Khi Diệp Minh Hy suy nghĩ chuyện đã qua, Chung Mạn cũng đang làm một học sinh ngoan.
“Rốt cuộc anh có biết làm không đấy?” Cô chống má, nghi ngờ hỏi Lục Hữu Lương đang ở trước mặt.
“Đã bảo là lâu lắm không động vào, cần thời gian ôn lại, cô sốt ruột thế làm gì?” Trước mặt bày cuốn sách giáo khoa toán, Lục Hữu Lương lườm Chung Mạn một cái. “Chẳng phải đã làm xong bài tập rồi sao, cô còn muốn biết cái này làm gì?”
“Thì chuẩn bị trước! Anh biết tôi không quen với mấy cái này mà, không chuẩn bị trước thì sao mà ứng phó được với bài tập tuần này.” Cô nói xong, thấy Lục công tử có vẻ chưa hiểu, lại không yên tâm hỏi: “Rốt cuộc anh có biết hay không?”
“Ê, Chung Mạn, hôm nào tôi cũng tới sớm một tiếng để làm bài tập với cô, cô không khen tôi thì thôi, lại còn giở cái giọng này?” Lục Hữu Lương làm ra vẻ tức giận chất vấn, Chung Mạn liền phối hợp khom lưng, nói: “Là tiểu nhân không đúng, đại gia muốn nghiên cứu tới khi nào thì cứ việc, tiểu nhân sẽ đến xin chỉ giáo khi có thể.”
“Hừ, như thế còn được.” Lục Hữu Lương hừ vài cái qua mũi. Lúc này Mạc Lâm vừa trở về, thấy mới sớm như này hai người họ đã ở công ty, anh mỉm cười hỏi:
“Sao dạo này toàn đến sớm vậy?”
“Sếp Mạc, tôi bị ép làm lính đấy.” Lục Hữu Lương quăng bút, lại lườm Chung Mạn. “Chẳng hiểu sao lại phải dậy sớm như vậy để nhồi nhét toán vì cái cô nàng không biết có ơn phải báo là gì này.”
“Ồ? Nhồi nhét toán sao?” Mạc Lâm thấy hứng thú, cầm đề toán có các hình vẽ trên bàn lên xem vài giây, lấy bút ra thêm hướng giải quan trọng nhất lên trên hình, chẳng chút khó khăn.
“Ôi!” Đôi mắt Chung Mạn sáng lên, “Sếp Mạc, hóa ra anh là dân học toán?”
“Sao nào, trông tôi không giống sao?” Anh nhướn mày hỏi.
“Tôi còn nghĩ anh học về kinh doanh.” Chung Mạn đáp lại một câu, vơ lấy mấy quyển vở bài tập, cung kính nâng lên trước mặt Mạc Lâm. “Sếp Mạc, nhân tiện anh xem luôn chỗ này được không?”
Mạc Lâm nhận lấy giở qua, “Chỗ này là bài tập của em họ cô?”
“Đúng vậy, nó không hiểu tôi cũng không hiểu, tôi đành phải tới tìm viện binh.”
“Mấy đề này cũng không khó mấy, có điều...” Anh lật cổ tay nhìn đồng hồ. “Giờ là thời gian làm việc rồi, hay là giờ nghỉ trưa cô qua tìm tôi đi.”
“Không quấy rầy anh ăn cơm chứ?” Chung Mạn nói khách sáo cho có lệ.
“Không sao, coi như rèn luyện đầu óc là được.” Cũng chỉ dễ như trở bàn tay, lại có thể ban ơn lấy lòng Chung Mạn, tội gì mà không làm?
“Tốt quá rồi!”
Thời gian nghỉ trưa, Chung Mạn quả nhiên mang theo bài tập mò vào phòng Mạc Lâm. Ban đầu chỉ có Mạc Lâm giảng Chung Mạn nghe, về sau Chung Mạn dần hiểu, vài câu hỏi mà cô đưa ra còn khiến Mạc Lâm thấy thích thú vì trẻ nhỏ dễ dạy, càng có kiên nhẫn chỉ bảo cho cô hơn.
Cứ qua lại như vậy, thời gian trôi nhanh, bài chỉ giải quyết được có vài đề, hai người đều chưa thấy hết hứng thú. Mạc Lâm liền nói với Chung Mạn: “Mấy đề còn lại có cần gấp không? Nếu không thì mai chúng ta tiếp tục, nếu gấp thì... Tan làm xong nói tiếp?”
“Không cần gấp đâu.” Chung Mạn đã chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của anh rồi, da mặt có dày như tường thành thì cũng không dám được nước lấn tới. “Vậy mai tôi lại tới làm phiền sếp Mạc nhé.”
“Không sao.”
Vì màn khởi đầu này, về sau mỗi tuần có ít nhất một ngày là "ngày giao lưu học thuật" của Chung Mạn và Mạc Lâm.
“Tại sao đề này lại phải giải như vậy? Chẳng phải cách lúc nãy của tôi cũng có thể giải ra sao?”
“Cách đó của cô chậm quá, mà còn dễ sai nữa.” Mạc Lâm mỉm cười trả lời, khi Chung Mạn ngẩng đầu lên từ biểu thức thì nhìn thấy nụ cười tự tin của anh, cô liền thả bút xuống, ngoài người lên bàn, chán nản nói: “Rõ ràng đều là người, tại sao 2 giây là anh đã có thể nghĩ ra đáp án, tôi thì tốn 20 phút vẫn chỉ hiểu lơ mơ?”
Dạo gần đây Mạc Lâm cũng đã quen với việc thỉnh thoảng Chung Mạn lại diễn màn này, anh cũng không ép cô tiếp tục giải đề nữa, còn phối hợp với vẻ uể oải của cô, rẽ sang chủ đề khác: “Đúng rồi, tôi ăn món điểm tâm hôm qua cô tặng rồi.”
“Thế nào, có ngon không?” Hôm chủ nhật Chung Mạn và Diệp Minh Hy tổ chức "hoạt động gia đình", nguyên nhân là bởi Chung Mạn rất muốn ăn bánh dày dừa sợi kiểu Hongkong, nhưng không biết mua ở đâu. Cô bèn lên mạng tìm công thức, cố tình đặt ở chỗ dễ thấy. Quả nhiên hôm sau Diệp Minh Hy ngoan ngoãn mua gạo và nguyên liệu về bắt tay vào làm, còn cô thì phụ trách công việc giám sát "quan trọng nhất".
Nhưng đừng kêu là cô không giúp nha, trong đó có hai chiếc bánh dày cô làm đấy, chẳng qua bề ngoài cực kì thảm hại, không dám mang ra làm mất thể diện thôi. Bánh cho Mạc Lâm là sản phẩm của Minh Hy.
“Không tồi, không ngờ cô không biết làm toán nhưng lại biết nấu cơm.” Co cười trêu cô.
“Gì đấy, anh còn nói như thế nữa thì lần sao tôi không cho anh ăn nữa đâu.” Cô giả bộ tức giận, sau đó lại thành thật nói. “Thật ra không phải tôi làm, đều là do em họ tôi làm đó. Nói chung là anh dạy tôi, tôi dạy nó, người được lợi là nó, để nó làm đồ ăn cho anh là rất cần thiết, đúng không nào?”
“Cô lý sự thật đấy, nói với tôi là nhà làm bị lật tẩy rồi, lại còn nói năng hùng hồn được.”
“Đúng là nhà làm mà, làm ở nhà tôi sao lại không phải nhà làm chứ?” Con mắt linh hoạt của Chung Mạn đắc ý lướt qua Mạc Lâm, nhịp tim của anh bỗng chững lại. Nhưng Mạc Lâm là người thế nào chứ? Giây sau anh đã nói thản nhiên như không. “Hóa ra là tự tôi hiểu sai, vậy tôi đành phải xin lỗi sao?”
“Thấy anh thành tâm như vậy, thôi thì tha thứ cho anh.” Nói xong, bản thân Chung Mạn cũng không khỏi cười ha ha, Mạc Lâm thấy cô cười vui vẻ, khóe mắt cũng bị lây nhiễm, lặng lẽ cong lên.
“Mà cô ở công ty cũng được 2 năm rồi đúng không?”
“Đúng vậy, thời gian như chiếc xe buýt, chẳng chờ đợi người ta chút nào.” Chung Mạn làm ra vẻ thở dài một hơi.
“Lúc cô vào là làm trợ lý nhân viên kinh doanh hay nhân viên kinh doanh?”
“Hồi đó coi như may mắn, công ty thấy tôi là sinh viên đại học bèn cho tôi làm chính thức, nếu không tới lúc ngóc đầu lên được thì sợ là tóc đã bạc rồi.” Chung Mạn nói xong thì tươi cười hỏi Mạc Lâm. “Sếp Mạc, có phải anh thấy tôi làm việc chăm chỉ, có chí tiến thủ, quyết định cho tôi thăng chức tăng lương không?”
“Tôi thấy toán cơ bản cô cũng không hiểu, cân nhắc cho cô bị giáng chức trừ lương tự kiểm điểm!” Mạc Lâm lườm cô một cái, Chung Mạn lập tức nịnh nọt lấy lòng. “Tiểu nhân học hành không chăm chỉ, đại nhân người giơ cao đánh khẽ nhé!” Nói xong cô thêm một câu: “Nhưng mà việc điều động nhân lực của công ty chúng ta đúng là hơi chậm, như thông báo thăng chức của Hữu Lương đã đưa ra lâu như vậy rồi, rốt cuộc khi nào mới được đưa xuống chứ?”
“Anh ta để cô tới hỏi sao?” Mạc Lâm ngoài mặt cười, trong lòng lại ngầm nhíu mày.
“Tại tôi tự nhiều chuyện thôi, muốn bắt chẹt anh ta một trận lâu rồi, ai ngờ chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy.”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, lát nữa có thời gian tôi sẽ tổng công ty.”
Cô còn định nói thêm gì đó, điện thoại bỗng kêu lên. Cô lấy ra xem, thấy là từ nhà mẹ đẻ mình. “Sếp Mạc, tôi ra ngoài trước đây, hôm nay cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.” Anh xua xua tay, Chung Mạn bèn ôm sách ra ngoài, đóng cửa xong mới nhấn nút nghe. “Mẹ à, mẹ hỏi được như nào rồi?”
Ban đầu đã nói rõ tiền chăm sóc Diệp Minh Hy là mỗi tháng hai ngàn, nhưng thực tế cô chỉ nhận được một ngàn, hơn nữa lần sau đều vào tài khoản chậm hơn lần trước, nói với mẹ mình mấy lần đều không có tác dụng, cô cũng cắn răng nhịn rồi. Nhưng lần này đợi nguyên một tháng vẫn chưa nhận được tiền, đợt tết về tìm cũng không tìm thấy người, cô bất đắc dĩ mới dây dưa với cái vấn đề này.
“Chuyện này ấy à, hôm đó mấy người họ hàng kia cãi nhau một trận, một nhà nói nhà còn lại không giao tiền, nhà còn lại thì lại nói là họ chưa từng đồng ý bỏ tiền ra, cãi đi cãi lại, mẹ không có kiên nhẫn nghe tiếp nữa.”
“Vậy kết quả của cuộc cãi vã là gì?”
“À, họ nói là phải bàn bạc tiếp, dù sao chuyện này cũng không gấp lắm phải không? Dạo này con thiếu tiền lắm à?”
Trải qua kinh nghiệm đau khổ nhiều năm, Chung Mạn khẳng định 10 000% rằng đây là quả địa lôi to bự. Chỉ cần cô vừa nói thiếu tiền, chủ đề chính của mẹ cô sẽ hiên ngang vang lên, giục cô mau về nhà lấy chồng, thế là dù kinh tế có eo hẹp như nào thì cũng chỉ có thể trả lời: “Không ạ, chẳng qua chưa thấy có người chuyển khoản, con hỏi thế thôi.”
“Con chú ý đến cũng là tốt, con gái cần phải biết quản lý tiền bạc. Như tiền nhà mình chẳng phải do mẹ quản lý sao, sau này con kết hôn, chỉ cần trong tay giữ được tiền thì cũng coi như giữ được người, có bay như nào cũng không bay đi nổi...” Nghe mẹ nói thao thao bất tuyệt, đầu Chung Mạn lại đau, tại sao cô trả lời kiểu gì thì cuối cùng đều như vậy?
Cô kiên nhẫn thức tới 2 giờ đúng, trước giờ chưa từng vui mừng vì giờ nghỉ trưa kết thúc như này. “Mẹ ơi, con phải làm việc rồi, lát nữa nói tiếp nhé.”
Bà Chung vừa nghe đến chuyện nghiêm túc thì thoải mái cúp máy, Chung Mạn cầm điện thoại nghĩ ngợi một lúc, gọi một cuộc: “A lô, chị Lâm ạ? Bên chị còn thiếu người không?”
“Em cũng biết bên chị thiếu người trường kì mà, nhưng không phải em nói là công ty không cho em làm thêm sao?” Giọng nữ bên kia đáp lại.
“Vụ đó em sẽ giải quyết, nhanh nhất là khi nào có thể lên lớp?” Thật ra chẳng hề có cách giải quyết, nhưng vì tiền, đành bấm bụng mà làm thôi.
“Nếu được thì tối nay cũng được, lớp của chị cho em dạy đấy.”
“Như vậy không ổn đâu.” Chung Mạn có chút do dự.
“Gì mà không ổn chứ, coi như em cho chị xả một hơi đi, mấy lớp đó chị vốn không muốn mở, nhưng có tiền đưa tới tận cửa thì không thể không kiếm, kết quả là mấy tháng nay đến cơm cũng chẳng ăn được một miếng cho đàng hoàng.”
“Tệ vậy sao?” Chung Mạn cười lên, chỉ suy nghĩ vài giây liền đồng ý. “Thế 7 giờ tối nay em qua nhé?”
“Được chứ, em nhớ phải tới đấy.”
Chung Mạn cất điện thoại lại, vừa bước về chỗ ngồi vừa nghĩ xem làm sao để giải quyết hết công việc đang trong tay.
Quan trọng nhất là, làm thế nào mới có thể tan làm đúng giờ và không bị phát hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT