"Vậy Hoắc lão và Hoắc lão phu nhân cảm thấy ái nữ trẫm như thế nào?"
"A? !" Hai người không thể tin được kinh hô lên, càng không hiểu là Hoắc Thiếu Nghi ở một bên chưa nói chuyện rất lâu. Vậy ý bệ hạ là muốn gả công chúa - hòn ngọc quý trên tay này cho đứa nhỏ của mình sao?
"Thảo dân sợ hãi, thỉnh bệ hạ cân nhắc."
"Hoắc lão, trẫm không nhìn sai người, ái tử của ngài hoàn toàn phù hợp với vị trí phò mã An Nam quốc. Xin hỏi Hoắc lão, suy nghĩ như thế nào?"
"Ý chỉ của thánh thượng, thảo dân sao dám ý kiến. Chỉ là, thảo dân sợ ủy khuất Uyển Nhu công chúa."
"Hoắc lão phú giáp một phương, có thể nói phú khả địch quốc, sao trẫm sẽ lo lắng ủy khuất nữ nhi của trẫm."
"Bệ hạ, Thiếu Nghi có lời muốn nói." Đang lúc hoàng đế và Hoắc Bỉnh Thân nói chuyện, Hoắc Thiếu Nghi sững sờ rất lâu đột nhiên ngắt lời nói chuyện của hai người.
"Cưới vợ gả phu coi trọng hai chữ duyên phận, hơn nữa phải đồng cam cộng khổ, Thiếu Nghi và Uyển Nhu công chúa lần đầu gặp nhau, còn chưa hiểu biết lẫn nhau, Thiếu Nghi sợ lầm lỡ một đời của công chúa, thỉnh cầu bệ hạ cân nhắc!"
Hoắc Thiếu Nghi hai tay ôm quyền, làm ra một bộ dáng thỉnh cầu bệ hạ cân nhắc.
"Ôi chao, không sao, hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời của mối mai. Thiếu Nghi, trẫm và gia phụ ngươi hoàn toàn tán thành việc hôn sự này, ngươi đồng ý chuyện chung thân này, coi như là đối chủ tận trung, đối phụ tẫn hiếu, cớ sao mà không làm đây?"
"Nhưng..." Lúc Hoắc Thiếu Nghi chính trực muốn nói rõ không bằng lòng, ánh mắt vừa vặn nhìn đến Uyển Nhu công chúa ở một bên không lên tiếng, vì thế trầm giọng nói: "Thiếu Nghi bất tài, sợ là không xứng với Uyển Nhu công chúa tinh thông cầm kỳ thư họa, huống chi thân thể Thiếu Nghi khiếm khuyết, sao có thể lọt vào mắt của Uyển Nhu công chúa? Thiếu Nghi nói đúng không, Uyển Nhu công chúa!"
Trầm lãnh khôn khéo, Hoắc Thiếu Nghi rất là thức thời ném vấn đề cho Uyển Nhu công chúa. Nếu là lệnh của quân chủ, lời nói phụ mẫu, bản thân không thể cự tuyệt vấn đề này, vậy dứt khoát ném cho đương sự kia thì có gì không tốt chứ? Như thế, bản thân cũng dễ dàng rồi!
Uyển Nhu thấy Hoắc Thiếu Nghi quăng vấn đề cho mình, vì thế nâng lên đôi mắt sáng ngời, nhìn sâu ngũ quan thâm thúy của Hoắc Thiếu Nghi.
Tiếp đó dùng giọng nói giống như hoàng oanh gằn từng chữ: "Nữ tử vô tài mới là đức, Uyển Nhu một kẻ nữ lưu, cam nguyện nghe theo ý chỉ phụ hoàng."
Sau khi Uyển Nhu phun ra những lời này, Lệ Ảnh Yên đợi ở góc đông bắc nhất thời nhíu đầu mày, âm thầm nắm chặt nắm tay, giương cái miệng nhỏ nhắn nói lảm nhảm than thở.
"Đầu nữ nhân này có phải bị lừa đá rồi không, để ngươi gả cho ai, ngươi liền gả, còn là công chúa, một chút chủ nghĩa nữ quyền cũng không có, thật sự là bại hoại trong nữ nhân."
Tiêu Dung Diệp ngồi ở phía trước Lệ Ảnh Yên, hơi nghiêng mắt liền thấy vẻ mặt khinh thường của nàng, theo bản năng cau lông mày xinh đẹp, tiếp đó, lôi kéo vạt áo của nàng đến gần mình vài phần.
"Tiểu Cẩu Đản của ta, ta nói ngươi ở chỗ này lầu bầu than thở cái gì? Hoàng muội ta tìm tướng công không có một xu quan hệ với ngươi? Sao ngươi lại có một bộ dáng tướng công ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, một bộ dáng bắt gian tướng công tại giường, gặp quỷ à? Thế nào, ngươi thích Thiếu Nghi sao?"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp một khi hỏi ra miệng, thân thể Lệ Ảnh Yên theo bản năng ngẩn ra, trong lòng như là bị cái gì va chạm. Ngươi thích Thiếu Nghi sao? Nàng nên trả lời như thế nào? Thích? Hoặc là không thích? Từ đầu bọn họ đã không biết? Nàng rốt cuộc là gì của Hoắc Thiếu Nghi? A, vấn đề này thật đúng là buồn cười muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT