Edit: Samleo

Mạt Thiển dọn đến nơi này cũng đã hơn hai tháng rồi, dần dần đã quen hàng xóm cách vách nửa đêm sẽ gào hát.

Hiệu quả cách âm của nơi này thật sự kém ghê gớm! Mạt Thiển đã nhiều lần thẳng mặt trách mắng chuyện này, đáng tiếc cũng không thể cải thiện chút gì, sau một lần rồi lại một lần nhắc nhở không có kết quả, Mạt Thiển cũng đã chấp nhận sự thực này rồi.

Mạt Thiển gần hai mươi hai tuổi, ở S thị học đại học năm ba ngành thiết kế nội thất, yêu thích vẽ các tác phẩm truyện tranh.

Y thuê phòng ở chính là vì có thể rời khỏi môi trường ký túc xá ồn ào để thoải mái vẽ tranh, nhưng thật không ngờ dọn qua đây cũng chỉ tốt hơn ký túc xá một chút thôi. Nhưng sau khi quen rồi, hai nút giấy vệ sinh nhét trong lỗ tai cũng có thể ngăn cách thanh âm của nhà hàng xóm an tâm vẽ tranh.

Nhưng hàng xóm gì gì đó của y… Trình Hải Dương?

Một trạch nam cư nhiên dùng một cái tên sáng tươi nhã nhặn như vậy, làm cho Mạt Thiển rất không thoải mái.

Trở lại chủ đề chính, Mạt Thiển mỗi lần đi học môn tự chọn cũng có thể nhìn thấy một Trình Hải Dương vô cùng chăm chỉ lên lớp nghe giảng viên tâm lý giảng, hơn nữa bản thân lại có thể cố ý vô ý vẽ mấy bức chân dung của cậu ta.

Kỳ thật bộ dạng Trình Hải Dương vẫn rất thanh tú, chỉ là không biết tại sao cậu nhất định muốn mang cặp kính thật dày, không biết cậu tại sao không thể dọn dẹp tử tế đầu tóc hỗn loạn của mình một chút. Với năng lực tư duy của một nửa họa sỹ như y, Trình Hải Dương tháo kính mắt chỉnh lý đầu tóc gọn gàng, hẳn chính là một nam sinh rất xinh đẹp.

Ít nhất là loại bản thân mình nhìn thuận mắt.

7 giờ tối.

Mạt Thiển làm xong công việc parttime về đến nhà, bắt đầu đuổi tác phẩm cuối kỳ.

Đột nhiên, có người gõ cửa. Mạt Thiển không nhịn được buông bút vẽ, đi mở cửa.

Cửa mở, rõ ràng là hàng xóm Trình Hải Dương.

Mạt Thiển quả thực lấy làm kinh hãi.

Chỉ thấy Trình Hải Dương như cũ mang một đầu tóc hỗn loạn, đeo kính gọng đen che khuất nửa khuôn mặt, nhìn Mạt Thiển, vẻ mặt ngại ngùng, gãi gãi đầu: “Uhm… chìa khóa tôi làm rơi ở chỗ Lâm Sâm rồi…”

“Cho nên?”

Mạt Thiển cau mày nhìn Trình Hải Dương.

“Nó lại vội vàng đi thành Tây bên kia… Phải sáng mai mới có thể quay về S đại…”

“Trọng điểm đi?”

Sắc mặt Trình Hải Dương hơi đỏ, nhưng cũng đã bị kính mắt che khuất hơn phân nửa.

“Có thể hay không…” đầu Trình Hải Dương cũng sắp chôn vào trong quần áo rồi, “Ở nhờ nhà anh một đêm… Tôi tôi tôi ngủ sàn nhà cũng được…”

Mạt Thiển mới vừa định cự tuyệt, điện thoại đã vang lên.

Ra hiệu Trình Hải Dương chờ một chút, Mạt Thiển tiếp điện thoại: “Alô?”

“Mạt Thiển học trưởng! Em là Lâm Sâm! Anh có thể thu lưu Hải Dương một đêm hay không… Em quên đem chìa khóa đưa nó rồi.”

Dưới sự cố gắng nhõng nhẽo quấy rầy của Lâm Sâm, Mạt Thiển nói thiệt nói hơn vẫn là đồng ý.

Dù sao Trình Hải Dương… thật ra dường như cũng không đáng ghét như vậy.

“Cám ơn học trưởng!”

“Tôi phải vội làm bài tập cuối kỳ, cậu không được phép ồn ào.” Mạt Thiển vừa nói, vừa để Trình Hải Dương vào cửa, sau đó ngồi trở lại trước bàn tiếp tục vẽ bản nháp, vừa vẽ tranh vừa nói, “Cậu ngủ dưới đất, tôi ngủ giường.”

Trình Hải Dương không nói gì, chỉ là ngoan ngoãn gật gật đầu.

Ở nhà Mạt Thiển tắm, Trình Hải Dương tìm một chỗ ở bên giường xem sách ngữ pháp, hai người đưa lưng về phía nhau không nói lời nào, cũng không nhìn đối phương, lại vừa có vẻ thật hài hòa. Trình Hải Dương nhìn nhìn, cứ cảm thấy ngứa ngứa trong lòng. Trong khoảng thời gian này gần như mỗi ngày đều liên tục duy trì tương tác cùng Tiên Mạch, hầu như mỗi ngày đều nói chuyện phiếm ở trên YY, hoặc là Trình Hải Dương ca hát cho Tiên Mạch nghe, hoặc là hai người cũng không nói lời nào, đều làm việc của mỗi người, nhớ tới thì trò chuyện hai câu.

Đêm nay ở nhờ nhà Mạt Thiển, chắc chắn là không có cách nói chuyện phiếm cùng Tiên Mạch đại thần rồi.

Nghĩ nghĩ, Trình Hải Dương bỗng nhiên cảm thấy là lạ. Sao tên của hàng xóm cùng Tiên Mạch giống nhau thế này (hai từ này phiên âm ngược nhau Tiên Mạch “jiánmò” còn Mạt Thiển “mòjián”)? Thật trùng hợp. Trình Hải Dương quay đầu lại nhìn bóng lưng Mạt Thiển một cái, nói thầm một câu: “Rõ ràng hoàn toàn thua kém Tiên Mạch…” (=))))

Mạt Thiển không nghe được.

Vừa xem đã hai tiếng, Trình Hải Dương thật sự là không dằn lòng được, gửi tin nhắn cho Tiên Mạch.

【 Đêm nay không thể lên mạng, đại đại lại còn đang bận đuổi dự án sao? 】

Một hồi lâu Trình Hải Dương mới nhận được hồi âm:

【 Uh. Sao không thể lên mạng? 】

【 Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Vậy anh cố gắng lên ~ không ồn ào anh nữa =W=】

【 Được. Có thể lên mạng thì tán gẫu tiếp. 】

【 Tiên Mạch đại đại nghỉ ngơi sớm một chút ah. 】

Tiên Mạch không trả lời tin nhắn, Trình Hải Dương cầm điện thoại nhìn mấy lần, cũng không thấy tin nhắn mới, lòng bàn tay cũng ra mồ hôi, điện thoại bị cầm đến nóng hầm hập.

Cứ cầm cầm như vậy, Trình Hải Dương nằm ngủ luôn trên giường.

Mạt Thiển vẽ xong bức tranh đã hơn hai giờ, y cầm điện thoại mở tin nhắn chưa đọc: 【 Tiên Mạch đại đại nghỉ ngơi sớm một chút ah. 】

Mạt Thiển nhìn mấy chữ này, hơi hơi mỉm cười, sau đó đem cất bức tranh, duỗi lưng một cái, đột nhiên nhớ tới Trình Hải Dương đang trong nhà mình, rõ ràng một chút âm thanh cũng không có. Y quay đầu lại, Trình Hải Dương cư nhiên ngủ ở trên giường y, trong tay nắm điện thoại di động, sách ngữ pháp bị vứt ở một bên, kính mắt cũng bị ném bên cạnh, tóc rơi rớt giữa ra giường màu trắng, tỏ ra có chút mỹ cảm, Mạt Thiển không đánh thức cậu, ngược lại sinh ra một kích động muốn vẽ tranh.

Y kéo bản vẽ trên bàn học, bản vẽ lúc nào cũng kẹp giấy, Mạt Thiển cứ như vậy đứng nhìn Trình Hải Dương ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn theo hô hấp của cậu hơi hơi mở ra, có vẻ hết sức đáng yêu, sau đó bắt đầu vẽ tên nhóc chiếm giường y.

Lúc vẽ xong Mạt Thiển mới cảm giác thái độ của bản thân sao có thể đối tốt với tên nhóc Trình Hải Dương này như vậy.

Y… y thế nhưng đã có người thích rồi a.

Mạt Thiển suy nghĩ hồi lâu, bản thân nên ngủ như thế nào.

Chỉ có một phòng trong căn hộ nhỏ, giường cũng chỉ có một, y cũng sẽ không ủy khuất bản thân ngủ dưới đất. Mạt Thiển nghĩ nghĩ, dứt khoát đi tắm rửa một cái trước, tiện thể đánh thức Trình Hải Dương: “Này… Ngủ dưới đất đi.”

“Uh… Oh.” Trình Hải Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nhìn Mạt Thiển.

Trong đầu chỉ có một cảm giác, hàng xóm này bộ dáng thật là đẹp mắt a. Sau đó tiếp tục ngủ say, không chút nào ý thức được chuyện trước khi Mạt Thiển đi tắm bảo cậu ngủ dưới đất.

Trái lại ánh sáng đèn làm cho cậu không yên một chút, Trình Hải Dương nhắm mắt lại sờ soạng ở đầu giường… công tắc hẳn là ở chỗ này a… a… Ở nơi nào đây… Oh… Tìm được rồi…

Một tiếng vang rất nhỏ, trong nhà Mạt Thiển hóa thành một mảnh màu đen.

Trình Hải Dương hài lòng gợi lên khóe miệng, nhích lại gần tường, ôm chặt ổ chăn, ngủ càng say.

Mạt Thiển từ trong phòng tắm đi ra, nhìn gian phòng một mảnh tối đen, cùng bóng người tối như mực trên giường kia, trong nháy mắt có một cảm giác vô lực… Người này thật đúng là… thái dương Mạt Thiển chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, sau đó mặc quần bãi biển, để trần thân trên, do dự mấy lần, vẫn là cảm thấy không thể ủy khuất bản thân ngủ dưới đất, vì vậy ôm ý nghĩ ngủ trên giường chỉ là một con vật, nằm ở bên cạnh Trình Hải Dương, cầm điện thoại định trả lời tin nhắn cho người kia, suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quên đi.

… Bốn giờ.

Lúc Mạt Thiển lần nữa tỉnh lại đã là bốn giờ… trong thời gian này y đã tỉnh dậy N lần, nguyên nhân là —— y cau mày lần nữa đẩy Trình Hải Dương như bạch tuộc quấn lấy tay chân mình ra, sau đó rất nghiêm túc xoay người nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ của Trình Hải Dương, muốn dốc sức dạy dỗ cậu một phen.

Chẳng sợ đánh thức cậu!!!

Nhưng nhìn gương mặt Trình Hải Dương ngủ, Mạt Thiển có chút không đành lòng. Bộ dạng Trình Hải Dương có điểm thanh khiết hiền lành vô hại cả người lẫn vật, lúc ngủ càng thêm như thế, đặc biệt là thêm cái miệng nhỏ nhắn hô hấp, nước miếng chảy xuống gối, càng lại đâm trúng điểm yêu thích của Mạt Thiển.

Không sai… Mạt Thiển chịu không được nhất chính là nam sinh hình dáng con vật nhỏ đáng yêu.

Mạt Thiển nhìn Trình Hải Dương trong bóng tối, sững sờ xuất thần trong chốc lát.

Ai biết Trình Hải Dương lại có thể bất thình lình chui chui vào trong lòng Mạt Thiển. Mạt Thiển ngượng ngùng nâng đầu, cố hết sức không nhìn cậu, thân thể Trình Hải Dương mềm mại cọ cọ ở trong lòng y, sau đó nằm yên lại, tay ôm thắt lưng Mạt Thiển, vẫn ngủ như cũ.

Không nên như thế thách thức sức chống cự của y đối với động vật nhỏ!!!

Trong đầu đột nhiên hiện lên giọng hát của tên nhóc kia.

Nhóc đó cũng gọi Hải Dương… Nếu tên nhóc đó cũng đáng yêu như tên nhóc trong lòng thì tốt rồi. Mạt Thiển nghĩ như vậy, chịu đựng sự không tự do tới gần sáng, mới từ từ thiếp đi.

Tất nhiên, như trước vẫn bị Trình Hải Dương ôm chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play