"Ta..."

Lệ Ảnh Yên ấp úng, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên buông tay.

Kéo liền cứng rắn đâm vào trong lòng bàn tay Hoắc Thiếu Nghi.

Máu chảy đầy một bàn tay to, ngay cả ống tay áo đều dính lên chất lỏng màu đỏ sậm.

"Tí tách, tí tách!"

Máu tươi rơi giọt trên mặt đất, rất nhanh, từng giọt máu liền ngưng tụ thành một bãi máu loãng đậm đặc.

Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi nâng lên tay kia lên, rút cái kéo từ trong tay ra.

"A..."

Hoắc Thiếu Nghi cắn răng hô đau một tiếng, cuối cùng rút kéo dính đầy máu tươi đầm đìa và huyết nhục mơ hồ ra.

"Keng!"

Kéo rơi xuống đất.

"Ngươi... Ngươi không sao chứ?"

Lệ Ảnh Yên sợ hãi tiến lên, đỡ thân thể lắc lư của Hoắc Thiếu Nghi.

Nhìn cây kéo trong vũng máu loãng đó, hai tròng mắt nàng lập tức đỏ đậm.

"Vì sao? Vì sao muốn cướp kéo đi?"

Có đau lòng, có mắc nợ.

Tâm Lệ Ảnh Yên, co rút một chút.

Nam nhân này thật sự vì để mình không bị thương, lại đi chặn lại kéo sắc bén kia.

Rốt cuộc là vì sao? Lệ Ảnh Yên có tài đức gì có thể khiến hắn không để ý sinh mệnh đi chặn kéo lại đây?

"A, vốn là ta nợ nàng, nói cho nàng chân tướng, ta đã nghĩ đến nàng sẽ tự sát. Cho dù... Cho dù Hoắc Thiếu Nghi ta không chịu nổi như thế nào, làm sao có thể nỡ để nàng chết đây?"

Cánh môi Hoắc Thiếu Nghi trở nên trắng bệch, nếp nhăn nhàn nhạt dịu dàng trên mặt khi cười vẫn dập dờn ở trên khóe môi đẹp mắt.

Run rẩy nâng bàn tay to không bị thương lên, chậm rãi vuốt ve gò má Lệ Ảnh Yên.

Khi rút kéo ra, máu tươi vẫn là bắn vào trên tay không bị thương, đầu ngón tay lây dính một chút chất lỏng ấm nóng, chậm rãi nhiễm lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lệ Ảnh Yên.

"Kỳ thực... trong bát canh gà này hoàn toàn... không có bỏ thuốc xảy thai, ta chỉ là thấy sắc mặt nàng tái nhợt, muốn bồi bổ cho nàng một chút mà thôi. Không nghĩ tới, nàng lại có thể... lại có thể hiểu lầm ta muốn hại nàng!"

Hoắc Thiếu Nghi hữu khí vô lực nhẹ nhàng nói ra sự thật, mặc kệ quan hệ giữa bọn họ như thế nào, đáy lòng Hoắc Thiếu Nghi luôn giữ lại một loại chân tình không tầm thường cho Lệ Ảnh Yên!

Hơn nữa vị trí trong đáy lòng này, không người nào có thể chạm đến, không người nào có thể hỏi thăm.

Có lẽ bản thân Hoắc Thiếu Nghi hắn chính là một người mâu thuẫn, không bỏ Lệ Ảnh Yên xuống được, nhưng đồng thời cũng không thể khiến mọi người thất vọng với hắn!

"A, cho dù trong bát canh gà này của ngươi không bỏ thuốc xảy thai. Đứa nhỏ này, ta vẫn không thể lưu!"

Nói xong, Lệ Ảnh Yên cười thê lương, lúm đồng tiền vô cùng diễm lệ, như là bông hoa nở rộ cuối cùng, kiên quyết thê lương như vậy.

Nhìn một nụ cười xinh đẹp không gì sánh được này, đáy lòng Hoắc Thiếu Nghi không thoải mái, ngược lại là càng thêm bất an không nói rõ.

Nàng muốn gì chứ?

"Yên Nhi, không thể làm việc ngốc!"

Hoắc Thiếu Nghi vừa mới nói xong, chỉ thấy nước mắt Lệ Ảnh Yên chảy theo nếp nhăn trên mặt khi cười, xoay người, tiến vào góc bàn.

Bụng, đột nhiên nhắm ngay góc bàn.

"Yên Nhi!"

Hoắc Thiếu Nghi như nổi điên, rống to một tiếng.

Một giây sau, thân mình gầy yếu của Lệ Ảnh Yên liền ngã xuống đất, cười xinh đẹp mang theo buồn bã, rơi xuống như một cánh hoa anh đào.

Nhất thời, máu tươi đỏ sẫm bắt mắt chảy xuôi từ thân dưới ra. Máu chảy ào ào như là một dòng suối nhỏ, một sông nhỏ sềnh sệch chảy xuôi từ dưới người. Máu dần dần lan tràn giống như tay nhỏ bé vô lực, muốn nắm lấy cái gì đó, lại tiếp tục tốn công vô ích.

"Yên Nhi!"

Hoắc Thiếu Nghi hoàn toàn sợ hãi, không quan tâm tay mình chảy máu, xông lên phía trước. Lệ Ảnh Yên chống đỡ không nổi, ngã vào trong vũng máu.

Một màn này thật sự hù sợ hắn. Từ lúc chào đời cho tới nay, Hoắc Thiếu Nghi đã hiểu khái niệm 'Sợ' là như thế nào? Hóa ra "Sợ" là cái loại cảm giác hoàn toàn tê liệt ray rứt, xé bản thân thành từng mảnh hỗn loạn không chịu nổi như vậy.

"Vì sao? Yên Nhi, vì sao nàng ngốc như vậy?"

Tiếng nói Hoắc Thiếu Nghi tan thành những mảnh nhỏ không có âm điệu, hắn cảm thấy loại cảm giác xé rách này còn đau hơn đao đâm vào trong ngực.

"Nghiệt... Đều là nghiệt trái, ta... cuối cùng có thể giải thoát rồi. Thiếu Nghi ca ca, giúp ta nói cho Dung Diệp, nếu... nếu thật có kiếp sau, hắn không phải là Thần vương gia, ta không phải công chúa mất nước, chỉ là một đôi nam nữ bình thường, ta... ta nhất định muốn gả cho hắn, Nói cho hắn biết, ta... ta yêu hắn!"

Mắt sắc Lệ Ảnh Yên nén lệ thủy, một giọt lệ trong suốt trợt xuống theo khóe mắt, hàm chứa ý cười. Đôi mắt sáng nhẹ khép lại, lông mi thật dài bao trùm hoàn toàn vũng nước này.

"Yên Nhi!"

Hoắc Thiếu Nghi thất thần, gào khóc lên.

"Rầm!" một tiếng, cửa phòng bị một lực mạnh đẩy ra.

Tiêu Dung Diệp khoác một áo choàng lông màu trắng, phong trần mệt mỏi. Mắt đều là tơ máu đỏ hồng, thần sắc sa sút xuất hiện ở cạnh cửa.

Thấy một màn kích thích toàn bộ lý trí hắn như vậy, sắc mặt Tiêu Dung Diệp bỗng chốc trở nên trắng xanh.

"Cẩu Đản!"

Thấp giọng nỉ non, Tiêu Dung Diệp lảo đảo bước chân tiến lên.

Bộ dạng vốn nóng này điên cuồng và kiêu ngạo, vào một khắc này liền biến mất không thấy, còn sót lại chỉ là ánh mắt trống rỗng kinh ngạc.

"Bịch" một tiếng, hai đầu gối Tiêu Dung Diệp quỳ rạp xuống đất, thân thể Lệ Ảnh Yên không có chút sinh khí ở ngay trước mặt mình.

Thời gian bỗng nhiên yên lặng vào một khắc này, không khí vào lúc này cũng ngưng kết trong nháy mắt, hết thảy sự vật đều giống như dừng lại ở hình ảnh này...

Mỗi khi ánh mắt vừa chuyển động, một vùng máu nhìn thấy mà ghê người dưới đất liền xuất hiện trong đôi mắt đỏ ngầu

Vừa chuyển mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt tái nhợt của Lệ Ảnh Yên không có một chút hồng nhuận, lông mi cong dài nhẹ nhàng bao trùm lên đôi mắt giống như lưu ly. Trên cái miệng nhỏ nhắn sắc bén, đôi môi giống như một đóa hoa quỳnh đánh mất đỏ ửng vốn có, mái tóc lộn xộn vô lực rối tung ở trên vết máu...

"Cẩu Đản!"

Giờ khắc này, đường cong vẻ mặt kiêu căng cương nghị của Tiêu Dung Diệp nổi lên biến hóa, ngay cả đôi mắt ưng đen tươi sáng cũng chậm rãi mất đi ánh sáng.

Vẻ sốt ruột rõ ràng và sợ hãi mất đi ở trong đôi mắt đen đầy tơ máu, xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Ngón tay mang theo run rẩy chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn dần chuyển lạnh, tiếng lòng căng thẳng.

Cẩu Đản, Cẩu Đản của hắn, nữ tử sắp ở cùng bản thân cả đời, nữ tử sắp trở thành mẫu thân, nữ tử tạo cho bản thân rất nhiều vui vẻ.

Bây giờ lại như là một rối gỗ không có sinh khí, lạnh như băng ngã vào trong chất lỏng đỏ sẫm.

Nhất thời, trong mắt Tiêu Dung Diệp dần dần trở nên lạnh như băng, lãnh lẽo tận xương như là một con dao sắc.

Bàn tay to vốn đang vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn Lệ Ảnh Yên, đột nhiên nắm lại, nắm thành nắm đấm, thừa dịp Hoắc Thiếu Nghi cũng thất thần nhìn Lệ Ảnh Yên.

Đột nhiên phóng ra - -

"Á..."

Một quyền lực đạo mạnh mẽ đột nhiên nện vào trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi.

Tiêu Dung Diệp không đánh nhiều, ôm Lệ Ảnh Yên từ trong ngực Hoắc Thiếu Nghi vào trong lòng.

"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi tốt nhất khẩn cầu ông trời nàng không có việc gì. Bằng không, Tiêu Dung Diệp ta tuyệt đối để hơn năm trăm người tộc Hoắc thị của ngươi chôn theo nàng!"

Lời nói tàn nhẫn lạnh lùng tuyệt tình, bồng Lệ Ảnh Yên lên.

Còn mang theo một chút máu ấm áp, nhuộm đỏ một kiện áo choàng trắng.

Tiêu Dung Diệp không quan tâm, gần như không dám chậm trễ chút nào, ôm Lệ Ảnh Yên ra khỏi phòng.

Tâm hắn, ở một khắc này, đau đến không có tri giác...

- - phân cách tuyến - -

Vào một khắc cả người Lệ Ảnh Yên đều là máu bị Tiêu Dung Diệp ôm chặt Thái Y viện, tất cả mọi người kinh hãi trừng lớn mắt.

Hôm nay không phải là đại hôn của Thần Vương Gia sao? Tại sao có thể như vậy? Chuyện vui biến thành tang sự sao?

"Người tới! Người tới!"

Tiêu Dung Diệp không để ý hình tượng điên cuồng hô to, cả trái tim đều theo máu dần khô cạn này mà trở nên lạnh lẽo.

Lộ Lệ vừa thấy là Thần vương phi tương lai, vội vàng phân phó thái y đến khám bệnh.

Khi Lệ Ảnh Yên sắc mặt trắng bệch bị đưa vào phòng trong Thái Y viện, Tiêu Dung Diệp như là một con báo nổi điên, một phen kéo lấy Lộ Lệ.

"Lộ Lệ, ta giao nàng cho ngươi! Ngươi nhất định phải cứu được nàng cho ta..."

Lúc nói đến đây, tâm Tiêu Dung Diệp đau xót.

Hắn biết, đứa nhỏ là không giữ được rồi.

Tiêu Dung Diệp thống khổ khép mắt hẹp dài lại, hắn đau lòng không thể suy nghĩ gì thêm. Xem ra, hắn và đứa nhỏ chưa từng gặp mặt kia thật sự là vô duyên rồi!

Nghĩ đến đây, khóe mắt lại trở nên ươn ướt.

Nhưng giây lát liền xem nhẹ thống khổ này, hít mũi một cái. Dù sao bây giờ mạng Lệ Ảnh Yên còn đang treo lơ lửng, hắn không cho phép bản thân không kìm chế được mà sa vào trong thống khổ mất đi đứa nhỏ.

"Cho dù như thế nào, phải mang nàng trở lại từ chỗ Diêm vương gia cho ta! Bằng không, ta liền giết cả Thái Y viện này, cùng chôn theo nàng. Tiêu Dung Diệp ta nói được thì làm được!"

Tiêu Dung Diệp giống như nổi điên, tức giận đỏ mắt, trong đôi mắt đen đều là tơ máu.

Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp kích động như vậy, Lộ Lệ biết hắn thật sự kích động. Xem ra dù hồn phách vương phi tương lai này bị Diêm vương gia thu, cũng phải kéo trở về!

"Chỉ bằng quan hệ chúng ta, không cứu sống được nàng, ngươi liền ngũ mã phân thây ta!"

Sau khi nhận được lời nói chắc chắn của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp mới thoáng buông lỏng tâm, bàn tay to dày buông lỏng, hữu khí vô lực thấp giọng nỉ non một tiếng - -

"Đi cứu nàng, nhất định phải cứu sống!"

Lộ Lệ gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng tiến vào trong phòng.

Đợi Lộ Lệ rời đi, Thái Y viện to như vậy lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Tiêu Dung Diệp suy sụp thân thể, dựa vào trên tường, nâng tay vừa nhìn, trên bàn tay to đều dính máu tươi của Lệ Ảnh Yên.

"Cẩu Đản!"

Tiêu Dung Diệp thất thanh than thở, nhìn máu tươi xinh đẹp giống như hoa lan giữa đêm khuya, mang theo tĩnh mịch chung quanh thổi quyét về phía hắn. Cả trái tim hắn đều vì vậy mà chấn động.

Đêm nay, nàng sắp là một nữ tử hạnh phúc nhất trên thế gian, gả cho hắn, lại không nghĩ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như vậy. Tâm, ẩn ẩn phiếm đau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play