Cho dù mạng Lệ Ảnh Yên nàng như rơm rác, nàng cũng phải có tôn nghiêm, nàng không cho phép bản thân khóc, nhất là vì nam nhân!

Nam nhân! Vừa nghĩ đến đây, tâm Lệ Ảnh Yên đột nhiên run rẩy một chút, nói đến khóc, hơn nữa là khóc vì nam nhân, nàng thật tình chỉ từng khóc vì một nam tử là Hoắc Thiếu Nghi.

Mà giờ phút này, nàng khóc đại biểu cái gì? Nước mắt này là vì ai mà chảy?

Tiêu Dung Diệp? Bỗng dưng, tên này chợt lóe lên ở trong đầu Lệ Ảnh Yên.

Nhưng Lệ Ảnh Yên giống như nổi giận, lau nước mắt, trong đáy lòng có một tiếng nói khác nói với nàng: Ta mới không vì nam cặn bã không có tiết tháo kia mà rơi nước mắt đâu! Bất quá là hạt cát bay vào trong mắt thôi.

Đúng lúc Lệ Ảnh Yên để nghĩ chuyện của mình đến xuất thần, tiếng nói hỗn loạn chói tai giống như hồng thủy cuồn cuộn tuôn vào trong tai Lệ Ảnh Yên

"Ở nơi đó, mau, mau bắt lấy hắn. Bắt lấy hắn, Ý phi nương nương có thưởng!"

Sau khi Lệ Ảnh Yên nghe được tiếng nói này, theo bản năng quay đầu lại. Chỉ thấy cách đó không xa, mười mấy thị vệ mang theo binh khí xông về phía nàng.

Mẹ mèo! Thật đúng là dư ba chưa lặng, sóng sau lại tới!

Lệ Ảnh Yên kinh hãi, theo bản năng co cẳng chạy.

Mẹ nó, mẫu thân của nam cặn bã Tiêu Dung Diệp này, thật đúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sao lại cứ dồn Lệ Ảnh Yên ta vào chỗ chết hả!

Một đường chạy như điên, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn mặc kệ đây là nơi nào, một lòng chỉ muốn thoát khỏi đám thị vệ này, sau đó bản thân chậu vàng rửa tay rời khỏi Thần vương phủ đau khổ còn hơn địa ngục này, bản thân sẽ trải qua cuộc sống tiêu diêu tự tại.

Phía sau, tiếng bước chân càng ngày càng gần, thấy mình sắp phải chơi trốn tìm với diêm vương gia, Lệ Ảnh Yên gấp đến độ như là con chuột chạy loạn, tiến thối không được, chân tay luống cuống tìm được một con đường, liền chạy theo đường đó.

Xuyên qua hành lang dài, trong lúc rẽ ngoặc, một bóng đen ngăn nàng lại. Lệ Ảnh Yên chưa ổn định sau sợ hãi nên không phản ứng kịp, đã bị bóng đen này thuận thế dẫn vào một nơi bí mật.

Đợi Lệ Ảnh Yên phục hồi tinh thần lại, tập trung nhìn vào.

Mẹ nó, lại có thể là âm hồn bất tán nam cặn bã Tiêu Dung Diệp!

"Buông ta ra" Nhớ đến chuyện vừa rồi, Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ giãy dụa một chút.

"Câm miệng." Tiêu Dung Diệp hạ thấp giọng nói.

Nhưng Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không muốn nghe lời hắn nói.

"Không cần ngươi giả mù sa mưa, Cẩu Đản ta sống hay chết không có quan hệ gì với ngươi!" Lệ Ảnh Yên càng nói, cảm xúc càng kích động, thậm chí cất cao giọng lên.

Thấy Lệ Ảnh Yên lải nhải than thở, giống như không có ý muốn dừng lại, Tiêu Dung Diệp không thể không lấy tay che miệng Lệ Ảnh Yên lại.

Giọng nói trầm thấp như là dỗ đứa nhỏ nói qua: "Ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy ta! Ở trong cung ta cứu ngươi, ta và ngươi chính là con kiến trên cùng sợi dây rồi!"

Mẹ meo, hàng này nói vậy là có ý gì? Mẫu thân của hắn muốn đại nghĩa diệt thân sao? Giết con trai của mình? Thần vạn năng! Thật vậy chăng? Thực con mẹ nó đậu bi(1)! Ken két!

Đã đắc tội Ý phi này, sớm muộn gì cũng phải chết, bất quá trước khi chết kéo theo đệm lưng thật đúng là vui vẻ lật trời, hơn nữa còn là con trai duy nhất...của Ý phi độc ác kia, quả thực còn thỏa mãn hơn làm đệ nhất phú thương An Nam quốc.

Phản ứng nhanh nhẹn, Lệ Ảnh Yên thừa dịp Tiêu Dung Diệp không phòng bị, cắn một phát vào bàn tay hắn đang dùng để che miệng mình.

Chú thích:

(1) Đậu bi: cùng âm với nói đùa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play