Cuối tuần, ngày nghỉ khó có được sau 5 ngày mệt mỏi.
Sau khi tỉnh dậy, Chung Mạn nhìn đồng hồ báo thức thấy mới 9 giờ, thầm mắng mình có phúc không biết hưởng, rõ ràng tối qua ngủ muộn như vậy, tại sao hôm nay không ngủ đến một hai giờ mới dậy?! Đúng là lãng phí ngày nghỉ tốt đẹp.
Cô cố nằm trên giường nướng thêm một lúc mới không cam lòng bò dậy. Chung Mạn đánh răng rửa mặt xong ra ngoài, Diệp Minh Hy đã ở phòng khách xem ti vi, cái tư thế vững như bàn thạch ấy khiến Chung Mạn có ảo giác rằng, dường như từ thuở khai thiên lập địa cậu đã ngồi xem ti vi với tư thế đó.
Cô đứng cào cào đầu trước cửa nhà tắm, cái người như ông sư già ngồi thiền này là một đứa trẻ con thật sao?
Con nít 15 tuổi không phải đều giỏi làm ầm phá phách, xem được mấy bộ phim hoạt hình thiếu muối thì cười, còn không ngừng lăn tăn về mấy cái vấn đề ấu trĩ sao? Thằng nhóc trước mặt mình là sao, hóa thân tái sinh* chăng?
*Một loại hiện tượng tái sinh bí ẩn của Phật giáo Mật tông Tây Tạng, nổi tiếng nhất là sự tái sinh của Đạt Lai Lạt Ma. Mỗi đời Đạt Lai Lạt Ma trước khi viên tịch đều để lại một số di vật như tràng hạt, bình bát... cùng một bài kệ để phục vụ việc tìm kiếm. Người được tìm thấy phải vượt qua các bài kiểm tra theo truyền thống, đồng thời chọn đúng những vật dụng của hóa thân đời trước và sẽ trở thành Đạt Lai Lạt Ma tiếp theo.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới việc tối qua mình về muộn, kẻ trước giờ không thích náo nhiệt như Chung Mạn đã hạ một quyết tâm chưa từng có, hào hứng gọi Diệp Minh Hy: "Nhóc con, chúng ta tới khu vui chơi đi!"
Ông sư kia vẫn ngồi thiền.
Rốt cuộc nó có phải trẻ con không hả, đứa trẻ bình thường chẳng phải sẽ reo hò đáp vâng sao?!
"Này, nghe thấy chưa, chúng ta sẽ đi tàu lượn vô cùng kích thích, đi chơi trò nhà ma kinh khủng nhất, xem màn biểu diễn thú vị nhất!" Chung Mạn ngồi cạnh Diệp Minh Hy chém tung trời, Diệp Minh Hy lại chỉ quay đầu nhìn cô một cái rồi quay lại xem ti vi.
Chung Mạn hơi mất hứng, nhưng hơn hết là cô không phục. Chị đây là người lớn còn không xử lý được thằng nhóc như cưng? Chị đây cứ muốn cưng chơi ở khu vui chơi đến điên luôn, lần sau phải xin chị mới đưa đi tiếp đấy!
Cô kéo cậu dậy, "Đi thay đồ đi, 5 phút sau chị phải thấy em thay xong quần áo đứng ở đây."
Diệp Minh Hy chậm chạp đứng dậy, Chung Mạn cũng mặc kệ cậu, về phòng mình thay đồ, trước khi đóng cửa còn không quên nhắc nhở: "Trời lạnh đấy, nhớ mặc thêm quần áo!"
Qua 7 phút, Chung Mạn buộc tóc thành một cái đuôi ngựa, nhẹ nhàng thoải mái trước ra khỏi phòng, quả nhiên Diệp Minh Hy đã thay xong đồ rồi đứng đó.
"Đi thôi." Cô dắt tay cậu ra ngoài một cách rất tự nhiên. Diệp Minh Hy đơ người, bàn tay nhỏ được bàn tay lớn của Chung Mạn nắm trọn, cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ cô.
Giao thông ở thành phố vào cuối tuần được cải thiện đôi chút, không tới một tiếng họ đã đứng trước khu vui chơi rực rỡ sắc màu, đẹp đẽ hoành tráng. Lâu đài công chúa nguy nga là cổng vào của khu vui chơi, phía xa là trò chơi cảm giác mạnh như đang nhe nanh múa vuốt, mà lúc mua vé thì bên tai tỉnh thoảng lại vang lên tiếng hét chói tai, chắc không phải chuyện tốt mà "máy nhảy Bungee*" làm ra thì cũng là do "đu quay 3 chiều".
*Là trò chơi mà bạn sẽ leo lên một tháp cao, buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống dưới mặt đất (hoặc mặt nước). Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, bạn sẽ được kéo lên.
Khó khăn lắm mới mua được vé, Chung Mạn vô cùng hào hứng kéo Diệp Minh Hy vào trong. Vừa vào cửa đã có đoàn xiếc đang biểu diễn, trang phục biểu diễn kiểu xưa đang chói sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Người tung hứng như biết làm ảo thuật vậy, trong tay năm sáu quả bóng mà đều ứng phó dễ dàng; người phi dao phi một con dao đi là đều nhận được tiếng la thất thanh của bọn trẻ con, người đẹp làm tấm bia lại cười ha ha mà chẳng thấy lo sợ gì; còn thấy nhiều nhất là Joker miệng rộng mắt vẽ hình ngôi sao đi khắp nơi trêu trẻ con, đáng tiếc là chắc trước khi ra khỏi cửa anh Joker này quên thắp hương, tại vì anh ta lại lơ ngơ chọn ra tay với Diệp Minh Hy.
Ban đầu Chung Mạn thấy Joker chạy tới thì còn vui vẻ quan sát, trong lòng nghĩ, chị không chọc cho nhóc con như em vui vẻ được, chuyên gia ra tay thì chắc em cũng phải cười một chút chứ? Nhưng từng phút từng giây trôi đi, Joker bắt đầu hết cách, nước mặt giả trên mặt sắp biến thành nước mắt thật luôn rồi, Chung Mạn đứng đó cạn lời, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy thoải mái. Đến chuyên gia còn không trị được thằng nhóc này, mình không trị được thì cũng đúng thôi.
Để tránh cho Joker khóc thật, Chung Mạn gật đầu cười một cái xong kéo Diệp Minh Hy đi, tiến về vườn hoa tiên nữ thứ nhất.
Mặc dù là mùa đông, vườn hoa được chăm sóc cẩm thận vẫn nở rực rỡ, sân chơi còn thuê vài cô gái xinh đẹp đóng giả làm các nàng tiên hoa để chụp ảnh cùng du khách. Họ đúng là yêu nghề, trời lạnh như này mà vẫn mặc váy voan ngắn. Hôm nay Chung Mạn mang theo máy ảnh, mình thì không chụp mà lại hào hứng chỉ huy Diệp Minh Hy đi bên này đứng bên nọ. Tuy cậu chẳng có lấy một chút biểu cảm, nhưng khuôn mặt hệt như thiên sứ vẫn khiến bức ảnh vô cùng rực rỡ, mấy nàng tiên hoa còn tự vây quanh đòi chụp ảnh cùng cậu, trêu chọc cậu.
Kết quả? Joker còn chẳng thành công, bạn nói xem tiên hoa có được đãi ngộ tốt không?
Trước mặt Joker và tiên hoa, Chung Mạn không cố ép Diệp Minh Hy phải cho phản ứng, nhưng tới khi đến nhà ăn ngồi xuống ăn cơm, cuối cùng cô vẫn nói ra:
"Minh Hy, nếu em không muốn nói chuyện thì cười với người khác một cái cũng được."
Diệp Minh Hy cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sứ lớn màu trắng trước mặt, chẳng đáp lời.
"Người khác nói chuyện với em, đáp lại người ta là phép lịch sự, điều đầu tiên cần làm là nhìn vào người nói chuyện với em." Diệp Minh Hy vẫn cúi đầu. "Em ngẩng đầu lên nhìn chị đi."
Diệp Minh Hy nghe lời, ngẩng đầu lên.
"Ừ, đúng rồi." Chung Mạn gật đầu khích lệ, "Bây giờ cười một cái."
Khóe miệng Diệp Minh Hy khẽ nhếch, vẻ mặt vốn hờ hững bỗng chốc khiến người khác thấy như được tắm gió xuân.
"Làm tốt lắm! Chính là như vậy, biết chưa nào? Lát nữa gặp Joker hoặc tiên hoa thì đều phải cười như vậy với họ, được chứ?"
Lần này Diệp Minh Hy lại chẳng gật đầu, Chung Mạn cũng không nôn nóng, dù thức ăn đã được đưa tới bàn hết rồi cô cũng không động tới, vẫn kiên nhẫn đợi Diệp Minh Hy đồng ý.
"Giờ em cũng chịu nói ra rồi, tại sao cười một cái với người ta thôi cũng không muốn?"
Diệp Minh Hy không trả lời, chỉ ngồi im lặng.
Đồ trên bàn nguội mất rồi, mặt trời dần dần ngả về tây, ánh nắng nhỏ vụn đáp xuống mặt đất, Diệp Minh Hy chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với con mắt đen trắng rõ ràng của Chung Mạn.
Thấy cô vẫn đang đợi đáp án của mình, cậu khẽ co người, ngước mắt lên nhìn cô tội nghiệp.
"Chị biết tạm thời em sẽ không quen, nhưng chúng ta luôn phải tiếp xúc với người khác, giữ lịch sự là cách xử sự cơ bản nhất, chị không muốn em bị xã hội đào thải vì bất lịch sự đâu." Chung Mạn chân thành nói xong, làm ra điệu bộ vô cùng nghiêm túc, nói: "Mà em không biết phép lịch sự, người khác sẽ nói chị dạy dỗ không tốt! Chị sẽ đau lòng nhường nào đây?!"
Thấy hình như Diệp Minh Hy có chút phản ứng, Chung Mạn liền thuận gió đẩy thuyền, tiếp tục giả vờ đáng thương: "Em nghĩ xem, sau này chị ra khỏi nhà có bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nói là chắc chắn chị rất bất lịch sự, lại còn không biết chăm trẻ con không?"
Diệp Minh Hy lắc đầu rất kiên quyết.
"Thế chẳng phải đúng rồi sao." Chung Mạn biết không thể vội vã ép buộc quá, bèn nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
Chung Mạn nói như vậy, nhưng lại kéo đồ ăn trên bàn hết về trước mặt mình, bên phía Diệp Minh Hy trở nên trống huơ trống hoác.
Diệp Minh Hy thấy thế, bèn thờ ơ cúi đầu xuống thêm lần nữa.
"Phục vụ! Cho tôi một suất ăn cho trẻ em nữa."
Diệp Minh Hy ngẩng phắt đầu lên, Chung Mạn đáp lại cậu bằng một nụ cười rực rỡ, "Trẻ con ăn đồ nguội không tốt đâu, không có chất."
Trong lúc chờ đợi, Chung Mạn lấy bản đồ khu vui chơi ra, bắt đầu bàn với Diệp Minh Hy xem tiếp theo sẽ đi đâu... Tất nhiên với chỗ nào thì Diệp Minh Hy cũng gật đầu, trên thực tế là một mình cô tự hỏi tự trả lời.
Đợi tới lúc suất ăn còn bốc lên vài làn khói nóng được đưa tới, Chung Mạn mới cất bản đồ đi để ăn cơm.
Trong nhà ăn lạnh quá mức. Viên thịt còn bốc hơi nóng trong miệng Diệp Minh Hy xua đi cái lạnh này, tầm mắt không kiềm được nhìn về Chung Mạn đang ăn thịt viên bị để nguội.
Gió rét bên ngoài dường như luồn vào qua khe hở trên cửa sổ, khiến không khí càng thêm lạnh, thịt viên càng nóng hơn, Chung Mạn lại chẳng hề phát hiện ra. Cô còn đang đắn đo xem lát nữa tới bảo tàng bươm bướm hay là công viên hải dương.
"Hay là tới bảo tàng bươm bướm trước đi!" Cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Chung Mạn vui vẻ ăn hết cơm, nhìn vào đĩa của Diệp Minh Hy, cậu cũng đã ăn xong, đang đợi cô từ lâu rồi. "Hôm nay khẩu vị của em không tệ nhỉ, đúng là ra ngoài đi lại vẫn tốt hơn."
Vừa đẩy cánh cửa nhà ăn ra, Chung Mạn bị cái lạnh ở bên ngoài làm cho hết hồn. Sau khi quấn người mình kín hơn, cô lại xem xét quần áo của Diệp Minh Hy, "Lạnh không?"
Không có được câu trả lời, Chung Mạn kéo tay cậu so thử, "Em ấm hơn chị nhiều đấy, kiểu này không thể dắt em được rồi, không lại làm em lạnh. Lát nữa chú ý đi theo chị, đừng chạy mất."
Hai người tự đi riêng ra, Diệp Minh Hy theo sau Chung Mạn một bước, đi một hồi thì xoay xoay cổ tay, đi một hồi nữa thì lại động đậy ngón tay,
cảm thấy như thiếu mất thứ gì đó, cứ trống trải thật không quen.
Chung Mạn thường xuyên chỉ vào loại bướm này rồi tới loại bướm kia để cậu ngắm, cậu nghe thấy, nhưng không thể không để ý bàn tay của mình.
Rõ ràng là năm ngón tay đều còn, chẳng xước chút da nào, tạo sao cứ cảm thấy không ổn?
"Sao vậy?" Chung Mạn cũng để ý thấy điểm bất bình thường của Diệp Minh Hy. "Tay của em có vấn đề gì à?" Cô khom người kéo bàn tay nhỏ của cậu lật qua lật lại quan sát. "Có sau đâu, sao cứ nhìn chằm chằm và tay thế? Đi đường xa tới đây thì nên ngắm bươm bướm mới phải."
Cảm giác trống rỗng kì quặc bỗng biến mất, nhưng thấy tay Chung Mạn hơi lạnh, trong lòng Diệp Minh Hy có loại cảm xúc không thể nói thành lời.
"Tại tay lạnh sao?" Chung Mạn nhét bàn tay nhỏ của Diệp Minh Hy vào túi áo khoác của cậu. "Ổn hơn chút nào chưa?"
Chưa. Diệp Minh Hy thầm nghĩ, nhưng vẫn không mở miệng.
Dạo qua bảo tàng bươm bướm là tới công viên hải dương, Chung Mạn đi trong đường hầm bằng kính, nhìn ngắm các loại cá khác nhau bơi lội ở hai bên trái phải, thậm chí là trên đỉnh đầu cô, bao ưu phiền đều chẳng liên quan tới chúng, tâm trạng của cô cũng yên bình một cách kì lạ.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Minh Hy, lần này cậu lại nổi lên hứng thú, cuối cùng cũng áp lên lớp kính ngắm cá như một đứa trẻ, ngắm tới mức mê mẩn.
Chung Mạn thở phào một hơi, biết là đưa cậu tới đây là đúng rồi, không uổng một phen cô vất vả đi đường.
Tiếp tục đi về hướng phía trước của công viên hải dương, tay của Chung Mạn bỗng cảm nhận được một cơn lạnh, cô liền lật tay túm lấy thứ đó nhìn xem, không ngờ lại là tay của Diệp Minh Hy.
"Sao tay em lạnh thế?!" Cô vừa nghĩ lại thì hiểu luôn, "Tại lớp kính lúc nãy sao? Lạnh như thế em còn áp vào?" Cô vừa xoa xoa bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của cậu, vừa hà hơi vào nó. "Cá có đẹp thế nào thì cũng không được bất chấp như thế, nếu không ốm mất thì phải làm sao?"
Diệp Minh Hy vẫn không nói năng gì, lần này Chung Mạn không nhét tay cậu vào trong túi áo nữa mà dùng tay mình nắm trọn lấy tay cậu. "Không cho em chạy linh tinh nữa, ngoan ngoãn đi theo chị đi."
Diệp Minh Hy không phản đối, thậm chí bàn tay nhỏ còn nhẹ nhàng nắm chặt lại một chút.
"Đi thôi, em muốn chơi trò chơi mạo hiểm không? Tàu lượn hay thuyền hải tặc? Không phải là chị không muốn chơi, mà là em còn nhỏ như này, chơi không nổi mấy trò đó. Nên là chúng ta đừng chơi mấy trò mạo hiểm đó thì hơn, không chơi được còn phải gọi hồn về..."
Chung Mạn cứ nói liên miên, Diệp Minh Hy chẳng nghe lọt lấy nửa câu mà chỉ ngẩng đầu ngắm trời.
Ngày tàn, màu trời đã trở nên xám xịt, nhưng trên bầu trời mây đen phủ kín này vẫn có vài tia sáng dai dẳng đâm xuyên qua mây, vạch một đường thật đẹp trên bầu trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT