“Hoắc Thiếu Nghi, chàng thật là ngu ngốc sao? Chàng thổ lộ với ta dưới trận mưa to này, chàng là cố tình chỉnh ta sao?”
Tiêu Uyển Nhu tức giận kéo bó hoa Hoắc Thiếu Nghi đưa tới, bỗng chốc liền ném đến trên mặt đất.
“Uyển Nhu...”
Thấy Tiêu Uyển Nhu ném hoa sơn chi mình chuẩn bị cho cô đến trên mặt đất, tâm bị cường ngạnh kéo đau.
“Hoắc Thiếu Nghi, ta thật sự quá thất vọng về chàng rồi, tìm ta ra lúc nào không được, cố tình vào lúc mưa to này, ta thật sự rất giận! Toàn thân cao thấp đều bị xối ướt rồi! Ta... Ta...”
Tiêu Uyển Nhu đã bị chuyện thời tiết hôm nay không tốt làm tức giận đến không kịp thở, cả lời nói cũng đang kịch liệt run lên.
“Này, Tiêu Uyển Nhu, sao ngươi không thức thời như vậy, Thiếu Nghi ca ca chọn lúc này chính là vì cho ngươi kinh hỉ, tạo cho ngươi một bầu không khí đó?”
Ở chỗ không xa bàng quan thật lâu, lệ Ảnh Yên mới tiến lên, vốn tưởng rằng Hoắc Thiếu Nghi có thể thu phục công chúa ngu ngốc này, nhưng nào biết, nàng ta lại ném bó hoa xuống mặt đất.
“Kinh hỉ? Bầu không khí? Cẩu Đản, ngươi nói kinh hỉ chính là biến ta thành cẩu ư?”
“Này, công chúa bệnh, ngươi nói chút đạo lý được không? Như vậy sẽ có phong cách ngày mưa, gọi là 'ẩm ướt', sao ngươi lại không biết hưởng thụ như vậy?”
Nghe được lệ Ảnh Yên bịa đặt một lý do cho mình, lòng Hoắc Thiếu Nghi không khỏi tràn đầy vui mừng.
“Đúng vậy, Uyển Nhu, ta xây dựng một hoàn cảnh 'ẩm ướt' cho nàng, mới lựa chọn tối hôm nay!”
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi và lệ Ảnh Yên giải thích như vậy, Tiêu Uyển Nhu không khỏi đỏ mặt.
Chẳng lẽ là bản thân hiểu lầm bọn họ!
“Thiếu Nghi, ta... Ta không nên hiểu lầm của chàng, ta...”
“Uyển Nhu, đừng nói nhiều như vậy nữa.”
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi nhặt bó hoa bị nước mưa đánh không còn hình dáng ở dưới mặt đất lên, lại lần nữa đưa tới trong tay Tiêu Uyển Nhu.