"Đủ, ngươi - tên tiểu nhân hèn hạ này, dựa vào cái gì giáo huấn ta, ta nói cho Tiêu Dung Diệp ngươi biết, thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay tuy rằng Tiêu Dung Thước ta thua, nhưng ta tuyệt đối không dễ dàng buông tha ngươi. Đến trong Địa ngục, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nói xong, Tiêu Dung Thước rút mũi kiếm ra, đột nhiên vạch một đường trên cổ, máu tươi nhất thời phun tung toé, đỏ đậm mỗi đôi mắt ở đây.
"Bịch!" Một tiếng, thân mình cao ngất, cường ngạnh ngã trên mặt đất.
Thấy con của mình ngã xuống trước mắt mình, tâm Tiêu Hạo Thiên như bị đao cắt, tiếp đó thống khổ nhắm hai mắt lại,
Nhìn thấy phụ thân mình vô cùng đau đớn như thế, trong lòng Tiêu Dung Diệp cũng rất khổ sở.
"Thôi, người tới, xử lý thi thể này đi!"
Vô cùng đau đớn nói xong, Tiêu Hạo Thiên bước tiếp bước chân lảo đảo, di chuyển từng bước một, giống như từng bước đi đều nặng như ngàn cân.
Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp tiến lên đỡ - -
"Phụ hoàng, để con đỡ ngài trở về!"
Tiêu Hạo Thiên nghe tiếng, vẫy vẫy tay, tiếp đó lại lắc lắc đầu.
Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp im lặng không tiếng động thu tay, hắn biết, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thể xác và tinh thần của phụ hoàng mình thật sự rất mệt mỏi. Bệnh nặng vừa mới khỏi, đối mặt với thống khổ mất đi vợ con, thật sự như xé tim xé phổi của ông.
Phụ hoàng của hắn đã quá mệt mỏi, để ông nghỉ ngơi thật tốt một chút, cũng không hẳn là không thể.
Nghĩ thế, Tiêu Dung Diệp gật đầu với ông, tiếp đó yên lặng xoay người, đi xử lý chuyện sau khi chính biến.
- - phân cách tuyến - -
Hai ngày sau, xử lý tốt toàn bộ mọi chuyện, thân thể Tiêu Hạo Thiên cũng không còn cường tráng như trước, ngồi ở trên Đại Hùng bảo điện, trần thuật toàn bộ chuyện Tiêu Dung Thước phát động chính biến cung đình.
"Thái tử Tiêu Dung Thước phát động chính biến cung đình trong lúc trẫm bệnh nặng, tình tiết nghiêm trọng, hao tài tốn của, khiến ba vạn binh lính đổ máu bỏ mình, do đó trục xuất phong hào thái tử của Tiêu Dung Thước, trục xuất ra khỏi gia phả Tiêu thị. Sau khi hỏa táng thi thể, đưa tro cốt vào trong núi sâu. Hoàng hậu An thị từng hãm hại nhiều phi tần, giết hại hoàng tự, trẫm niệm tình cũ, giữ lại hậu vị. Bộ tộc An thị mắc tội danh mưu phản, nam sung quân đến biên cương, nữ đày đến Man Hoang, trọn đời không được hồi kinh. Một nhà Tư Đồ biết được thái tử phát động chính biến, chẳng những không khuyên can, ngược lại khiến cho sự tình chuyển biến ác liệt, ban Tư Đồ Hoảng một ly rượu độc, tước phong hào Tướng quân, biếm gia quyến làm thứ dân, khâm thử!"
Chuyện thái tử phát động chính biến tạm thời chấm dứt, An Nam quốc khôi phục yên tĩnh.
Hạ triều, Tiêu Dung Diệp còn chưa cởi triều phục xuống, liền tới thiên điện bái kiến Tiêu Hạo Thiên.
"Dung Diệp, vội vã tìm trẫm như vậy là có chuyện gì sao?"
"Hồi phụ hoàng, là chuyện của Cẩu Đản! Cẩu Đản nàng... đã chứng thực được, nàng quả thật không phải cốt nhục của ngài!"
"Cái gì? Không phải cốt nhục của trẫm? Việc này, con biết được từ đâu?"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Tiêu Hạo Thiên khiếp sợ không thôi. Ông chỉ là ở trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, sao lại không biết nhiều chuyện như vậy? Hơn nữa còn là chuyện này!
"Phụ hoàng, quá trình đại khái của chuyện này là như vầy!"
Bởi vậy, Tiêu Dung Diệp liền kể hết đủ loại sự thật nguyên nhân, quá trình, kết quả với Tiêu Hạo Thiên.
Nghe xong Tiêu Dung Diệp trần thuật, vẻ khiếp sợ, kinh ngạc sinh sôi trên khuôn mặt trải qua năm tháng tang thương.
"Bà vú nương kia... bà ta... bà ta ở nơi nào? Trẫm, trẫm muốn nghe chính miệng bà ta nói hết thảy chuyện này cho trẫm!"
Nghĩ đến còn có người còn sống, có thể nói chuyện Hứa Di gặp phải vào năm đó cho mình nghe, nội tâm Tiêu Hạo Thiên liền vô cùng rung động.
"Không cần tìm, ta đến rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT