Tiếng nói trầm thấp giận quá hóa cười nói qua: "Điều này liên quan tới phụ hoàng ta mà cũng dám mắng ư? Nàng mở miệng thật đúng là sẽ tìm chết!"

Tiêu Dung Diệp vuốt nhẹ đầu tóc rối tung của nàng, cúi đầu, trong tiếng nói tràn ngập cảm giác chìm đắm mà Lệ Ảnh Yên không dễ dàng phát giác

"Đã biết ta muốn chết, cũng sẽ tìm phiền toái cho ngươi, vậy thì mau thả ta đi!"

Lệ Ảnh Yên nhăn đầu mày đẹp, tức giận nói qua.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, Tiêu Dung Diệp chẳng những không cảm thấy khó coi, ngược lại còn có chút làm nũng đáng yêu.

"Ta thật vất vả mới khiến nàng trở về, làm sao có thể dễ dàng lại thả nàng đi đây! Ta biết thói xấu của nàng, hoàng phi dám mắng, công chúa dám đánh, vương gia dám đùa, có thể thay đổi biện pháp mắng phụ hoàng ta, tự nhiên là ở trong dự liệu của ta!"

Bàn tay to giữ chặt cằm Lệ Ảnh Yên càng thêm dùng sức cố định nàng, sau đó môi nhẹ xẹt qua môi của nàng, rồi lấn đến gần một chút - -

Tiêu Dung Diệp cảm thấy môi của nàng giống như mứt hoa quả ngọt ngào, làm hắn nhịn không được muốn liếm thử.

Cách môi nàng càng ngày càng gần, Tiêu Dung Diệp có chút động tình, thậm chí nhẹ nhàng nheo mắt ưng thâm thúy lại.

Thấy gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp dần dần phóng đại trong mắt mình! Cả trái tim Lệ Ảnh Yên đều nhảy vọt lên cổ họng.

Con mắt sáng trừng lớn, hắn đột nhiên tới gần, thân thể Lệ Ảnh Yên không khống chế được run rẩy vài cái, trong đầu cũng trống rỗng.

Ngay tại lúc Tiêu Dung Diệp dán sát vào, Lệ Ảnh Yên như là bị kích thích, đột nhiên thanh tỉnh, kịch liệt tránh thoát bàn tay của Tiêu Dung Diệp đang giữ chặt cằm của mình.

Ngay sau đó, môi ấm áp của Tiêu Dung Diệp liền hạ xuống, vừa vặn hôn lên gương mặt đỏ đậm của nàng.

Đối với nụ hôn lên mặt nàng, Tiêu Dung Diệp tự nhiên là rất không hài lòng, nhưng không muốn quá ép bức nàng, Tiêu Dung Diệp vẫn cực kỳ khó chịu lui khỏi mặt của nàng.

Buông thân thể của nàng, đứng dậy.

Tay lôi kéo nàng, tính toán đi ra ngoài - -

"Này, đợi chút, ngươi muốn làm gì?" Lệ Ảnh Yên giãy dụa, ý đồ rút khỏi lòng bàn tay hắn.

Tay nhỏ bé của mình bị Tiêu Dung Diệp nắm chặt ở trong lòng bàn tay, vốn khiến nàng rất không thoải mái, nếu còn bị hắn gióng trống khua chiêng lôi kéo ra ngoài, đối mặt với ánh mắt khác thường mấy trăm người trên dưới Thần vương phủ, dù nàng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

"Đừng tìm ta giận dỗi!" Tiêu Dung Diệp càng thêm dùng sức nắm chặt tay nàng ở trong lòng bàn tay mình.

"... Ngươi làm đau ta, buông ra!" Lệ Ảnh Yên tiếp tục không từ bỏ ý định giãy dụa, cắn chặt môi đỏ mọng đã xuất hiện vài vết máu.

"Đừng náo loạn với ta nữa, nếu không, ta rất thích lại hôn nàng hoặc là tiếp xúc sâu hơn!"

Tiêu Dung Diệp vẫn không tiết tháo uy hiếp Lệ Ảnh Yên như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến một lát hồng, một lát trắng!

"Này... vậy ngươi cho ta lý do, nếu không lôi kéo như vậy bị người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì?"

Tiêu Dung Diệp nắm chặt Lệ Ảnh Yên, sau khi nghe nói như thế, đột nhiên ngẩn ra. Hắn tựa hồ hiểu rõ, nàng không tự nhiên cái gì, hóa ra nàng để ý ánh mắt khác thường của người khác, không nghĩ tới bình thường tiểu Cẩu Đản phóng đãng không kềm chế được, vẫn sẽ để ý cử chỉ không đứng đắn với mình!

Chợt, Tiêu Dung Diệp thả bàn tay giữ chặt tay Lệ Ảnh Yên ra.

Cổ tay vừa được giải thoát khỏi miệng hổ, bị vặn rất đau, Lệ Ảnh Yên dùng tay kia xoa một chút.

"Thật có lỗi, là ta không nghĩ chu đáo!"

Một khi Tiêu Dung Diệp nói ra khỏi miệng, Lệ Ảnh Yên lại cảm thấy là mình nghe lầm.

Hắn đang xin lỗi với mình? Nàng không nghe lầm chứ? Nam nhân nhỏ nhen kiêu ngạo giống như khổng tước xin lỗi với mình? Đáy mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên lướt qua một tia hoài nghi.

"Không cần không thể tin như vậy, ta đúng là nói xin lỗi với nàng. Ta không lo lắng đến ánh mắt mọi người nhìn nàng, là lỗi của ta, cho nên ta thật xin lỗi nàng. Ta kéo nàng là vì ta muốn tiến cung, vì không để nàng chạy, ta tính toán thời thời khắc khắc đều mang theo nàng bên người."

Sau khi giải thích một chút, Tiêu Dung Diệp lại nắm cổ tay Lệ Ảnh Yên lên, tính đi ra ngoài.

"Đợi một chút!" Đột nhiên Lệ Ảnh Yên vội vàng ngăn hắn, lỗ tai nàng hẳn là không nghe lầm chứ, hắn muốn dẫn mình tiến cung?

"Ngươi nói - - ngươi muốn dẫn ta tiến cung?"

Lệ Ảnh Yên chỉ vào mũi của mình hỏi.

Tiêu Dung Diệp không trả lời nàng, chính là hơi gật đầu, ra hiệu với nàng.

"Ôi chao, không được, không được, bộ dáng ta mặc một thân trang phục nữ tử giống cái quỷ gì?"

Lệ Ảnh Yên ngăn Tiêu Dung Diệp, nàng thật sự, thật sự, thật sự không thể vào cung. Mình mặc một thân trang phục nữ tử, vạn nhất phạm chút sai lầm gì, chạy trốn đều thành vấn đề, cho nên nàng kiên quyết không thể tiến cung, lại còn mặc trang phục nử tử mà mình đã không mặc năm năm.

"Này, chẳng lẽ nàng còn tính mặc trang phục khất cái kia sao? Đại tỷ, nàng đừng quên, nàng mắng hoàng phi, đánh công chúa, hiện tại thuộc loại tội phạm nghiêm trọng. Nàng còn dám mặc trang phục nam tử rêu rao khắp nơi sao?"

Tiêu Dung Diệp cảm giác mình sắp bị kẻ ngu ngốc này chọc tức, mình để nàng mặc nữ trang hoàn toàn chính là cứu nàng, sao nàng ngu xuẩn như vậy hả? Đến điểm ấy cũng không thể nghĩ ra được.

"Vậy cũng không được, ta chính là không thể mặc trang phục của nữ tử!"

"Vì sao?"

"Bởi vì ta chỉ có thể mặc trang phục nữ tử vì nam tử ta thích!" Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp bức bách, không chút suy nghĩ liền nói ra miệng.

Đúng vậy, nàng thật tính mặc trang phục nữ tử vì nam tử mình thích! Năm năm trước, bởi vì Hoắc Thiếu Nghi, nàng liền tính không bao giờ mặc trang phục nữ tử nữa. Nếu sau này muốn mặc, cũng phải là vì nam tử mình thích mới mặc! Nhưng mà xem ra, nàng không còn quyền thích những người khác nữa, mình đã không trong sạch, còn có tư cách gì nói từ "Thích" này đâu!

"Vậy bây giờ nàng mặc trang phục nữ tử vì ta là có ý gì? Nàng thích ta sao?"

Nghe được Lệ Ảnh Yên nói chỉ mặc đồ hồng trang cho nam tử mình thích, Tiêu Dung Diệp lập tức hưng phấn như là đánh máu gà, đơn giản là giờ phút này, nàng mặc hồng trang là vì hắn.

"Nam cặn bã, ta nói ngươi suy nghĩ nhiều rồi, rắm thúi! Còn không phải do ngươi bắt buộc, ta chỉ là không muốn ngươi trách phạt bốn nha đầu kia thôi!"

Lệ Ảnh Yên tức giận phản bác hắn, nam cặn bã này có thể đừng tự cảm giác mình quá mức tốt như vậy không! Nàng nghe đến thật sự thật đau trứng

"Thật sự là khẩu thị tâm phi! Nữ hài tử các nàng đều thẹn thùng như thế, nhưng không sao, bộ dáng nào của nàng, ta đều thích!"

"Ách, ngươi thôi đi. Ở lại với ngươi thêm một ngày, ta có thể phát điên. Ngươi yên tâm, ta nhất định không trốn, ngươi cứ an tâm tiến cung đi. Ngoan, ta sẽ thành thật ngủ!"

"Không được, nàng phải tiến cung với ta!" Tiêu Dung Diệp trảm đinh chặt sắt trực tiếp cự tuyệt nàng, tiếp đó không nhìn Lệ Ảnh Yên kích động nữa, lôi kéo cổ tay trắng noãn của nàng, sải bước đi ra ngoài.

- - phân cách tuyến - -

Hoàng cung, vẫn một màu xanh vàng rực rỡ như trước.

Trên bậc thềm màu xanh trải một tấm thảm đỏ làm cung điện tràn đầy khí thế, cột nhà thông thiên được quét một lớp nước sơn màu vàng, mái ngói bằng ngọc lưu ly ở dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng rực rỡ, tỏa ra hào quang, bộ dáng phi cầm tẩu thú ở hai đầu mái nhà trông rất sống động, hoa văn chạm trổ càng lộng lẫy không thể nói

Lệ Ảnh Yên gần như là một đường đều bị Tiêu Dung Diệp gắt gao nắm chặt vào cung.

Thân thể ưng cao to và bóng dáng bé nhỏ, đi một trước một sau, người ở bên ngoài nhìn vào, cực kỳ đậu so.

Nhất là bóng dáng bé nhỏ kia, bước chân hoàn toàn không theo kịp, còn không thể không đi theo hắn từng bước.

"Thần vương điện hạ, Ý phi nương nương chờ ngài ở Bích Tiêu cung!" Thái giám Hải Đại Bằng bên cạnh Ý phi ở một bên, ngăn lại bước chân vội vàng của Tiêu Dung Diệp, cung kính bẩm báo với hắn.

"Bổn vương đã biết!" Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp lạnh lùng, tức giận đáp lại một tiếng.

Dọc theo đường đi, Lệ Ảnh Yên đều khó chịu, nháo với hắn. Nàng giống như chó điên, hoàn toàn không quan tâm, còn thỉnh thoảng dùng răng cắn cánh tay hắn.

Vốn là Tiêu Dung Diệp đã đủ rộn lòng, lúc này sao có thể có tính tốt gì.

Hải Đại Bằng ở trong hoàng cung mò mẫm lăn lộn lâu như vậy, tự nhiên hiểu được cái gì gọi là biết tiến biết lùi.

Thái giám Hải Đại Bằng thấy chủ tử tức giận, tự nhiên sớm thức thời rời khỏi, đỡ phải lúc chủ tử điên lên, mình biến thành một thân đầy máu.

Sau khi đợi Hải Đại Bằng thức thời rời đi.

Tiêu Dung Diệp lập tức dùng ánh mắt ngoan lệ chống lại Lệ Ảnh Yên.

"Từ Thần vương phủ đến hoàng cung, dọc theo đường đi, nàng dùng miệng cắn cánh tay ta, còn dùng miệng mắng ta hai mươi mốt câu không có tiết tháo. Xem ra, nàng thật sự là càng ngày càng có tiền đồ!"

"Đáng đời, ai biểu ngươi bệnh thần kinh, oán ai? Ta không tới tìm ngươi tính sổ, ngươi ngược lại đánh đòn phủ đầu đúng không? Mẹ nó, nói cho ngươi biết, Cẩu Đản ta không ăn cơm nhão, là ngươi trước..."

"A, đây là đang làm gì? Náo nhiệt như vậy!"

Đang lúc Lệ Ảnh Yên đại chiến nước miếng với Tiêu Dung Diệp, giọng nói của Tiêu Dung Vĩ tiến vào không đúng lúc.

"Nơi này không có chuyện của đệ, qua bên kia hóng mát đi!" Tiêu Dung Diệp ngẩng đầu lên, thấy ai cũng không vừa mắt, theo bản năng lớn tiếng với Tiêu Dung Vĩ.

"Ngươi câm miệng, hoàng đệ đùa giỡn với ngươi mà ngươi lại tỏ ra uy phong, tính là bản lĩnh gì?" Lệ Ảnh Yên ở một bên thật sự nhìn không quen nam cặn bã họ Tiêu nổi bão kêu to với hoàng đệ mình, vì chính nghĩa tiến lên, đáp lời Tiêu Dung Diệp.

Lệ Ảnh Yên tức giận liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp, tiếp đó cách xa hắn, nhìn lướt qua hắn.

"Lục vương gia, đã lâu không thấy, thật là nhớ ngài!" Nói xong, Lệ Ảnh Yên giống như giận dỗi với Tiêu Dung Diệp, nhẹ kéo cánh tay của Tiêu Dung Vĩ.

"Ách..." Tiêu Dung Vĩ không hiểu gì nhìn đứa bé mặc trang phục nử tử này, hình như hắn không biết nàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play