Nghĩ Tiêu Dung Diệp lại có thể vì vặn ngã gia tộc hoàng hậu mà không tiếc sử dụng loại chuyện giả thần giả quỷ này, Hoắc Thiếu Nghi nhất thời cảm thấy người nam nhân trước mắt này sớm không phải là Tiêu Dung Diệp thông minh cơ trí, ngược lại là một nam nhân phúc hắc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
"Thiếu Nghi, không cần nói lòng ta ngoan độc hoặc như thế nào. Hoàng hậu, bà ta lại có thể phái người ám sát Cẩu Đản. Điểm ấy, ta không có khả năng ngồi yên không để ý đến. Sự tình có thể phát sinh một lần, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, cho nên ta phải mau chóng giái quyết gia tộc hoàng hậu."
Hoắc Thiếu Nghi nghĩ Tiêu Dung Diệp nói cũng có đạo lý, nữ nhân của mình suýt nữa bị giết hại, làm nam nhân của nàng, tất nhiên nên báo thù rửa hận cho nàng. Nếu đổi thành bản thân, hẳn cũng sẽ làm như vậy vì Tiêu Uyển Nhu!
"Dung Diệp, yên tâm đi, bất kể như thế nào, ta đều sẽ ủng hộ ngươi đến cuối cùng!"
"Thiếu Nghi, cám ơn ngươi!"
Đang lúc hai người ở chỗ này cười thầm với nhau, thái giám ở bên ngoài liền lăn một vòng vào, giọng nói khàn khàn cất cao - -
"Thần vương Điện hạ, không tốt, không tốt, thái tử điện hạ mang binh xông vào cung rồi!"
"Xông vào cung? Nhanh như vậy!"
Hoắc Thiếu Nghi khiếp sợ chớ có lên tiếng, bọn họ mới vừa bố trí tốt hết thảy, binh mã của thái tử điện hạ liền giết tiến vào, không khỏi cũng quá nhanh đi!
"Không sao, Thiếu Nghi, Tiêu Dung Thước này càng sốt ruột như thế, sẽ càng nhất định bị thất bại mà thôi!"
"Dung Diệp, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Giữ nguyên kế hoạch! Hiện tại hoàng hậu bị nhốt, đoán rằng hắn ta cũng không dám có động tác quá lớn!"
"Ừ, lấy hoàng hậu uy hiếp thái tử, quả thật là một biện pháp có thể dùng!"
Hai người ăn ý với nhau, nhìn nhau cười.
"Người tới, mời hoàng hậu nương nương đến Cần Chính Điện!"
- - phân cách tuyến - -
Đại quân áp sát, binh lính đông nghìn nghịt chờ xuất phát đến bên ngoài cung. Cùng với một tiếng chém giết, quân đội thái tử liên tiếp xông qua ba đường cửa cung, mắt thấy sẽ đánh tới Cần Chính Điện bên này.
Vượt qua thi thể, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, máu loãng chảy xuôi, nhuộm dần cả tòa cung điện.
Chợt, trên cổng thành xuất hiện bóng dáng tuấn mỹ cao ngất của Tiêu Dung Diệp.
"Tiêu Dung Thước, bổn vương tạm thời thay hoàng thượng quản lý quốc sự. Vào lúc này, ngươi dám phát động chính biến cung đình, phải bị tội gì?"
Giọng nói kích động của Tiêu Dung Diệp truyền đến, mứt ưng hẹp dài híp lại, âm ngoan lãnh chí giống như Diêm La bò lên từ địa ngục.
Thấy vậy, dưới cổng thành, binh lính đánh đánh giết giết, rối rít dừng trường mâu trong tay lại, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành.
"Tiêu Dung Diệp, ngươi - tên tiểu nhân hèn hạ này, hôm nay bản thái tử không phát động chính biến, chẳng lẽ phải chờ tới sau khi ngươi làm hoàng thượng rồi mới đến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với ngươi sao?"
"..."
"Nói cho ngươi biết, Tiêu Dung Diệp, cũng vì ta quá nhẫn nhịn, mới có thể cho ngươi có thời cơ lợi dụng. Phụ hoàng - Lão Bất Tử kia lại có thể cho ngươi quản lý triều chính, đã nói lên ông ta cố ý cho ngươi làm thái tử. Đã như vậy, ta nhất định phải tìm ngươi đòi lại!"
"Tiêu Dung Thước, phụ hoàng chính là tạm thời lệnh ta quản lý triều chính, sao ngươi có thể biết được phụ hoàng cố ý truyền thụ ngôi vị hoàng đế cho ta. Đây đơn giản là ngươi có ý đồ phát động chính biến, nên tìm lý do thật buồn cười này mà thôi!"
"Nói bậy, Lão Bất Tử kia đã tính toán như thế, ông ta muốn phế ta, cho ngươi làm thái tử, ngươi ít được tiện nghi còn khoe mã đi. Hôm nay bản thái tử không muốn giết ngươi, người trong hoàng thành này phải phục tùng bản thái tử. Ngày mai, bản thái tử liền bức Lão Bất Tử kia thối vị nhượng ngôi, để bản thái tử vinh quang đăng cơ!"
Càng nói, lời nói Tiêu Dung Thước càng hung hăng ngang ngược, thậm chí không có tí xíu lễ nghi cung đình mà thái tử nên có.
"Câm miệng, ngươi lại xuất khẩu ngông cuồng như thế, đừng quên mẫu hậu ngươi còn đang trong tay ta."
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi đẩy hoàng hậu lên cổng thành từ phía sau.
Trải qua hù dọa vào tối hôm qua, hoàng hậu sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đến cả y phục cũng xốc xếch không chịu nổi.
Không chỉ có như thế, hoàng hậu bị dọa đến thần chí không rõ, trong miệng càng không ngừng nỉ non - -
"Bản cung hại Đậu Tiệp dư, giết Túc phi và đứa nhỏ của nàng... Bản cung là một người có nghiệp chướng nặng nề, bản cung là tiện nhân, các ngươi đều đừng tới tìm ta. Đến trong Địa ngục, bản cung sẽ trả nợ tất cả tội nghiệt phạm phải cho các ngươi... Trả nợ cho các ngươi..."
Thấy mẫu hậu của mình ở trong tay bọn họ, đáy mắt Tiêu Dung Thước xẹt qua tia sắc bén.
"Mẫu hậu!"
"Thái tử điện hạ, nếu ngươi còn nhớ nhung tình mẫu tử của ngươi và hoàng hậu nương nương, buông kiếm trong tay. Bằng không chúng ta sẽ giết hoàng hậu trước, xem ngươi còn phát động chính biến như thế nào!"
Hoắc Thiếu Nghi lấy Thượng Phương Bảo Kiếm ra, đặt trên cổ hoàng hậu, một bộ dáng nếu ngươi còn dám động binh, ta liền dùng một kiếm chém hoàng hậu.
Vốn tưởng rằng như vậy có thể chế trụ Tiêu Dung Thước, lại không nghĩ đến Hoắc Thiếu Nghi vừa mới nói xong, Tiêu Dung Thước liền như là đánh máu gà, cười cuồng tứ ha hả - -
"Ha ha ha ha ha!"
"..."
Nhìn thấy thái tử cười ha hả, Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi không khỏi ngưng mi nổi lên nghi ngờ.
Đợi sau khi Tiêu Dung Thước cười to, ánh mắt đột nhiên dâng lên một cỗ lệ khí.
"Cắt, lão yêu bà kia đáng chết, bản thái tử đang ngại bà ta vướng tay vướng chân, nếu các ngươi không hạ thủ, vậy bản thái tử giúp các ngươi là được, đỡ để bà ta chậm trễ bản thái tử hoàn thành nghiệp lớn đăng cơ!"
Nói xong, Tiêu Dung Thước liền lấy cung tiễn từ trong tay binh lính.
Dây cung tốt nhất, kéo căng dây cung, mũi tên bay "vèo!" một tiếng rời khỏi dây cung, bay lên cổng thành.
"Thiếu Nghi, không tốt, mau để hoàng hậu nằm sấp xuống!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT