Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền kéo cánh tay của Lệ Ảnh Yên.
"Này, thả ra, ngươi làm ta đau! Nam cặn bã."
Lệ Ảnh Yên nhe răng trợn mắt giãy dụa, nhưng Tiêu Dung Diệp hoàn toàn không có ý buông ra.
"Để ta buông ngươi ra cũng được, thành thật trở về với ta!"
"Không! Ngươi buông ta ra! Còn không buông ta ra, ta liền kêu người tới! Cứu mạng, cứu mạng, có người phi lễ, cứu mạng!"
"Ai phi lễ ngươi hả? Thối tha, không biết xấu hổ!"
"Ngươi, ngươi, chính là ngươi phi lễ ta! Cứu mạng!"
"Bốp" một tiếng, Tiêu Dung Diệp đưa tay đánh lên cổ của Lệ Ảnh Yên, nàng liền ngừng tiếng la, thân mình nhỏ xinh trực tiếp ngã xuống trong lòng Tiêu Dung Diệp.
- - phân cách tuyến - -
Lệ Ảnh Yên mê man suốt một ngày *, lúc tỉnh lại đã là giờ Dậu canh ba ngày hôm sau.
"Ưm, đau đầu quá!" Lệ Ảnh Yên đỡ đầu đau nhức, toàn thân tê mỏi đau đến không có khí lực.
Đợi nàng tập trung nhìn vào tình huống chung quanh, lại quay về Thần vương phủ địa ngục nhân gian này.
Sau khi nhớ lại, Lệ Ảnh Yên theo bản năng xuống giường, xem ra chính mình và nam cặn bã họ Tiêu cần phải nói chuyện thật tốt.
Vội vàng mở cửa phòng, trong nháy mắt Lệ Ảnh Yên chuẩn bị bước ra cửa phòng - -
A, thành thật ở chỗ này đợi cũng là một chuyện tốt.
Lúc này đây, Lệ Ảnh Yên hiếm khi bình tĩnh như vậy, dựa bên cạnh cửa suy nghĩ thật kỹ, đã tới đây rồi thì cứ an tâm ở đây. Nếu tiếp tục ở bên ngoài lêu lổng nhất định sẽ gặp lại Hoắc Thiếu Nghi, chẳng bằng ở Thần vương phủ không người hỏi thăm này, không có người quấy rầy ở trước mặt, bản thân cũng có thể sống thoải mái.
Được, quyết định như vậy, không đi, thành thật ở Thần vương phủ. Hơn nữa ở trong này, bản thân còn không lo việc ăn mặc, sao lại không làm chứ! Ô ha ha.
"Cẩu Đản huynh, đây là đang nghĩ gì? Sao lại cười còn khó coi hơn khóc vậy?" Đang lúc Lệ Ảnh Yên vui mừng nhướng mày, Tiêu Dung Diệp xuất hiện không đúng lúc, khiến trứng của nàng đột nhiên đau.
Ngoái đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Dung Diệp mặc một thân thường phục áo bào trắng dựa bên cạnh cửa còn lại. Bộ dáng hai tay ôm ngực giống tên du côn, một đôi mắt xếch không hề chớp mắt nhìn Lệ Ảnh Yên.
"Ta nói nam cặn bã họ Tiêu, ngươi có bị bệnh không?"
"Ta quả thật có bệnh, ngươi có thuốc sao?"
"Ta có thuốc, ngươi dám uống không?"
"Nếu ta muốn uống, có phải nên bắt ngươi mở hầu bao không?" Tiêu Dung Diệp nhướng một đôi mắt xếch, lưu manh nói qua.
"Mở em gái ngươi, nam nhân mà ngươi cũng không buông tha?"
"Ưm." Lệ Ảnh Yên vừa mới nói xong một chữ cuối cùng, hàm dưới liền bị bàn tay to của Tiêu Dung Diệp giữ chặt. Tiếp đó, gương mặt tuấn tú tà tứ tiến sát đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên.
Nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc này, Lệ Ảnh Yên nhất thời tim đập rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như là quả táo chín.
"Nói tới đây, ta không thể không thừa nhận, đối xử với ngươi thật sự đặc biệt. Nếu ngươi không để ý, ta hoàn toàn có thể coi ngươi là nữ nhân tới thử việc!" Hơi thở nhàn nhạt của môi Tiêu Dung Diệp lướt qua gò má của Lệ Ảnh Yên, cảm giác ngưa ngứa xẹt qua da thịt.
Hơi thở mê người say lòng người giống như một sợi dây quấn quanh thân của hai người, làm suy nghĩ của hai người hợp lại với nhau.
Mặt Tiêu Dung Diệp lại không chịu khống chế, tiến đến gần Lệ Ảnh Yên vài phần, thậm chí một giây sau có thể hôn lên môi của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT