Mary quăng đống quần áo ướt của Wolf vào máy sấy, rồi chuẩn bị bữa sáng muộn. Cả hai đều không nói nhiều. Bất chấp quyết tâm vượt qua cơn sốc, Mary vẫn không thể hoàn toàn quên được khoảnh khoắc kinh hoàng khi cô trở nên bất lực trong tay gã điên. Cho dù cô làm gì hay nghĩ gì thì chỉ cần một tia ký ức lóe lên là cô lại quay lại với cuộc tấn công, dù chỉ trong một phút, cho đến khi cô có thể giành lại sự kiểm soát và tống khứ hình ảnh đó đi.

Wolf nhìn cô, biết cô đang cảm thấy gì qua cái cách thân hình mảnh dẻ của cô trở nên căng cứng, rồi lại từ từ thả lỏng. Anh đã sống qua những ký ức về Việt Nam, về nhà tù, và anh biết chuyện đó có tác động như thế nào, cũng như nó lấy đi những gì. Anh muốn lại đưa cô vào giường, muốn giữ bóng tối tránh xa cô, nhưng từ những biểu hiện bề ngoài của cô anh biết rằng cô còn chưa quen với việc làm tình. Thêm lần nữa ngay lúc này sẽ chẳng khác gì làm cô đau hơn. Khi cô đã quen với anh... Một nụ cười thoáng nở trên môi Wolf khi anh nghĩ đến những giây phút khoái lạc và tất cả những cách khác nhau mà anh sẽ chiếm lấy cô.

Nhưng trước tiên anh phải tìm ra cái kẻ đốn mạt ấy.

Khi quần áo đã khô, anh liền mặc vào và lôi Mary ra ngoài hiên sau với mình. Cơn mưa đã dịu đi thành mưa phùn, vì thế anh đoán họ sẽ không bị ướt. “Ra nhà kho với anh đi,” anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô.

“Để làm gì hả anh?”

“Anh muốn chỉ cho em một thứ.”

“Em đã vào nhà kho rồi. Ở đó chẳng có gì thú vị cả.”

“Hôm nay thì có. Em sẽ thích cho xem.”

“Được rồi.” Họ chạy nhanh qua làn mưa bụi đến cái nhà kho cũ kỹ tối hù và đầy bụi bặm, không có hơi ấm và mùi gia súc như nhà kho của anh.

Bụi bẩn làm mũi cô ngứa ngáy. “Ở đây tối quá, em chẳng thấy gì cả.”

“Có đủ ánh sáng mà. Đi nào.” vẫn nắm lấy tay cô, anh dẫn cô vào trong một ngăn chuồng đã mất vài tấm ván trên tường, để thứ ánh sáng ảm đạm lọt vào. Lúc này cô đã có thể nhìn thấy khá rõ.

“Cái gì thế?”

“Nhìn dưới máng ăn xem.”

Mary cúi xuống nhìn. Cô nhận ra Woodrow nằm cuộn tròn trong một cái khăn cũ phủ trên một tổ rơm bụi bẩn. Cuộn trong bụng nó là bốn thứ nhỏ xíu như bốn chú chuột con.

Cô đứng phắt dậy. “Woodrow làm cha rồi!”

“Không. Woodrow làm mẹ.”

“Mẹ á!” Cô trố mắt nhìn con mèo, nó trừng mắt nhìn lại cô với vẻ bí ẩn trước khi bắt đầu liếm láp lũ mèo con. “Em đã được thông báo một cách rõ ràng rằng Woodrow là mèo đực mà?”

“Chà, Woodrow là mèo cái. Em không nhìn à?”

Mary ném cho anh một ánh mắt nghiêm khắc. “Em không có thói quen nhìn bộ phận kín của thú vật.”

“Chỉ của anh thôi, đúng không?”

Cô đỏ mặt, nhưng không thể phủ nhận lời buộc tội. “Đúng thế.”

Anh luồn tay quanh eo cô rồi kéo cô lại với một nụ hôn chậm rãi, ấm áp. Cô thở dài và thả lỏng người trong vòng tay anh, tay vòng lên ôm gáy anh trong khi môi anh di chuyển trên môi cô. Sức mạnh trong cơ thể to lớn của anh đã trấn an cô, làm cô cảm thấy an toàn. Khi cánh tay rắn chắc ấy đã vòng quanh người cô, không gì có thể làm hại cô.

“Anh phải về nhà,” Wolf thủ thỉ khi môi anh rời khỏi môi cô. “Joe sẽ làm nhiều việc nhất trong khả năng của nó, nhưng phải cả hai cha con thì mới làm hết việc.”

Cô đã nghĩ mình có thể tự xoay sở được, nhưng nỗi hoảng sợ siết chặt lấy cô trước ý nghĩ phải ở một mình. Cô nhanh chóng trấn tĩnh và buông tay ra khỏi gáy anh. “Được mà.” Cô định hỏi liệu sau này cô có được gặp lại anh không, nhưng rồi kìm lại không nói ra. Thật kỳ quặc, giờ khi quan hệ của họ đã trở nên gần gũi, cô lại cảm thấy tự ti hơn trước. Để anh lại gần đến thế, để anh xâm nhập vào cơ thể cô như thế, đã phơi bày ra sự yếu đuối mà cô không biết là có tồn tại. Kiểu gần gũi như thế hơi đáng sợ.

“Lấy áo khoác đi,” anh nói khi họ rời khỏi nhà kho.

“Em đã có một cái rồi.”

“Ý anh là lấy áo khoác ngay bây giờ. Em sẽ đi với anh.”

Cô liếc nhanh nhìn anh, rồi cụp mắt xuống tránh khỏi ánh mắt thấu hiểu của anh. “Em cần chút thời gian ở một mình,” cô lặng lẽ nói.

“Nhưng không phải hôm nay. Đi nào, lấy áo khoác đi.”

Mary lấy áo khoác rồi trèo lên xe anh, cảm giác như thể vừa được hoãn tử hình. Có lẽ tối nay cô sẽ kiểm soát được cảm giác sợ hãi của mình.

Joe bước vội ra khỏi nhà kho khi họ lên đến nơi. Khi Mary mở cửa xe, thằng bé giơ tay nhấc cô ra rồi ôm cô thật chặt. “Cô không sao chứ?”

Giọng nói trẻ trung của nó đầy tức giận.

Cô đáp lại cái ôm đó. “Hắn không làm cô đau. Cô chỉ hơi hoảng sợ thôi.”

Qua đầu cô, Joe nhìn cha mình và thấy cơn thịnh nộ lạnh lùng trong đôi mắt đen khi chúng nấn ná trên người phụ nữ mảnh mai. Ai đó dám làm đau cô, và dù là ai thì kẻ đó cũng sẽ phải trả giá. Joe tức giận, và biết rằng đó chỉ là một phần nhỏ so với những gì Wolf cảm thấy. Mắt họ gặp nhau, và Wolf khẽ lắc đầu, ra hiệu rằng anh không muốn Joe bám lấy chủ đề này. Mary ở đây để nghỉ ngơi, chứ không phải để nhớ lại cuộc tấn công đó.

Wolf tiến đến gần và quàng tay lên vai cô, dùng lực xoay cô về phía chuồng ngựa, “Sẵn lòng giúp chúng tôi mấy việc vặt chứ, quý cô?”

Mắt Mary sáng lên. “Dĩ nhiên rồi. Em luôn muốn xem một trại chăn nuôi hoạt động như thế nào.”

Anh chỉnh bước chân ngắn lại cho khớp với bước chân cô, và cả ba người họ bước về phía chuồng ngựa. “Đây không hẳn là trại chăn nuôi. Anh có nuôi một bầy gia súc, nhưng hầu như là để huấn luyện.”

“Huấn luyện kiểu gì?”

“Huấn luyện ngựa thành bầy. Đó là những gì anh làm. Đa phần là ngựa Va cho các chủ trại chăn nuôi, nhưng đôi khi anh cũng huấn luyện ngựa biểu diễn hay ngựa thuần chủng, cả những con ngựa bất kham nữa.”

“Chẳng phải những chủ ngựa thuần chủng thường có người huấn luyện ngựa riêng hay sao?”

Wolf nhún vai. “Một số loài ngựa khó huấn luyện hơn số khác. Một con ngựa đắt tiền chẳng có giá trị gì nếu không ai đến gần nó được.” Anh không giải thích kỹ hơn, nhưng Mary biết rằng anh huấn luyện những con ngựa mà không ai khác có thể điều khiển được.

Khu chuồng ngựa dài thò ra phía bên phải nhà kho. Khi họ bước vào, Mary hít vào mùi ngựa, mùi da thuộc, mùi phân bón, mùi thóc lúa và cỏ khô ngai ngái. Những cái cổ dài láng bóng thò ra qua cửa chuồng, những tiếng hí tò mò lấp đầy khoảng không. Cô chưa bao giờ quanh quẩn nhiều với ngựa, nhưng cô không sợ bọn chúng. Cô đi dọc theo dãy chuồng, vỗ về và vuốt ve, rủ rỉ với bọn ngựa. “Tất cả đều là ngựa ¼ à?”

“Không. Con ở chuồng bên cạnh là một loại ngựa chia đàn của Canada, nó thuộc về một chủ trại ở hạt giáp ranh trên mạn bắc. Trong cái chuồng cuối cùng kia là một con ngựa cưỡi biểu diễn, dành cho vợ một chủ trại lớn ở Montana, ông ta sẽ tặng con ngựa đó nhân dịp sinh nhật bà ta vào tháng Bảy này. Phần còn lại là ngựa Á. Tất cả bọn chúng đều là ngựa non, nghịch ngợm như lũ trẻ. Wolf cũng đối xử với chúng như với trẻ con, nói chuyện với chúng bằng một giọng trầm ngân nga, dịu dàng với chúng như những đứa trẻ quá khổ. Mary dành nguyên cả buổi chiều trong chuồng ngựa với hai cha con, nhìn họ chăm chỉ liên tục lau chùi, cho ăn, kiểm tra móng, rồi chải lông cho đám ngựa. Cơn mưa phùn cuối cùng cũng dứt vào lúc chiều muộn, và Wolf dắt vài con ngựa ¼ còn nhỏ ra bãi rào phía sau, chậm rãi và nhẹ nhàng tập cho chúng làm quen với hàm thiếc cùng yên cương. Anh không hối thúc chúng, hay mất kiên nhẫn khi một con ngựa non bất kham cứ tránh khỏi anh mỗi khi anh cố lắp yên lên lưng nó. Anh chỉ xoa dịu con ngựa và trấn an nó trước khi thử lại. Trước khi kết thúc buổi chiều, chú ngựa con đã thả nước kiệu quanh khu bãi rào như thể nó đã đeo cái yên đó tới mấy năm rồi.

Mary bị mê hoặc, một phần vì cái giọng trầm trầm, êm như nhung của anh, một phần vì cái cách bàn tay khỏe mạnh của anh di chuyển trên con vật nhỏ, vừa dạy dỗ vừa xoa dịu nó. Anh cũng đã làm như thế với cô, nhưng bàn tay anh còn làm cô háo hức. Cô rùng mình khi những ký ức đó ập xuống, và ngực cô thắt lại.

“Em chưa bao giờ thấy ai giống như ba,” Joe lên tiếng sau lưng cô, nói khẽ. “Em giỏi, nhưng không thể so sánh với ba. Ba chưa từng chịu thua trước con ngựa nào. Mấy năm trước người ta đem đến cho ba con em một con ngựa giống. Nó bị đem ra ngoài để gây giống, nhưng nó dữ dằn khủng khiếp, đến nỗi người điều khiển không thể kiểm soát nổi nó. Ba chỉ đưa nó vào trong chuồng rồi để nó đó một mình, nhưng ba thường xuyên để lại những viên đường, táo hay cà rốt trên đỉnh cửa chuồng và đứng đó cho đến khi con ngựa chịu nhìn thẳng vào ba. Thế rồi ba bỏ đi, và con ngựa ăn hết những gì ba để trên cửa.

“Con ngựa bắt đầu trông chờ ba và khụt khịt về phía ba nếu ba chưa đặt thức ăn lên đó. Thế rồi ba không bỏ đi nữa, ba cứ đứng ở cánh cửa, và con ngựa, tên là Ringer, phải đến chỗ cánh cửa nếu như nó muốn ăn. Lúc đầu, nó cố xé tan cái chuồng, nhưng cuối cùng nó đành đầu hàng và lấy chỗ thức ăn. Tiếp theo nó phải ăn trên tay ba nếu muốn được ăn. Khi đó ba đã đổi hoàn toàn sang cà rốt để đảm bảo không bị mất ngón tay nào. Cuối cùng Ringer vắt cổ qua chuồng ngựa và rúc vào áo ba như một đứa trẻ tìm kẹo. Ba vuốt ve và chải lông cho nó - Ringer thích được chải lông - rồi dần dần tập cho nó đeo yên cương và bắt đầu cưỡi nó. Em cùng ba huấn luyện nó sau khi ba đã thuần hóa được nó, và cuối cùng nó cũng quyết định là không phải lúc nào cũng cần kháng cự.”

“Ba con em có một con ngựa cái động đực, và ba gọi chủ của Ringer để hỏi xem ông ta có muốn thử gây giống cho Ringer bằng con ngựa cái nhà em không. Người đàn ông đó chấp thuận, Ringer đã hoàn thành nhiệm vụ như một quý ông thực thụ, và tất cả mọi người đều vui vẻ. Người chủ thuần hóa được con ngựa giống đắt tiền, bọn em thì được một khoản phí lớn, cũng như một chú ngựa con từ con ngựa cái mà Ringer đã nhảy giống.”

Mary chớp mắt trước những khái niệm về ‘động đực’ rồi lại ‘nhảy giống’, và hắng giọng. “Ba em thật tuyệt vời,” cô đồng ý, rồi lại hắng giọng lần nữa. Da cô có cảm giác nóng bừng và râm ran. Cô không thể rời mắt khỏi Wolf, cao và gầy với bờ vai rộng, mái tóc đen láp lóa nắng chiều.

“Khi xong việc ở đây, có lẽ tối nay chúng ta nên học một chút, vì em đã lỡ buổi tối thứ Sáu rồi,” giọng Joe cắt ngang luồng suy nghĩ của cô.

Cô không thích nghĩ về lý do Joe lỡ buổi học tối thứ Sáu, về những giờ dài đằng đẵng chờ nghe tin Wolf có bị nhốt vào tù hay không. Chiều nay là một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi, bề ngoài thì mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng phải rất lâu thì mọi việc trong hạt mới lại bình thường thật sự. Một cô gái bị cưỡng hiếp, và Mary bị tấn công ngay ngày hôm sau. Mọi người sẽ nổi giận, cảnh giác, dè chừng những người hàng xóm và nổi cơn hoài nghi. Chúa giúp những người lạ tình cờ lang thang qua đây, ít nhát thì cũng đến khi kẻ phạm tội kia bị bắt.

Tiếng lốp xe rít lên trên sỏi, và Joe đi ra để xem ai đã mạo hiểm lên núi Mackenzie. Nó quay lại ngay lập tức, với Clay Armstrong theo sau. Đây như là sự lặp lại của buổi chiều thứ Sáu, và Mary cảm thấy tim mình lảo đảo; chắc lần này Clay sẽ không bắt giữ Wolf chứ?

“Mary.” Clay gật đầu chào cô, tay chạm vào vành mũ. “Cô ổn cả chứ?”

“Vâng.” Cô khẳng định.

“Tôi nghĩ sẽ tìm thấy cô ở đây. Cô có muốn kể lại mọi chuyện với tôi lần nữa không?”

Wolf tuột găng tay ra và bước đến gần, mắt long lên. “Cô ấy đã kể cho anh hôm qua rồi.”

“Đôi khi người ta sẽ nhớ những chi tiết nhỏ sau khi cơn sốc đã qua.” Cảm thấy Wolf sắp sửa quăng Clay ra khỏi vùng đất của mình, Mary quay sang đặt tay lên cánh tay anh. “Không sao mà. Em không sao.”

Cô đang nói dối, và anh biết điều đó, nhưng đôi môi bướng bỉnh mím lại cho thấy cô sẽ không lùi bước. Wolf hơi thích thú; rốt cục thì nàng mèo con của anh đã lấy lại được chút tự tin. Nhưng không đời nào anh để Clay thẩm vấn cô một mình. Anh nhìn sang Joe. “Lùa ngựa vào. Ba sẽ đi với Mary.”

“Không cần đâu,” Clay nói.

“Với tổi thì có.

Mary cảm thấy mình như người tí hon giữa hai người đàn ông to lớn khi họ bước về phía ngôi nhà; sự bảo vệ thế này quả là ngột ngạt. Một nụ cười khẽ nở trên môi cô.

Có lẽ Clay cảm thấy mình phải bảo vệ cô khỏi Wolf cũng như khỏi cuộc tấn công khác, trong khi Wolf lại quyết tâm bảo vệ cô. Cô tự hỏi Clay sẽ nghĩ gì nếu biết cô không muốn được bảo vệ khỏi Wolf. Dì Ardith sẽ nói Wolf đã lợi dụng cô, nhưng cô thành thực hy vọng là anh sẽ lại làm thế lần nữa. Thật sớm vào.

Wolf bắt được ánh mắt liếc xéo của cô và khựng người lại khi nhận ra vẻ thích thú và ấm áp trong đó. Mẹ kiếp, cô không biết anh sẽ phải ứng ra sao ư, và rằng chuyện đó sẽ trở nên vô cùng đáng xấu hổ ư? Chưa gì anh đã thấy háng mình căng lên. Rõ ràng là cô không biết. Mặc dù họ đã làm tình lúc sáng sớm, nhưng cô vẫn còn quá ngây thơ về tình dục nói chung và những ảnh hưởng cô gây ra với anh, nên cô không biết ánh mắt đó tác động đến anh thế nào. Anh bước nhanh hơn. Anh cần ngồi xuống.

Khi họ vào trong bếp, Mary đi tới đi lui pha cà phê tự nhiên như đây là nhà mình, nhấn mạnh cho Clay biết rằng cô và Wolf đã là một cặp. Mọi người trong hạt sẽ phải quen dần với chuyện đó thôi.

“Bắt đầu từ đầu nhé,” Clay nói.

Mary khựng lại trong tích tắc, rồi tiếp tục những động tác đong cà phê vào máy lọc vững vàng của mình. “Tôi vừa mua một đôi ủng mới ở cửa hàng nhà Hearst và đang cuốc bộ quay lại xe... Ôi, đôi ủng! Tôi đánh rơi mất rồi! Anh có nhìn thấy không? Có ai nhặt được chúng không?”

“Tôi có nhìn thấy, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra với chúng. Tôi sẽ hỏi mọi người xem sao.”

“Hắn hẳn phải nấp cạnh cửa hàng nhà Hearst, bởi vì nếu hắn đứng bên kia đường thì tôi sẽ nhìn thấy ngay. Hắn túm lấy tôi rồi dùng tay bịt miệng tôi. Hắn giữ chặt đầu tôi ngửa ra sau, thế nên tôi không thể xoay đầu được, rồi hắn bắt đầu kéo tôi xuống con ngõ. Tôi vung được một tay và với ra sau, cố cào lên mặt hắn, nhưng hắn đội mũ trùm đầu. Hắn đấm vào đầu tôi và tôi... sau đó tôi thực sự không nhớ nhiều cho đến khi hắn đẩy tôi xuống. Tôi liên tục cào hắn, và tôi nghĩ mình đã cào trúng tay hắn, bởi vì hắn lại đánh tôi. Thế rồi tôi cắn vào tay hắn, nhưng tôi không biết có chảy máu không.”

“Ai đó hét lên, thế là hắn bật dậy và bỏ chạy. Hắn chống tay lên mặt đất ngay trước mặt tôi khi nhổm dậy. Tay áo hắn màu xanh, và trên tay có tàn nhang. Rất nhiều tàn nhang. Thế rồi... anh xuất hiện.”

Cô im lặng và bước tới nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp, quay lưng lại với hai người đàn ông. Cô không thấy vẻ chết chóc trong mắt Wolf, hay cách nắm tay anh siết lại, nhưng Clay thì nhìn thấy, và điều đó làm tay phó đồn lo lắng.

“Người hét lên là tôi. Tôi nhìn thấy túi đồ nằm trên đường bèn chạy lại xem trong túi có gì, rồi tôi nghe thấy tiếng vật lộn phía sau tòa nhà. Khi nhìn thấy hắn, tôi hét lên và rút súng ra bắn cảnh cáo để cố ngăn hắn lại.”

Wolf tức giận. “Lẽ ra anh nên bắn thằng khốn đó. Như thế sẽ ngăn được hắn lại.”

Nghĩ lại thì Clay cũng ước gì mình đã bắn gã đó. ít nhất họ sẽ không phải vắt óc cố tìm ra hắn là ai, và người dân thị trấn sẽ không hốt hoảng đến thế. Giờ phụ nữ đem theo cả đống vũ khí bên người bất cứ khi nào ra ngoài, ngay cả khi chỉ ra ngoài để phơi đồ. Mọi người căng như dây đàn, như thế sẽ gây nguy hiểm cho bất cứ người lạ nào ghé ngang qua hạt.

Đó là điều làm Clay lo lắng. “Có vẻ như mọi người sẽ để ý người lạ. Ruth là một thị trấn nhỏ, mọi người biết khá rõ nhau. Người lạ sẽ bị săm soi ngay, đặc biệt là những ai có mái tóc đen dài.”

Wolf cười lạnh lùng. “Kiểu gì họ chẳng nghĩ đó là tôi.”

Cạnh cửa sổ, Mary cứng người lại. Cô đã cố không lắng nghe, cố xua đi những ký ức bị khơi dậy khi thuật lại mọi chuyện. Nhưng giờ đột nhiên toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào mẩu đối thoại sau lưng. Wolf nói đúng. Khi nhìn thấy mái tóc đen dài của kẻ đã tấn công cô, ngay lập tức Clay cho người bắt giữ anh. Nhưng mái tóc đen dài đó quá đặc biệt, nó không phù hợp với vô số nốt tàn nhang màu nâu đỏ mà cô đã nhìn thấy trên bàn tay kẻ tấn công. Và da hắn nhợt nhạt. Người tóc vàng nhạt mới có tàn nhang. Mái tóc đen là không phù hợp.

Trừ khi đó là cải trang. Trừ khi là nhằm đổ oan cho Wolf.

Sống lưng Mary như kim châm, và cô cảm thấy vừa nóng vừa lạnh. Kẻ đó không biết rằng Wolf đã cắt tóc. Nhưng việc lựa chọn nạn nhân cũng khó hiểu; không hợp lý chút nào. Tại sao hắn lại tấn công cô? Chắc chắn chẳng ai nghĩ rằng Wolf sẽ tấn công người duy nhất bênh vực anh trong thị trấn, và cô thì thể hiện rõ ràng những gì mình nghĩ. Trừ khi cô chỉ là sự lựa chọn ngẫu nhiên, còn thì chuyện đó không hợp lý chút nào.

Mà cũng chẳng có mối liên hệ nào giữa cô và Cathy Teele. Tất cả có thể chỉ là tình cờ.

Vẫn không hề quay lại, cô hỏi, “Wolf, anh có biết Cathy Teele không? Anh đã nói chuyện với cô gái đó bao giờ chưa?”

“Anh chỉ biết cô ta thôi. Anh không nói chuyện với con gái Ăng lê trẻ.” Giọng anh đầy mỉa mai. “Ba mẹ họ sẽ không thích.”

“Anh đúng về chuyện đó,” Clay mệt mỏi nói. “Vài tháng trước Cathy bảo với mẹ cô ấy rằng anh là người đàn ông ưa nhìn nhất quanh đây, và rằng cô ấy sẽ không ngại hẹn hò với Joe nếu thằng bé không nhỏ hơn mình. Toàn thị trấn biết chuyện đó. Bà Teele đã chửi như tát nước.”

Cơn ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng Mary. Rốt cuộc thì đã có mối liên hệ: Wolf. Cô không thể coi đó là sự trùng hợp, mặc dù có điều gì đó trong toàn bộ chuyện này không hợp lý.

Cô xoắn hai tay lại với nhau, rồi quay lại đối mặt với họ. “Sẽ thế nào nếu có người cố ý đổ oan cho Wolf?”

Mặt Wolf trở nên khắc nghiệt và trống rỗng, nhưng Clay thì có vẻ choáng váng. “Mẹ kiếp,” anh ta lẩm bẩm. “Sao cô lại nghĩ đến chuyện đo?”

“Mái tóc đen dài. Đó có thể là tóc giả. Tay kẻ tấn công bị tàn nhang, rất nhiều tàn nhang, và da hắn nhợt nhạt.”

Wolf đứng dậy, và mặc dù Mary biết rằng mình không bao giờ phải sợ anh, nhưng cô vẫn phải lùi lại một bước trước ánh mắt anh. Anh chẳng nói gì; anh không cần phải nói.

Trước đây cô đã từng thấy anh nổi giận, nhưng lần này thì khác. Anh đang nổi điên, một cơn điên lạnh giá, và anh đang rất tự chủ. Có lẽ đó là điều làm cô thấy báo động.

Thế rồi Clay nói, “Rất tiếc, nhưng tôi không nghĩ giả thiết đó hợp lý. Một khi suy xét kỹ, thì việc Wolf tấn công cô là không lôgic. Cô đã bênh vực anh ấy ngay từ đầu, trong khi phần còn lại của thị trấn...”

“Sẽ chẳng thèm phỉ nhổ cho dù tôi có bị thiêu sống,” Wolf nói nốt.

Clay không thể phủ nhận. “Đúng thế.”

Cà phê đã pha xong, Mary rót ba tách. Họ vừa nhấm nháp cà phê vừa im lặng suy nghĩ, cả ba cùng cân nhắc mọi chuyện trong đầu, cố ghép các mảnh lại với nhau. Thật sự là dù suy luận theo hướng nào thì luôn có gì đó không khớp, trừ khi họ bám theo hướng tên tội phạm ngẫu nhiên chọn Mary và Cathy, và ngay cả việc sử dụng bộ tóc giả đen dài để ngụy trang cũng hoàn toàn chỉ là trùng hợp.

Mọi thứ trong Mary đều phản đối quan điểm về sự trùng hợp. Thế có nghĩa là ai đó cố tình lôi Wolf vào chuyện này. Nhưng sao lại chọn cô làm nạn nhân?

Để trừng phạt Wolf bằng cách tấn công những người đã đứng ra bênh vực anh ư?

Tất cả chỉ là giả thiết mà không có chút bằng chứng. Wolf đã sống ở đây nhiều năm mà không xảy ra chuyện gì tương tự, mặc dù sự hiện diện của anh giống như muối xát vào vết thương lương tâm của thị trấn.

Họ không thích anh, và anh cũng chẳng để họ quên đi điều đó. Thế nhưng, tất cả đều ngầm hiểu có một thỏa ước ngừng bắn.

Vậy điều gì đã khơi mào bạo lực?

Cô day day thái dương khi cảm thấy đau nhói và có nguy cơ biến thành cơn đau đầu. Bởi vì hiếm khi bị đau đầu nên Mary cho rằng sự căng thẳng đang tấn công mình, và cô quyết tâm không để điều đó xảy ra. Cô chưa bao giờ là người hay lo nghĩ, và cũng chẳng định bắt đầu vào lúc này.

Clay thở dài và đẩy tách cà phê trống không ra. “Cảm ơn vì tách cà phê. Mai tôi sẽ hoàn thành báo cáo. Tôi sẽ đem giấy tờ đến trường để cô ký - à, cô có định đi dạy không, hay sẽ ở nhà?”

“Sao chứ, dĩ nhiên là đi dạy rồi.”

“Dĩ nhiên,” Wolf lẩm bẩm, quắc mắt nhìn cô. Mary hếch cằm về phía anh. Chẳng có lý do gì mà đột nhiên cô phải trở thành kẻ vô dụng cả.

Clay rời khỏi ngay sau đó, và Joe từ ngoài chuồng ngựa quay vào cùng chuẩn bị bữa tối. Cảm giác thật đúng đắn khi ba người họ ở cùng nhau, cùng thoải mái làm việc như thể họ đã làm thế nhiều năm rồi. Có một lần Joe nháy mắt với cô, và cô đỏ bừng mặt. Ẩn ý trong mắt cậu trai trẻ thật rõ ràng - sự hiểu biết, thích thú và tán thành, tất cả đều ở đó.

Wolf vòng tay ôm quanh eo cô. Cô đã đứng im không nhúc nhích vài phút rồi, quên hoàn toàn cái chảo trên tay trong lúc vừa cau mày vừa đỏ mặt. Vẻ mặt bừng bừng của cô cho anh biết cô đang nghĩ gì, và cảm giác căng cứng quen thuộc làm ngón tay anh siết lại cho đến khi chúng cắm vào sườn cô. Mary ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt xanh xám tròn xoe và sửng sốt; thế rồi vẻ thấu hiểu lóe lên, và mi mắt cô cụp xuống che giấu nỗi khát khao mà cô không thể ngụy trang.

Joe với sang cầm lấy cái chảo từ những ngón tay không còn cảm giác của cô. “Con nghĩ con sẽ đi xem phim ở đâu đó,” nó tuyên bố.

Mary quay phắt đầu sang, vùng ra khỏi bùa mê nhục dục mà Wolf dễ dàng chăng quanh cô. “Không! Còn học nữa, nhớ không?”

“Thêm một tối nữa cũng không chết đâu.”

“Thêm một tối nữa là chết,” cô khăng khăng. “Học viện không phải là thứ tất nhiên có được chỉ bởi vì Thượng nghị sĩ Allard sẽ giới thiệu em. Em không được bỏ phí một phút nào.” Wolf thả cô ra. “Cô ấy nói đúng, con trai. Con không thể bị điểm thấp được.” Anh có thể chờ.

Phải đến sau chín giờ Mary mới gập lại những cuốn sách rồi duỗi thẳng hai tay ra sau đầu. “Anh đưa em về được chứ?” Cô hỏi Wolf, suýt không kìm được cái ngáp. Hôm nay quả là một ngày đầy ắp sự kiện.

Mặt anh điềm tĩnh. “Sao em không ở lại đây?” Đó như một câu ra lệnh hơn là gợi ý.

“Em không thể làm thế!”

“Tại sao không?”

“Như thế là không đứng đắn.”

“Tối qua anh đã ở lại chỗ em.”

“Chuyện đó khác.”

“Khác thế nào?”

“Em sợ.”

“Giường của em quá bé. Giường anh to hơn.”

“Con đi đây,” Joe nói, và làm như lời nói.

Mary nổi cáu. “Anh có nhất thiết phải nói điều đó trước mặt thằng bé không?”

“Dù sao thì nó cũng biết rồi. Còn nhớ những gì anh nói về chuyện không có đường quay lại không?”

Cô cứng người lại và đáp. “Có.” vẻ ấm áp lại hiện lên trong mắt cô. “Em không muốn quay lại. Nhưng em không thể ở đây tối nay. Sáng mai em còn phải đến trường.”

“Sẽ chẳng ai nghĩ em kém cỏi hơn nếu em không đi làm.”

“Nhưng em thì có nghĩ.” Cô lại mang ánh mắt đó, cái vẻ ngang bướng, quyết tâm của một ý chí sắt đá.

Wolf đứng dậy. “Thôi được. Anh sẽ đưa em về.” Anh về phòng ngủ và vài phút sau xuất hiện trở lại, trên tay là cái túi nhỏ đựng đồ cạo râu và một bộ quần áo để thay vắt ngang vai.

Anh gõ cửa phòng Joe lúc đi ngang qua. “Sáng mai ba về.”

Cánh cửa mở ra, Joe đi chân trần và không mặc áo, chuẩn bị đi tắm. “Okay. Ba có đưa cô đến trường không, hay ba muốn con đưa?”

“Cô không cần ai phải đưa cô đi làm,” Mary xen ngang.

“Cứng rắn đấy.” Wolf quay lại với cậu con trai. “Sáng mai Baugh sẽ đem mấy con ngựa lên đây, nên ba phải có mặt ở nhà. Con đưa cô ấy đến trường, rồi chiều ba sẽ đón cô ấy.”

“Em sẽ đi bằng xe của mình, và hai người không thể ngăn em được!”

“Được rồi mà. Em sẽ chỉ có thêm người hộ tống thôi.” Wolf băng qua phòng đến chỗ cô và nắm lấy tay cô. “Sẵn sàng rồi chứ?”

Nhận ra rằng anh đã quyết định và cô chẳng thể làm gì, Mary đi cùng anh ra xe. Đêm đang lạnh dần, nhưng cơ thể to lớn của anh lại tỏa ra hơi ấm, và cô bước sát cạnh anh. Vừa vào xe, anh liền thô bạo ôm lấy cô và cúi đầu xuống. Cô hé môi dưới sự công kích dữ dội của anh và lùa tay vào mái tóc dày của anh. Mùi vị ấm áp từ miệng anh lấp đầy cô; sức ép từ vòng tay anh quanh sườn cô, từ vầng ngực cơ bắp rắn chắc của anh trên ngực cô, làm cô đê mê hơn bất kỳ loại thuốc giảm đau nào. Nếu anh kéo cô xuống ghế ngồi và chiếm lấy cô ngay ở đây thì cô cũng chẳng phản đối.

Đến khi anh đẩy cô ra thì toàn bộ cơ thể cô đã rạo rực. Cô ngồi im lặng suốt quãng đường xuống núi, nghĩ về trận làm tình của họ lúc sáng và đau đớn muốn lặp lại chuyện đó. Một ý nghĩ vọng lại trong tâm trí cô: vậy đây là ý nghĩa của việc làm đàn bà. Woodrow đang kiên nhẫn đợi trên hiên sau. Mary cho chú mèo ăn - nàng mèo chứ nhỉ! - trong khi Wolf tắm rửa và cạo râu. Hàm râu của anh không rậm, nhưng hai ngày không cạo đã làm quai hàm anh sẫm lại, và mặt cô hơi rất vì sự đụng chạm khi họ hôn nhau. Cô lại có cảm giác chờ đợi gần như nhức nhối khi trèo lên cầu thang về phòng ngủ.

Anh lặng lẽ bước vào và đứng im một lát ngắm nhìn cô trước khi cô cảm thấy sự hiện diện của anh và quay lại. “Phòng tắm là của em đấy.”

Anh đã khỏa thân, vẫn còn hơi ướt vì hơi ẩm trong phòng tắm. Mái tóc đen lấp lánh dưới ánh đèn, từng giọt nước lấp loáng trên lớp lông xoăn sẫm màu trên ngực anh. Anh đã bị khuấy động rồi. Cảm giác rạo rực trong người cô trở nên nhói buốt. Mary đi tắm, và sau đó, lần đầu tiên trong đời cô xịt ít nước hoa lên những điểm nhạy cảm của mình. Trong đời mình cô chưa bao giờ mua nước hoa, nhưng may là một học sinh của cô ở Savannah đã tặng cô một lọ nhân dịp Giáng sinh. Mùi hương của nó ngọt ngào kỳ lạ.

Cô mở cửa phòng tắm, rồi há hốc miệng và lùi lại. Wolf đang chờ cô ở ngưỡng cửa, đôi mắt nheo lại và dữ dội xuyên thẳng vào cô. Cô đã liều lĩnh bỏ lại chiếc váy ngủ, và dưới cái nhìn rừng rực của anh, cảm giác rạo rực trong cô càng tăng lên. Anh đặt hai tay lên ngực cô rồi khẽ nâng chúng lên trong lòng bàn tay mình. Núm vú cô săn lại trước cả khi anh bắt đầu dùng ngón tay cái vê chúng. Mary đứng im, hơi thở ngắn và gấp gáp, hai mắt nhắm hờ khi cô cố đương đầu với cảm giác sung sướng ấy.

Mắt Wolf nheo lại thành hai khe hẹp đen sẫm. “Anh đã muốn làm thế này vào cái ngày anh nhìn thấy em lần đầu tiên trên ngọn núi của anh,” anh thầm thì. “Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn trong cái váy khủng khiếp đó. Anh đã muốn lột tung nó ra và nhìn thấy em trần truồng.”

Hơi nóng trong mắt anh, trong giọng anh làm cô rùng mình. Anh kéo cô ra khỏi ngưỡng cửa vào hành lang tối om, rồi đặt hai tay lên eo cô và nhấc cô lên. Cô nhớ anh đã từng làm thế trước đây và rên lên trước cả khi miệng anh khép lại quanh núm vú cô. Anh nút vào mạnh đến nỗi lưng cô cong lại, và cô kêu lên trong khi hai chân tách ra và quàng quanh hông anh để giữ thăng bằng. Anh rên lên, không thể đợi thêm phút nào nữa. Anh hoặc phải vào trong cô hoặc sẽ phát điên. Anh nhấc cô lên, điều chỉnh mình rồi đi vào trong cô.

Mary rùng mình, rồi cứng người lại khi anh từ từ đẩy vào trong cô. Lần này thậm chí còn hơn cả lần trước. Những thớ thịt bên trong cô nhẹ nhàng siết chặt rồi lại nhả ra khi cô thích nghi dần với anh, tạo nên những cơn sóng khoái lạc tỏa khắp người. Cô đeo cứng lấy anh, thở dốc. Nỗi khao khát phát huy ma thuật của nó trên cơ thể cô, làm vài thớ thịt săn lại, nới lỏng một số khác, để cô trở nên vừa cương vừa nhu trong khi nâng lên rồi hạ xuống trên người anh. Chuyển động nhỏ đó làm cả hai người thở dốc, và Wolf di chuyển để tựa lưng vào tường. Cô lại tiếp tục, rồi tiếp tục lần nữa. Anh đặt hai tay lên mông cô để nắm quyền kiểm soát và bắt đầu di chuyển bên trong cô. Làn da cô như đang bốc lửa, nó vừa căng vừa trơn và cực kỳ nhạy cảm đến nỗi cô có thể cảm thấy từng ngón tay anh trên mông mình, bộ ngực thô ráp của anh trên ngực mình, hai núm vú nhỏ nhắn của anh, bức tường đầy cơ bắp trên bụng anh, lớp lông ram ráp phía dưới anh. Cô có thể cảm thấy anh ở thật sâu trong cô.

Lưng cô uốn cong lại, và các dây thần kinh chấn động. Wolf chống lại sự hưởng ứng của cơ thể anh, không muốn kết thúc nhanh như thế, và ôm chặt cô cho đến khi cô dịu lại. Thế rồi anh mang cô vào phòng ngủ, hai chân cô vẫn khóa quanh hông anh, và hạ cô xuống giường.

Cô nuốt xuống và nới lỏng vòng tay trên người anh. “Anh vẫn chưa...?”

“Vẫn chưa,” anh thầm thì, rồi bắt đầu di chuyển thật mạnh vào trong cô. Mary không muốn kết thúc chuyện này. Cô đón nhận cú thúc của anh, bao phủ lấy anh khi một tiếng rên khàn đục thoát ra từ cổ họng anh và Cơn rúng động dữ dội của sự giải thoát làm anh rung chuyển. Sau đó, thật nhẹ nhàng, anh nằm nghỉ trên người cô. Cô không muốn anh rút ra, để lại cô trống rỗng lần nữa. Cô đã tồn tại trong sự quên lãng suốt cả cuộc đời trước khi gặp được anh.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, anh đã chiếm lĩnh toàn bộ cuộc sống mà những năm về trước với cô vốn chỉ là màn sương mù mịt, mơ hồ.

Wolf từ từ hồi phục lại và cố rời khỏi cô. Mary siết chặt hai chân quanh người anh, anh làu bàu.

“Để anh đi, em yêu. Anh quá nặng so với em.”

“Không đâu,” cô thì thầm, rồi hôn lên cổ anh.

“Anh nặng gấp đôi em đấy. Em có đến bốn mươi lăm cân không?”

“Hơn chứ,” cô nói với vẻ phẫn nộ. Cô nặng bốn mươi bảy cân cơ mà. “Chẳng hơn là mấy. Anh thì tận chín mươi cân, và cao hơn em cả ba mươi centimet. Nếu anh nằm ngủ trên em, em sẽ dẹp lép.”

Giọng anh có vẻ buồn ngủ. Tay Mary vuốt ve xuống hai bên mạng sườn cơ bắp của anh. “Em muốn nằm yên như thế này.”

Anh khẽ đẩy vào người cô. “Thế này à?”

“Vâng.” Cô thở hắt ra.

Anh chỉnh lại mình trên người cô, hơi dời trọng lượng sang một bên. “Thế này được chứ?”

Cảm giác thật kỳ diệu. Cô có thể thở, nhưng anh vẫn ở sát cạnh cô, vẫn ở trong cô. Anh nhanh chóng thiếp đi, cũng hài lòng như cô về tư thế giữa họ. Mary vừa ôm anh vừa mỉm cười trong bóng tối.

Những ý nghĩ đen tối từ từ quay lại. Ai đó cố tình đổ oan cho anh, để đẩy anh vào tù lại. Ý nghĩ Wolf không còn tự do thật kinh khủng và đáng sợ, bởi cô biết anh sẽ không bao giờ để mình bị tống vào tù lần nữa.

Cô muốn anh được an toàn, muốn bao bọc anh trong vòng tay của mình, chen mình vào giữa anh và hiểm nguy. Lạy Chúa lòng lành, điều gì đã khơi mào tất cả chuyện này? Mọi chuyện đã khá là yên ắng! Cái gì là nguyên nhân?

Rồi cô nghĩ ra, và nỗi kinh hoàng suýt làm cô nghẹn thở. Cô chính là nguyên nhân.

Khi Wolf và Joe còn là những kẻ bị xã hội ruồng bỏ, bị trừng phạt vì giống nòi của mình và vì quá khứ của Wolf thì mọi việc đều yên bình. Thế rồi cô đến thị trấn này, một phụ nữ Ăng lê, nhưng thay vì đứng về phía những người trong thị trấn, cô lại lên tiếng bênh vực nhà Mackenzie. Với sự giúp đỡ của cô, Joe đã có được niềm vinh dự mà rất ít người giành được. Những người khác đã bắt đầu nói chuyện thằng bé nhà Mackenzie được vào Học viện Không Quân thật tốt lành. Cathy Teele cũng nói Wolf là người đàn ông ưa nhìn nhất trong hạt. Ranh giới giữa thị trấn và cha con nhà Mackenzie đã bắt đầu mờ đi. Nhưng ai đó, với nỗi căm ghét đã thành ung nhọt sâu hoắm trong người, không thể chịu được điều đó.

Và cô là nguyên nhân của tất cả những chuyện đó. Nếu có điều gì xảy đến với Wolf, thì đó chính là lỗi của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play