Sau khi nói xong, Lệ Ảnh Yên cười khanh khách, không thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp dần dần xanh mét.
"Sau đó thì sao, sau đó lại xảy ra chuyện gì?"
"Sao đó, sau đó chính là..." Lệ Ảnh Yên nghiêng đầu suy nghĩ.
【 "Này, các ngươi buông ta ra." Mấy người thị vệ mắt điếc tai ngơ với lời nói của Lệ Ảnh Yên.
Thấy những thị vệ này giống như cọc gỗ trì độn, Lệ Ảnh Yên tự biết trừ bỏ tự cứu thì không còn phương pháp khác rồi.
Đột nhiên lời nói của Tiêu Dung Diệp chui vào trong đầu nàng, "Hắn cần cái gì, tận lực thỏa mãn hắn, nhưng chỉ có một điều, đó chính là không thể thả hắn!"
Cái đầu thông minh của Lệ Ảnh Yên suy nghĩ, đúng rồi, cái gì đều có thể thỏa mãn mình? Vậy nàng có thể tìm người đến hỗ trợ mà.
"Này, chủ tử các ngươi nói, chuyện gì đều có thể thỏa mãn ta, vậy các ngươi... Các ngươi tìm Lục vương gia đến cho ta." 】
"Sau đó Lục vương gia đã tới rồi, ta để cho hắn hỗ trợ thả ta ra."
【 "Thực xin lỗi, Duệ Vương gia, Thần vương gia ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được thả hắn ra ngoài."
"Sao? Mệnh lệnh của Thần Vương gia là mệnh lệnh, vậy lệnh của bổn vương là phóng p ư, mau thả người, nếu không bổn vương sẽ khiến các ngươi chịu không nổi."
"Nhưng, vương gia, chỗ Thần vương, chúng tiểu nhân sẽ không thể báo cáo kết quả làm việc được!"
"Có bổn vương ở đây, chuyện gì đều để ta đến gánh vác, các ngươi thả người là được rồi."
Dù sao hai người đều là vương gia, đắc tội người nào cũng không tốt, ép bọn thị vệ bất đắc dĩ phải thả Lệ Ảnh Yên ra.
Lệ Ảnh Yên được thả ra, Tiêu Dung Vĩ đưa 'hắn' vào trong cung.
"Ta nói Cẩu Đản, sao ngươi lại bị nhốt ở trong này?"
"Thực không dám đấu diếm, vương gia, ta là bị chủ tử nhà ta ngược đãi, giam ta ở trong này, mà hắn lại gióng trống khua chiêng đi vào cung thân cận!"
"Cái gì? Thân cận? Ngươi nói, Tứ hoàng huynh ta tìm hoàng tẩu cho ta?"
"Đúng, đúng vậy." 】
"Cứ như vậy, chúng ta đều tò mò Thần vương phi tương lai có bộ dáng gì, Lục Vương gia và ta cùng nhau tìm cớ đi tới trong đình kia phá các ngươi. Chuyện sau đó, ngươi đều biết. Bất quá nói đi nói lại, chọn vương phi thật sự là rất mẹ nó xào trứng, lừa ta! Vương gia, ngươi ngàn vạn không thể cưới nàng ta, bằng không ngươi thật sự có thể đoạn tử tuyệt tôn."
Lệ Ảnh Yên chính là tự nhiên nói xong lời nói của mình, hoàn toàn không có chú ý tới mắt ưng lợi hại của Tiêu Dung Diệp, bởi vì lời nói của Lệ Ảnh Yên mà dần dần nối lên tơ máu phẫn nộ.
"Còn có, sao nương của ngươi lại thiếu đạo đức như vậy, không phải lỗi của ta mà vẫn muốn phạt ta, hoàn toàn không phân rõ phải trái, ta thấy bà ta chính là bà điên, người làm con như ngươi sao chịu được bà ta vậy?"
"Đủ." Đôi mắt Tiêu Dung Diệp trở nên đỏ thẩm, nổi giận hô một tiếng, trực tiếp cắt đứt lời nói của Lệ Ảnh Yên.
Tiếp đó, con ngươi trầm lãnh chuyển qua, gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt non nớt của Lệ Ảnh Yên, đưa tay, một phen giữ chặt cổ của Lệ Ảnh Yên.
"Ưm." Lệ Ảnh Yên theo bản năng run rẩy một tiếng, bàn tay to nắm chặt cổ nàng, lực đạo mạnh như vậy, làm nàng đau đến chảy ra nước mắt.
Mắt tràn ngập hơi nước lộ ra khe hở mỏng manh liền thấy trong đôi mắt đỏ tươi của Tiêu Dung Diệp đều là lửa giận.
"Vương, vương gia, người... điên cái gì? Ta... không phải, ta không phải là... nói nương ngươi và nương tử ngươi nói bậy thôi sao? Ngươi, ngươi cần gì bóp chết ta?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT