Nam kéo sát cô gái nhỏ kia vào người chuẩn xác mở cửa. Ở ngoài hành lang có phần sáng hơn trong phòng. Mọi người chen lấn chạy tới cầu thang. Tiếng kêu la, hoảng sợ của mọi người hoà vào âm thanh còi báo động tạo ra một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Dưới lầu một, từ lúc hệ thống báo động phát tín hiệu, toàn bộ cửa chính đều tự động khoá, cửa thoát hiểm được mở, bên trong chen lấn, xô đẩy, dày xéo lên nhau để thoát ra ngoài hai lối duy nhất thông tới đường chính. Khi nguy hiểm cận kề, con người ta không quan tâm tới địa vị, giàu sang, họ chỉ quan tâm bản thân liệu có qua khỏi lúc này không.
Hoàng Bảo Nam không hiểu vì gì bàn tay không thể buông bàn tay nhỏ này ra. Hai người hoà vào đám hỗn loạn chạy ra đường lớn. Bên ngoài còn ồn ào hơn rất nhiều. Hệ thống điện toàn thành phố bị cắt, toàn bộ chìm trong bóng tối. Tiếng quạt gió từ trực thăng trên bầu trời cùng tiếng nói thảng thốt được phóng đại từ loa vọng xuống:
- MỌI NGƯỜI CHÚ Ý. ĐỘNG ĐẤT SẼ XẢY RA TRONG VÀI PHÚT NỮA. YÊU CẦU TẤT CẢ TẬP TRUNG TẠI QUẢNG TRƯỜNG, SÂN VẬN ĐỘNG,SÂN BÓNG HAY NHỮNG NƠI QUANG ĐÃNG KHÔNG CÓ CÔNG TRÌNH. Xin nhắc lại...
Một lần nữa dòng người nhào về phía quảng trường. Ai cũng muốn tìm cho mình một nơi an toàn nhất có thể.
Bảo Nam và Bảo Hân đã ngồi giữa biển người ở ngã tư đường lớn. Đang vào đông nhiệt độ chỉ hơn 20 độ nhưng lúc này không khí nóng bức, khó chịu. Mồ hôi ướt đẫm những khuôn mặt hoảng hốt.
Hoàng Bảo Nam ngồi đối diện với Bùi Bảo Hân, để cô tựa đầu lên tay hắn. Hắn nhận ra hơi thở nặng nhọc từ nó. Hắn dường như quên rằng nó là người vừa tát hắn một cái nhá lửa. Cũng quên rằng họ chỉ quen nhau hơn hai tháng.
Bảo Hân lúc này rất sợ. Ở giữa đám đông nó chỉ có thể túm chặt bàn tay to lớn của người khi dễ nó. Nó đang rất mệt, thở cũng làm ngực nó tức đến kinh khủng. Con bé tự điều hoà nhịp thở, cố gắng thở đều, nhưng từng đợt không khí qua phổi đều khiến ngực nó tê buốt.