"Ngươi cho bản cung là người mù sao? Ngươi xem ánh mắt 'hắn' rõ ràng không thích hợp, bản cung ở trong thâm cung này đấu nhiều năm như vậy, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, đến dục vọng chiếm giữ ‘hắn’ của ngươi cũng không nhìn ra sao?"

"Nói ngươi nhiều năm như vậy, bên người vẫn không có một nữ tử làm bạn, bản cung cũng từng hoài nghi định hướng tình dục của ngươi có vấn đề, nhưng trải qua chuyện đêm nay, bản cung đã thật sự khẳng định, định hướng tình dục của ngươi quả thật không bình thường!"

"Mẫu phi..."

"Diệp nhi, ngươi không cần giải thích nhiều làm gì. Từ xưa đến nay, đế vương có định hướng tình dục không bình thường không phải ít, nhưng... Liễu Hoa Ý ta không cho phép con của mình có sai lầm này, cho nên bản cung thề, không chữa khỏi định hướng tình dục không bình thường này của ngươi, bản cung liền xuống tóc làm ni cô."

"Mẫu phi... Ngài..."

"Diệp nhi, mẫu phi không sợ cung nhân nhìn ta thế nào, mẫu phi chỉ sợ ngươi không hạnh phúc, liên tử tâm trung khổ, lê tử phúc trung toan(1), mẫu phi hi vọng ngươi có thể thông cảm khó xử của mẫu phi. Diệp nhi, ngươi hiểu không?" Từng chữ của Ý phi khoét tâm, lời nói như đá nện vào trong tim của Tiêu Dung Diệp

"Mẫu phi, đều là nhi thần không tốt, nhi thần khiến người nhọc lòng rồi." Tiêu Dung Diệp hiểu khó xử của thân mẫu, tường đỏ cung đình vây hãm thân mẫu mình hai mươi mấy năm, mùi vị tịch mịch dựa vào lan can thương cảm sợ là chỉ có người ở trong này mới hiểu được!

- - phân cách tuyến - -

Câu trả lời là Thần vương phủ vào sáng sớm hôm sau, * Tiêu Dung Diệp không ngủ, trên mặt có mệt mỏi rõ ràng, cùng thân mẫu cầm đuốc soi nguyên một buổi tối, cuối cùng vẫn là tước vũ khí đầu hàng đáp ứng giao Cẩu Đản ra cho bà xử lý.

Tiêu Dung Diệp vừa mới về trong phủ, trên người còn lây dính một chút ẩm ướt của sương sớm, nhưng Tiêu Dung Diệp không chú ý đến những thứ này, không để ý mệt mỏi liền đi thẳng đến phòng giấu Lệ Ảnh Yên vào ngày hôm qua!

Trong nháy mắt mở cửa, Tiêu Dung Diệp liền choáng váng, trong phòng trống rỗng không có ai, thậm chí bài trí bên trong còn không có dấu vết bị chạm qua.

"A Quân, A Quân." Tiêu Dung Diệp hô một tiếng về phía bên ngoài, mười mấy gia đinh liền đồng loạt vây chặt cửa.

"Vương gia, có gì phân phó?"

"Cẩu Đản, Cẩu Đản đâu?"

"Cẩu Đản? Không phải ở trong phòng chứa củi sao?" Mười mấy gia đinh hai mặt nhìn nhau, vương gia bọn họ có chứng dễ quên sao? Ngày hôm qua hắn tự mình ra lệnh, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy bọn họ giam Cẩu Đản vào trong phòng chứa củi!

"Lập tức đi tìm Cẩu Đản cho bổn vương! Lập tức!"

"Vâng"

Ước chừng qua hai nén nhang, gia đinh bị phái đi tìm đều truyền đến tin tức là: Không tìm được!

Thấy thế, Tiêu Dung Diệp thực sự lo lắng. Chẳng lẽ... ‘hắn’ đi rồi?

Một lúc sau, A Quân vội vàng chạy vào chính đường bẩm báo: "Vương gia, không, không tốt, chỗ chuồng ngựa mất ba con ngựa tốt, đều là loài ngựa hoàn mỹ dùng để thi đấu của ngài!"

Vừa nghe thấy bẩm báo của A Quân, mặt Tiêu Dung Diệp lập tức đen.

"Cái gì? Người chăn ngựa nói như thế nào."

"Người chăn ngựa nói là, là Cẩu Đản, nói hắn cầm Thượng Phương Bảo Kiếm hoàng thượng ban cho ngài, lấy danh nghĩa của ngài cưỡi ba con ngựa này đi rồi, còn nói sáng nay liền cưỡi trở về, kết quả là..."

A Quân còn chưa nói xong, Tiêu Dung Diệp liền tức giận đến vỗ bàn, mở miệng chính là không kiềm chế được nước miếng bay tứ tung: "Con bà nó, Cẩu Đản chết tiệt, ngươi - con rùa đen siêu lừa đảo này, còn ngại nghiệp chướng của bản thân không sâu sao!"

- - - - - - - -

Chú thích:

(1) Liên tử tâm trung khổ, lê tử phúc trung toan: dịch nghĩa ra là hạt sen trong lòng khổ, quả lê trong bụng chua

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play