"Chính lúc này, bà vú đi theo ta nhiều năm, vì để ta có thể rời khỏi lãnh cung, cũng vì để đứa nhỏ có thể tiếp tục sống, bà ấy liền tìm thần y học thuật dịch dung, hóa trang thành bộ dáng của ta, mà ta cũng biến thành bộ dáng của bà ấy! Cứ như vậy, ta thuận lợi trốn khỏi cung, giao đứa nhỏ còn trong tã lót cho nhóm sư ở miếu Hoàng Thành!"

"Ra khỏi hoàng cung, ta vốn có thể sống sót, nhưng bà vú sao có thể mạo hiểm giấu diếm chuyện của ta mãi được, ta không muốn bà vú chết vì ta. Vì thế ta mặc kệ hậu quả chuyện này sẽ như thế nào, ta đều phải trở về trong cung."

"Nhưng sau khi trở về trong cung, chuyện càng phát triển đến mức ác liệt, khiến cho ta khó có thể tưởng tượng. Lệ Hùng Phong đã biết chuyện ta sinh con, vì thế liền xem bà vú trở thành ta, thực hiện một chuyện cường bạo và giết chết cực kỳ tàn ác. Bà vú trung tâm hộ chủ, lần nữa muốn ta hoàn toàn thoát khỏi Lệ Hùng Phong. Huống chi, ta cọ̀n có đứa nhỏ ở ngoài cung, làm ta không bỏ xuống được. Vì thế, ta liền ngoan độc, hủy dung chính mình, bởi vậy ta liền thoát khỏi sự đuổi giết của Lệ Hùng Phong, mà bà vú liền biến thành ta, kẻ chết thay danh xứng với thực!"

Vừa nói xong, Hứa Di không thể chịu đựng được nữa, khóc òa lên.

Thấy bộ dáng khóc rơi lệ của Hứa Di, rốt cuộc cả trái tim Tiêu Hạo Thiên khó có thể khống chế liền run rẩy lên.

"Di nhi, nàng thật là Di nhi? Di nhi của ta... nàng... nàng thật sự đã trở lại, ông trời đối đãi với Tiêu Hạo Thiên ta không tệ!"

Nói xong, Tiêu Hạo Thiên liền ôm lấy Hứa Di, dùng lực ấn vào trong lòng.

"Di nhi! Nàng... Rốt cục đã trở lại, Di nhi!"

Tiêu Hạo Thiên như si như mê lầm bầm gọi Hứa Di, nước mắt vui sướng cứ như vậy "tách, tách!" rơi xuống.

"Là ta, là ta, ta đã trở về!"

Nói xong, hai người càng thêm dùng sức ôm nhau.

Nỗi khổ tương tư chia lìa ngày xưa, hôm nay rốt cục đã đạt được ước muốn.

- - phân cách tuyến - -

"Cái gì? Bà vú, bà... bà... bà là mẹ ruột của ta?"

Lúc Tiêu Hạo Thiên và Hứa Di nói chân tướng thật sự của chuyện này cho Lệ Ảnh Yên, vẻ mặt giật mình há to miệng của nàng có thể cường ngạnh nuốt vào một quả táo.

"Đúng vậy, Cẩu Đản, nếu vậy thì con cũng không thể lại nói con nhảy ra từ trong kẽ đá rồi!"

Thấy vẻ mặt giật mình như ăn cứt chó của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Hạo Thiên liền hiếm khi hưng trí trêu chọc nàng một phen.

"A... Ta muốn điên rồi, bà vú… ách, không đúng, mẹ... cũng không đúng, quá không lưu loát rồi. Bà... Lúc trước vì sao không nói với ta, sự thật bà chính là mẹ của ta?"

Nghĩ nghĩ, Lệ Ảnh Yên cảm thấy đây mới là chỗ mấu chốt của vấn đề. Dù sao, nếu bà ấy sớm nói với nàng, nàng cũng không cần sa vào nhớ thương mẹ sâu sắc rồi.

"Nói với con, không phải con sẽ xù lông ư? Hơn nữa, nếu nói với con, ta làm sao có thể trêu chọc Dung Diệp của con chứ?"

Nói xong, Hứa Di che miệng cười nhạt.

Tiêu Dung Diệp biến thành ngây ngốc ở một bên, bất an sờ sờ mũi.

Không khỏi nghĩ thầm, Hứa Di và Cẩu Đản này quả nhiên là một đôi mẹ và con gái, đều không tiết tháo như nhau.

Một nữ cặn bã lớn, một nữ cặn bã nhỏ, đều là không tiết tháo.

Một điểm quan trọng nhất là, đôi mẹ con không tiết tháo này lại bắt được tâm đôi cha con hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play