"A... a..." Sáng nào cũng vậy, mỗi khi tỉnh giấc là Thần Triệt lại kêu lên thất thanh, trốn vào góc tường và ra sức lắc mạnh cổ mình, những mong có thể rũ bỏ được hình thù quái dị trên lưng. Thế nhưng, nàng càng cử động thì đứa trẻ sau lưng lại càng bám chặt vào người.

Bất chấp tất cả mọi thứ xung quanh, nàng hét lên thật to, tóm lấy cục u sau lưng mình cho đến khi kiệt sức.

Mỗi khi nhìn Thần Triệt kêu gào vô vọng, đau khổ vật vã, mặt mày nhợt nhạt, Phù Nam lại đầu xót thương, nhưng không biết phải nói gì để vỗ về, an ủi.

Và thế là, đêm đêm, cùng với thanh Khước Tà, Phù Nam lại ngồi bên cạnh chiếc sạp nàng nằm cho đến tận khi trời sáng.

A Triệt dường như chẳng hề hay biết những gì xảy ra với mình hằng đêm, tối đến nàng ngủ từ rất sớm và sáng hôm sau mơ màng tỉnh dậy. Nhưng thần khí của nàng thì mỗi lúc một suy yếu, thậm chí có lần còn ngất lịm đi ngay trong khi đang nói chuyện với Phù Nam.

Phù Nam hiểu rằng, con quỷ trong người A Triệt đang từng ngày từng ngày hút hết tinh khí của nàng.

Kể từ khi thoát khỏi ngục tối, con quỷ đó đã hai lần bị đả thương, một lần ở ngay căn tịnh xá này và một lần ở Nguyệt cung, vì thế nguyên khí đã bị tổn thất nặng nề. Lúc này nó chịu nằm yên, không phải là vì thay đổi tâm tính, mà chỉ là để chờ thời cơ hồi phục. Đến khi hút hết toàn bộ tinh khí của A Triệt chắc chắn nó sẽ trở lại.

Trong lòng đầy lo lắng và xót xa, nhưng Phù Nam thực sự không biết phải làm thế nào để tách con quỷ ra khỏi cơ thể của A Triệt.

Khi màn đêm buông xuống, có lần Phù Nam cũng đã nói chuyện với con quỷ, chẳng hạn như hỏi về lao lịch và ý đồ của nó.

"Trầm Anh đã cô đơn trong thời gian quá lâu, vừa nhìn thấy A Triệt là hết lòng yêu quý, cái gì cũng sẵn sàng truyền dạy, và chính vì tin tưởng cô ta hoàn toàn 'thiện' nên đã không hề đề phòng." Con quỷ cười phá lên, "Thật không ngờ, cuối cùng chỉ bằng một phù chú, A Triệt đã hút toàn bộ công lực tu luyện suốt hàng trăm năm của Trầm Anh! Ha ha... Vẻ mặt của Trầm Anh lúc đó quả là thú vị! Thậm chí ta có thể cảm nhận được tiếng con tim đó tan vỡ thành muôn mảnh." Con quỷ cười như điên như dại, vẻ mặt vô cùng hung hiểm, "Chỉ trong chốc lát, ả đã hoàn toàn sụp đổ! Uổng công hàng trăm năm cố gắng áp chế tất cả mọi tà niệm trong tim, giữ gìn chuẩn tắc, rồi cuối cùng... chẳng phải là chịu không nổi dù chỉ một đòn hay sao? Ha ha..."

Nhìn nụ cười nham nhở trên lưng Thần Triệt, Phù Nam phải cố giữ chắc thanh kiếm trong tay, vì nó dường như chỉ chực xông lên. Trái tim chàng rung lên mạnh mẽ: Quả đúng là do A Triệt đã hút hết công lực của Trầm Anh, nên đã vô tình giải thoát Yểm quỷ!

Vậy thì... trong tim nàng, có phải là cũng có bóng đen?

Sau một hồi nói chuyện, con quỷ từ từ nhắm mắt lại, rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Trời sáng, Phù Nam dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt chàng bỗng nhiên sáng lên một cách đáng sợ, rồi nói với Thần Triệt: "Huynh đi ra ngoài một lát, trước khi mặt trời lặn, huynh sẽ quay trở lại!"

"Không được!" Thấy Phù Nam đứng dậy, Thần Triệt bỗng có đôi chút bực mình, "Huynh đi đâu? Có phải đi tìm Phiêu Bích? Huynh không được đi... không được bỏ mặc muội!"

"Đừng có ầm ĩ lên thế!" Phù Nam gằn giọng, "Huynh có việc quan trọng, sẽ trở lại ngay thôi!"

Gạt tay Thần Triệt và quay người đi, Phù Nam bỏ lại nàng ngã trên tấm sạp, bất động một hồi lâu.

"Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng ư?..." Tiếng nói vang lên khe khẽ không biết là từ miệng Thần Triệt hay từ đứa trẻ sau lưng nàng... Rồi nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn.

Nàng không hề biết rằng, mình đã trở nên nhạy cảm và đầy hoài nghi như thế tự bao giờ.

Ngoài kia, những khóm Mạn Châu Sa đã bắt đầu khô héo.

Giữa những ngôi mộ nằm san sát nhau, dường như vừa có một dòng thủy triều đỏ dâng lên rồi rút xuống, để lại một bãi đất hoang tàn, bừa bộn.

Phù Nam bước đi giữa những khóm hoa đã tàn lụi hướng thẳng tới núi Linh Tựu. Khi đi tối ven khu mộ, chàng quay đầu lại nhìn về phía Bắc. Nơi đó, có một căn nhà nhỏ cô lẻ - nhà của PhiêuBích.

Mấy hôm này, sự xuất hiện bất ngờ của Thần Triệt đã khiến quan hệ giữa hai người có phần căng thẳng. Đã ba ngày qua không thấy Phiêu Bích, có phải là đang giận dỗi gì hay không? Phù Nam đứng lặng thinh, mắt dõi về phía đó một hồi lâu, rồi khẽ thở dài, quay người đi tiếp. Nếu ví Thần Triệt là một viên kim cương trong sáng lung linh chưa qua mài giũa, thì Phiêu Bích là một viên ngọc đen quý giá, kiêm định, nhẫn nại và trầm mặc.

Nếu như... nếu như chàng có thể bỏ mặc A Triệt... nếu như chàng không phải nhìn thấy cảnh người con gái bé nhỏ mỏnh manh đó khóc trong đau đớn - trong tim chàng giờ nhói buốt như thể có mũi kiếm đâm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim - nếu như không... có lẽ, chàng sẽ tiếp tục sống cuộc sống bình thường, yên ổn như trong mấy năm qua.

Thế nhưng, A Triệt đã trở lại, và hơn bao giờ hết, nàng cần sự che chở giúp đỡ của chàng. Làm sao chàng có thể làm ngơ?

Biết rõ rằng có vô vàn hiểm nguy đang chờ đợi phía trước, nhưng lần này nhất định chàng sẽ không lùi bước nữa.

Phù Nam quyết định tiến thẳng tới Nguyệt cung. Thế nhưng, sự việc này tuyệt đối không thể nói với Phiêu Bích - dẫu cho Phiêu Bích có biết thì cũng không thể ngăn cản được, nhưng... chỉ sợ Phiêu Bích sẽ liều mạng cùng chàng bước vào chốn nguy hiểm kia.

"Phù Nam công tử, cậu đứng đâu làm gì vậy?" Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên bên tai. Chưa nhìn thấy người đã ngửi thấy mùi khói thuốc, Phù Nam định thần và quay lại, Nham Sinh thúc thúc đang đứng bên cạnh, một tay cầm thuốc, tay kia lau những giọt mồ hôi trên trán.

"Cậu nhìn mà xem, phía bắc mây đen dày đặc thế kia, đến tối thế nào cũng mưa to!" Trên đôi giày của người coi mộ lấm tấm đất vàng. Ông đứng hút liền mấy điếu thuốc lào, rồi nói, "Tranh thủ lúc trời chưa mưa, tôi phải đi đắp lại mấy ngôi mộ này - kẻo không những linh hồn dưới đất đêm này sẽ chẳng chịu yên!"

Trong lòng Phù Nam đang đầy hoang mang, lo lắng, nên cũng chẳng chú ý nghe Nham Sinh nói gì, chỉ gất đầu cười và quay lưng đi tiếp.

"Cậu cũng tới Nguyệt cung sao?" Thấy Phù Nam bước chân lên ngả đường phía đông - con đường duy nhất hước thẳng đến Nguyệt cung - Nham Sinh tỏ vẻ ngạc nhiên, "Không được đâu, chẳng phải Giáo chủ đã nói hay sao, cậu không được đặt chân vào đó dù chỉ là nửa bước!'

Phù Nam lắc đầu, không hề để ý đến chữ "cũng" của Nham Sinh, chỉ thản nhiên đáp, "Tôi mặc kệ..."

Quay lại nhìn xa xăm về phía khu mộ, Phù Nam thở dài, nói với Nham Sinh: "Nếu... nếu trước khi trời sáng mà không thấy tôi quay về, phiền thúc nói với Phiêu Bích dùm tôi một câu, nhờ cô ấy đến chăm sóc A Triệt."

Nham Sinh ngạc nhiên, đánh rơi cả ống điếu xuống đất, "Cái gì? Cậu không biết ư, Phiêu Bích, cô ấy lên núi Linh Tựu từ sớm hôm qua rồi mà!"

"Thật sao?" Câu nói như tiếng sét bên tai, khiến Phù Nam giật mình hoảng hốt.

Mấy ngày nay, chàng toàn tâm toàn ý chăm sóc Thần Triệt, không nghĩ rằng với tính cách của mình, Phiêu Bích sẽ phản ứng như thế nào sau cái hôm hai người căng thẳng với nhau. Phiêu Bích vào Nguyệt cung làm gì? Lẽ nào... lẽ nào đến mật báo với Thiên Trúc Giáo chủ về tin A Triệt trốn thoát khỏi U Ngục?

Trong chốc lát, Phù Nam cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, chàng vội vàng chạy thẳng về phía Nguyệt cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play