Người bí ẩn trong cung Chu Tước mà Yểm quỷ muốn dùng để trao đổi tính mạng của A Triệt hóa ra chính là Lưu Quang?

Lưu Quang đã nhờ phép nuốt thân thể sư phụ để có được sức mạnh kinh hãi như ngày nay...

Và một điều quan trọng nữa là... trong suốt những năm qua, Phiêu Bích vẫn âm thầm liên lạc với Lưu Quang! Hai người họ đã cùng nhau giấu giếm Phù Nam rất nhiều chuyện...

Trong chốc lát, hàng loạt ý nghĩ ùa đến, khiến tâm trí Phù Nam càng thêm rối ren. Nhìn đám khói đã nhuốm màu đỏ đang hướng về phía những đợt sóng trào dâng nơi Thánh hồ và những đám mây đen trên đỉnh núi, lòng Phù Nam ngổn ngang trăm mối tơ vò, không biết phải làm gì.

"Chạy mau!" Nhìn thấy lũ hồn ma tiến mỗi lúc một gần, đã gần đến cung Chu Tước, Lưu Quang giục.

Thế nhưng Phù Nam lại do dự, không muốn đi, cũng không muốn ở lại.

Chàng không biết phải quyết định như thế nào. Từ trước đến nay, hễ gặp giờ phút quan trọng là chàng lại do dự, thiết quyết đoán như thế.

"Đệ không cần thiết phải ở lại đây chịu chết làm gì." Thấy Phù Nam cứ đứng đó không chịu đi, Lưu Quang sốt ruột, cắn răng nói ra một câu, "Năm xưa khi cùng Thiên Trúc lập mưu lừa đệ quay trở lại, bắt đệ hạ độc sư phụ, huynh đã không coi đệ là huynh đệ!"

"Cái gì?" Câu nói như sét đánh ngang tai, khiến Phù Nam bừng tỉnh khỏi trạng thái do dự, "Huynh vừa nói gì?"

"Huynh nói, đoạt cung chi biến ba năm trước chính là do huynh và Thiên Trúc vạch ra." Lưu Quang nhìn thẳng vào mắt Phù Nam, một nụ cười cay nghiệt hiện lên nơi khóe mép.

Phù Nam nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt bỗng lóe sáng. Lưu Quang kể lại chuyện năm xưa một cách ngắn gọn và rõ ràng, "Năm mười lăm tuổi, huynh đã nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ có thể vượt được sư phụ... Huynh không chịu cả đời bị đè nén như thế. Vậy là huynh tìm Long huyết châu vạn niên - đó là thứ thuốc độc duy nhất có thể phát huy tác dịnh đối với người như sư phụ. Nhưng huynh biết, sư phụ luôn rất cảnh giác đối với huynh. Sư phụ đã từng nói, huynh quá giống ông ấy hồi trẻ. Huynh không muốn lộ diện làm việc nguy hiểm này, nên đã nghĩ đến đệ đang viễn du phương xa, bèn cùng Thiên Trúc âm mưu lừa đệ quay về..."

Nói đến đây, Lưu Quang ngước mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Phù Nam, cười khổ sở, "Lẽ ra sau chuyện này huynh nên giết đệ. Thiên Trúc đã đề nghị như vậy. Nhưng không hiểu sao, huynh không muốn đệ chết... Thế là, huynh thả đệ và Phiêu Bích xuống núi."

"Phù Nam, đệ vốn dĩ không thích hợp làm Tế Tư. Đệ không quá khát khao sức mạnh, đệ quá lương thiện, quá đơn giản, ngược lại với huynh!"

"Thế nhưng đúng là ý trời, cuối cùng khi thành công đã đến rất gần, thì tất cả bị hủy hoại dưới tay đệ."

Ánh mắt Phù Nam dần dần sáng lên như tuyết, Khước Tà kiếm trong tay chàng không ngừng rung lên, không biết là do những kích động trong lòng chàng, hay là do thanh kiếm cảm nhận thấy vô số hồn mà đang đến rất gần.

"Mau đi đi!" Lưu Quang chỉ ra ngoài cửa sổ, giục giã, "Còn không mau đi thì đệ chắc chắn sẽ khó toàn mạng rời khỏi đây đó!"

Đúng lúc đó, cửa sổ phát ra tiếng vỡ - Lưu Quang hành sự vốn rất cẩn thận, trước khi tập Phệ hồn thuật đã tính đến trường hợp bị nuốt ngược trở lại, vì thế đã bố trí tầng tầng lớp lớp kết giới phòng hộ ở xunh quanh. Thế nhưng cửa sổ ban nãy đã bị Phù Nam phá vỡ, lúc này những hồn ma thoát ra từ Thánh hồ đã lần theo dải khói trắng nhuốm lẫn màu máu ồ ạt lao tới.

"Xoạt!" Bạch quang lóe lên, một hồn ma bị cắt ra làm đôi.

Trong chớp mắt, Khước Tà kiếm vung ra rồi nhanh chóng thu về tạo thành một luồng sáng trắng vòng quanh những đầu ngón tay. Phù Nam đứng bên cửa sổ, hơi lùi lại để đứng cho vững. Tay chàng khẽ rung lên vì căng thẳng, nhưng dáng người thì vẫn hiên ngang đứng giữa cửa sổ và Lưu Quang, quyết tâm không lùi nửa bước.

"Phù Nam!" Lưu Quang lên tiếng từ sau lưng, giọng nói run rẩy - điều chưa từng có ở Lưu Quang từ trước đến nay, kể cả khi đối đầu với cái chết.

Phù Nam không quay đầu lại, chỉ nắm chặt cán kiếm trong tay, cho đến khi không thể linh hoạt điều khiển thanh Khước Tà kiếm của mình được nữa.

Những hồn ma đi theo vệt máu ban đầu bị nhát kiếm của Phù Nam làm cho giật mình, dừng lại chốc lát ở bên cửa sổ, nhưng rồi sau đó khi nhìn rõ đó chỉ là một kẻ ngáng đường, chúng lại tiếp tục la hét và xông lên.

Luồng âm khí tràn ngầp căn phòng nghẹt thở.

"Xoạt!" Khước Tà kiếm vụt qua như một chiếc cầu vồng, xé toạc đám khói trắng mờ mịt.

Trước lũ hồn ma kéo đến ồ ạt như mưa, khi vung kiếm lên, Phù Nam không ngừng cảm thấy tay và vai mình đang bị hàng trăm ngàn hàm răng sắc nhọn vô hình cắn xé, và máu như đang túa ra, thấm ướt cằm và má.

Thế nhưng Phù Nam vẫn không lùi nửa bước... thậm chí chàng cũng không hiểu nổi tại sao mình lại làm thế.

Chàng không có lý do gì phải xả thân vì người đang ở sau lưng mình. Nhưng chàng lại bỏ mặc tất cả mà chiến đấu, dùng hết sức lực của mình để ngăn cản không cho những hồn ma xông vào.

Đám khỏi đã bao trùm, gần như không còn nhìn thấy dáng người nữa, chỉ còn một vầng sáng trắng đưa qua đưa lại nhanh như chớp. Lưu Quang ngồi trên tấm thảm nhìn Phù Nam, thân người nghiêng nghiêng về phía trước, tay phải chống lên đất, cố gằng dùng hết sức đế đứng lên cùng kề vai sát cánh với người huynh đệ, nhưng rồi lại nhận ra rằng đến cả chút sức lực yếu ớt cũng không còn nữa.

Vừa mới thực hiện Phệ hồn thuật thất bại, Lưu Quang chưa kịp khôi phục lại sức mạnh trong quãng thời gian ngắn ngủi như thế.

Trong căn phòng u tối, những tấm rèm bay bay trong gió, tưởng như các hồn ma đã xông cả vào bên trong. Bên chiếc cửa sổ duy nhất đã bị phá vỡ, Phù Nam vẫn đứng hiên ngang, bất chấp tất cả để ngăn cản lũ quỷ đang ồ ạt tràn vào.

Kiếm pháp của Phù Nam khiến Lưu Quang không khỏi giật mình: đây không phải là kiếm pháp của Bái Nguyệt giáo, và cũng không giống với những gì lưu truyền trong dân gian ở vùng Miêu Cương này. Thật không ngờ, Phù Nam lại biết được thứ kiếm pháp tuyệt diệu này.

Ngoài cửa sổ, tất cả vẫn chìm trong bóng tối. Nhưng ánh sáng trắng phát ra từ những hồn ma tụ lại mỗi lúc một sáng hơn, ngỡ như đang là ban ngày.

Toàn thân Phù Nam đã bị bao phủ trong thứ ánh sáng đó, chỉ còn mờ mờ nhìn thấy những đường kiếm vẫn không ngừng chuyển động, kiên quyết và dũng mãnh.

Thế nhưng, Lưu Quang nhận thấy những đường kiếm ấy đang chậm dần, chậm dần lại, dự cảm rằng sức mạnh của Phù Nam đang yếu dần. Chưa hết đêm dài, những hồn ma vẫn cứ tiếp tục kéo đến, với sức lực của một người làm sao có thể ngăn cản được toàn bộ âm khí của Thánh hồ?

Ánh sáng trắng càng lúc càng mạnh, cuối cùng đã hoàn toàn nhấn chìm bóng dáng của Phù Nam! "Keeng", Khước Tà kiếm vụt bay ra, cắm xuống đất, rung động một hồi rồi không sao có thể cất lên được nữa.

Những hồn ma gào thér ầm ĩ như vũ bão.

Lưu Quang cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống đám tàn hương.

Phù Nam, lần đầu tiên trong cuộc đời đệ dũng cảm không lùi nửa bước, lại phải chịu kết cục như thế này... Trong mắt Lưu Quang chợt lóe lên một tia sáng quyết đoán, liền đưa ngón giữa tay phải lên miệng cắn mạnh, dùng máu của mình đưa đi đưa lại trên nền đất, vẽ lên một phù chú phức tạp...

Đó là Phân huyết đại pháp, là một thuật pháp cấm kỵ khác của Bái Nguyệt giáo, dùng để chiêu gọi Yểm quỷ.

Lưu Quang định dùng máu của mình, dùng một phần sinh mệnh để trao đổi với ma quỷ ẩn náu trong bóng tối của mặt trăng. Y đánh thức Yểm quỷ, hiến cho quỷ sinh mệnh và linh hồn của mình, còn Yểm quỷ sau khi phục sinh sẽ "cho mượn" sức mạnh để ythực hiện nguyện vọng của mình.

Trước kia, Thiên Trúc Giáo chủ cũng đã dùng thuật pháp này để khống chế Tế Tư Vân Tức,

Vị Tế Tư với sức mạnh vô song cuối cùng cũng bị trói lại và bị ném xuống Hồng Liên U Ngục tăm tối. Chừng nào máu trong người Thiên Trúc còn chảy, thì Vân Tức sẽ không có cách nào có thể thoát ra. Thế nhưng, cái giá phải trả cũng quá đắt, trái tim hồng y nữa đồng đó đã ngày càng đen tối, cay độc, chỉ thèm khát sự chết chóc đẫm máu, dần dần đã bị sức mạnh của Yểm quỷ gặm nhấm, ăn mòn, đến mức không thể khống chế được hành vi của mình.

Dường như từ sâu thẳm trong lòng mình, Thiên Trúc Giáo chủ cũng biết được điều đó, nên đã bất chấp tất cả để xuống núi tìm người anh trai, thực ra, Thiên Trúc không chỉ muốn tìm ra nguyên nhân tại sao năm đó người thân yêu nhất lại bỏ rơi mình, mà phải chăng... đơn giản là muốn tìm được hồi kết?

Thiên Trúc mãi mãi sẽ không quay trở lại nữa.

Vậy nhưng... đến lượt mình nhanh thế sao?

Những suy nghĩ ấy vụt lóe lên trong đầu Lưu Quang nhưng tay y vẫn không ngừng dùng máu vẽ phù chú. Dù thế nào đi chăng nữa, dù phải bất chấp mọi thủ đoạn, không quan tâm hậu quả ra sao, lúc này không thể để cho Phù Nam phải chết!

"Không! Lưu Quang, dừng tay lại!" Phù Nam hét lớn, cố sức ngăn cản.

Không biết lấy sức mạnh từ đâu, Khước Tà trong góc tường bỗng nhiên nhảy lên, xông thẳng về phía bàn tay Lưu Quang.

Thế nhưng đúng vào lúc đó, Lưu Quang úp bàn tay xuống, in phù chú đẽ hoàn thành xong vào chính giữa lòng bàn tay, khẽ cúi đầu và nói hai tiếng: "Yểm lai."

Câu nói chưa dứt, vết máu trên sàn đã hóa thành một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt!

Khước Tà kiếm lao tới, gặp phải ngọn lửa dữ dội ngăn cản, sau một hồi vật lộn, cuối cùng bị rơi xuống đất.

"Yểm lai!" Lưu Quang chợt ngẩng đầu lên, hô nhỏ, ngón tay giơ về phía những hồn ma ngoài cửa sổ - đó là ngọn lửa Hồng Liên của chốn địa ngục. Vô số những tia lửa từ đầu ngón tay Lưu Quang cũng như từ các kết giới trên mặt đất đồng loạt bay về phía đám khói trắng.

Lũ hồn ma bị thiêu bỏng rẫy, kêu lên đau đớn, đột nhiên tản ra và bay loạn xạ, cuối cùng do không thể tìm được phương hướng, đành quay về theo con đường đã tới. Ngọn lửa mãnh liệt còn tiếp tục lan rộng, đuổi theo những hồn mà suốt dọc đường, khiến cho chúng hồn bay phách lạc.

Trong bóng đêm, đám khói như một đóa hoa sen đã nở rồi đột nhiên cụp lại, biến vào trong miệng hồ.

Bầu không gian lắng xuống, cả đất trời chìm vào trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng những hạt mưa phùn tí tách rơi.

"Lưu Quang!" Nhìn sắc màu đỏ tía trong mắt Lưu Quang, Phù Nam thất thanh gọi.

Cánh tay ban nãy dùng để thao túng ngọn lửa Hồng Liên đột ngột hạ xuống vì không còn chút sức nào. Ngọn lửa bên ngoài đã tắt. Lưu Quang ngã vật xuống sàn đá lạnh, bạch y nhuốm đầu máu và khói bụi.

"Hãy giết huynh, Phù Nam... mau lên." Lưu Quang nói trong tiếng thở yếu ớt, mắt đỏ như chực ứa máu, "Bởiv vì huynh đã chiêu gọi, nên Yểm quỷ sắp tỉnh lại rồi... dần dần huynh sẽ trở nên hoàn toàn không giống một con người nữa. Mau giết huynh..."

Câu nói chưa dứt thì chợt ngưng lại, bởi trong giờ phút đó, Lưu Quang nhìn thấy gương mặt của Phù Nam!

Thật là một gương mặt đáng sợ... Toàn thân Phù Nam nham nhở đầy vết cắn, không còn một chỗ nào lành lặn. Đặc biệt là... gương mặt tuấn tú giờ chi chít vết thương, máu chảy ròng ròng, hở ra đầu xương trắng...

Lưu Quang ngưng lời, trên gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ. Nhìn người huynh đệ đã giúp mình ngăn cản những âm hồn ma quỷ ra nông nỗi ấy, Lưu Quang lẩm bẩm: "Không sao, để huynh đổi gương mặt khác cho đệ."

Lưu Quang lại giơ tay đặt lên mặt, hô khẽ: "Yểm..."

"Không!" Không để tiếng thứ hai phát ra, Phù Nam vội vàng ngăn lại, Khước Tà kiếm dưới đất đột nhiên bay lên - thế nhưng không phải là đâm vào Lưu Quang, mà là đâm vào cổ họng của chính mình.

"Dừng lại!" Quên đi việc tiếp tục chiêu gọi Yểm quỷ, Lưu Quang ngừng lại, rồi vươn người nắm lấy thanh kiếm nhanh như tia chớp.

Khước Tà kếim dừng trước cổ họng Phù Nam trong gang tấc.

"Đệ không hận huynh. Đệ liều mạnh không phải là vì huynh - mà chỉ vì bản thân mình..." Phù Nam khẽ nói, ánh mắt kiên quyết, "Cũng không phải là đệ muốn chấm dứt thay cho huynh." Vừa nói chàng vừa từ từ đứng dậy, "Nếu trong huynh có ma quỷ, thì hãy cùng đệ nghĩ cách để nhốt nó lại."

Nhìn người huynh đệ bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ, quyết đoán đến lạ thường, Lưu Quang dường như không dám tin vào mắt mình - Là Phù Nam khờ khạo và luôn do dự ngày nào đây sao? Sau khi dũng cảm đối mặt với khó khăn thử thánh đến cùng cực, chỉ trong chốc lát, đệ ấy dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Phải chăng, trong sâu thẳm mỗi con người đều có hai gương mặt, chỉ cần phá vỡ gương mặt ở bên ngoài, sẽ có thể thấy một gương mặt hoàn toàn khác?

"Lưu Quang, huynh biết không..." Lưu Quang bật cười, cúi đầu nói, "Đệ vừa phát hiện ra rằng, chỉ cần muốn làm, thực ra... rất nhiều việc... căn bản là không hề khó! Ha ha... vậy mà tại sao từ trước đến giờ đệ không dám làm cơ chứ?"

Trong căn phòng tối, hai người yên lặng nhìn nhau giây lát. Bên ngoài gió mưa vẫn không ngơi thét gào.

"Phù Nam! Lưu Quang! Mau, mau lại đây... cứu... cứu với!"

Một tiếng kêu thảm thiết như xé toạc màn đêm, khiến hai người cùng lúc giật mình đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play