"Yêu nàng, yên lặng bảo vệ nàng. Như vậy là đủ rồi, chuyện này không quan trọng, vì sao phải nói ra?"

Đang lúc Lệ Ảnh Yên khóc đến muốn đứt hơi thở, tiếng nói thâm thúy trầm thấp mênh mông như bầu trời đêm của Tiêu Dung Diệp truyền vào màng nhĩ của nàng.

Kinh ngạc ngước mắt.

Nam tử này vẫn trở lại.

"Vì sao chàng không nói với ta việc này? Để ta hiểu lầm chàng, cũng không muốn giải thích với ta một câu!"

Nàng không hiểu, tại sao hắn làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, thậm chí suýt nữa vứt bỏ tánh mạng, tình nguyện nàng hiểu lầm hắn, hắn cũng không muốn đi nói cho nàng biết, đây rốt cuộc là vì sao?

Nước mắt của Lệ Ảnh Yên không dừng chảy xuôi được, mỗi một giọt lệ đều như ngưng tụ đau thương ngàn năm, đánh mạnh vào trong lòng Tiêu Dung Diệp.

Thấy Lệ Ảnh Yên khóc đến giống như mít ướt, Tiêu Dung Diệp tiến lên, ngồi xổm bên cạnh nàng, ôm thân thể nhỏ nhắn xụi lơ trên mặt đất của nàng vào lòng.

Cằm sạch sẽ để ở trên đầu nhỏ run rẩy, thở dài.

"Không nói cho nàng, tự nhiên là có lý do của ta. Yêu nàng, cho tới bây giờ cũng không phải muốn lừa gạt nàng cái gì, hoặc là làm cho nàng cảm động. Yên lặng trả giá vì nàng, ta đã thật sự cảm thấy đủ." "Huống chi, ta tin tưởng vững chắc, có một ngày, nàng nhất định sẽ phát hiện điểm tốt của ta, đến lúc đó, ta nghĩ tất cả chuyện ta làm đều có ý nghĩa!"

Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên khóc càng dữ hơn.

Hóa ra hắn muốn nàng phát hiện điểm tốt của hắn, yên đến như vậy, tự nhiên so với chính miệng nói cho nàng biết để đạt được tình yêu sâu đậm sẽ càng có ý nghĩa hơn.

Lệ Ảnh Yên không khỏi cảm giác trong lòng mình cực kỳ buồn bực, giống như là bị Tiêu Dung Diệp lừa gạt, lại có thể giấu giếm nàng lâu như vậy.

Nâng tay, như là đứa nhỏ bị thương, làm nũng vùi ở trong lòng hắn,đánh lồng ngực kiên cố vững chắc của hắn.

"Chàng hư, chàng hư, chàng tệ nhất, biết chuyện gì cũng đều gạt ta, vì sao không thể để ta và chàng cùng nhau chia sẻ thống khổ chứ? Chàng - cái tên xấu xa này, chàng xấu, xấu lắm!"

Lệ Ảnh Yên nỉ non, tình khí giận dỗi, kích động náo loạn, nhưng bộ dáng ngây thơ này của nàng chẳng những không khiến Tiêu Dung Diệp cảm thấy phiền lòng, ngược lại là thương tiếc phát ra từ tận đáy lòng.

Ngón tay dài không khỏi xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn khóc tang của nàng, nhẹ nhàng thong thả lau nước mắt.

"Được, ta hư, đều là ta hư, đừng khóc nữa. Lập tức sẽ là tân nương tử của ta, khóc sưng mắt sẽ không đẹp!"

Tiêu Dung Diệp trêu chọc, cười vuốt mũi của nàng.

Kỳ thực cho tới nay, chính Tiêu Dung Diệp cũng tò mò, nữ cặn bã đáng chết trừ bỏ gây rắc rối, chọc phiền toái, hung dữ với hắn thì hoàn toàn không có một chút xuất chúng?

Hơn nữa bộ dạng cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, không hề có điểm nào khiến bản thân có thể động tâm? Vì sao hắn lại không thể tự kềm chế mà bị nàng hấp dẫn, rồi yêu nàng đến không có thuốc chữa?

Trải qua thời gian dài, Tiêu Dung Diệp đều nghi hoặc vì vấn đề này.

Hắn không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông.

Có lẽ chính là số mệnh, chỉ định bọn họ quen biết, hiểu nhau, mến nhau, rồi gần nhau.

"Cẩu Đản, từ trước đến nay, ta đều đang suy tư một vấn đề, nàng chính là một ngôi sao gây họa trời sinh, trừ bỏ hung dữ với ta, chính là gây phiền toái cho ta, ta hoàn toàn không biết vì sao lại bị nàng hấp dẫn?"

Nghe được Tiêu Dung Diệp nói như vậy, trong lòng Lệ Ảnh Yên có một tia chua xót. Dù sao hắn nói yêu bản thân, đến một lý do cũng không nói ra được thì làm sao có thể khiến nàng tin tưởng đây?

"Phóng p, lão nương chính là nữ vương trời sinh, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm vạn người chú ý, có thể quyến rũ được chàng - nam cặn bã đáng chết, đã sớm ở trong dự liệu của ta rồi!"

Bộ dáng Lệ Ảnh Yên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như nữ hài càn rỡ khóc lớn vừa rồi hoàn toàn không phải là nàng.

"Cái gì? Rõ ràng là nàng yêu ta trước!"

Tiêu Dung Diệp không phục, nâng tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lệ Ảnh Yên.

Lệ Ảnh Yên tức giận làm nũng, giương tay mở bàn tay to dày Tiêu Dung Diệp đang nắm cái mũi của mình ra, giống như tức giận nói qua - -

"Là chàng yêu ta trước mới đúng, nói sạo làm gì?"

"Đâu có nói sạo? Chính là nàng yêu ta trước!"

"Là chàng yêu ta trước, là chàng là chàng là chàng, chính là chàng!"

Bộ dáng già mồm này của Lệ Ảnh Yên vừa khôi hài vừa đáng yêu, giống như đứa nhỏ không nói đạo lý.

"Được được được, là ta yêu nàng trước, được chưa?”

Tiêu Dung Diệp không chấp Lệ Ảnh Yên, đành phải giơ hai tay quá đỉnh đầu, làm bộ đầu hàng.

"Không được không được, nói chàng yêu ta!"

Lệ Ảnh Yên trêu chọc nhéo hai lỗ tai của Tiêu Dung Diệp lên, kéo sang hai bên.

Nàng dẩu môi, bộ dáng thật là chọc người trìu mến.

"Được được được, ta nói!"

Bị Lệ Ảnh Yên níu chặt lỗ tai, Tiêu Dung Diệp đau đến nhe răng trợn mắt. Lần này, lực đạo của nữ cặn bã này cũng không có nhẹ như trước, ngược lại còn rất mạnh.

Lực đạo của con báo nhỏ này giống như là thiết giáp, nắm chặt toàn bộ thần kinh Tiêu Dung Diệp.

"Ta... Yêu..."

Hồi lâu sau, Tiêu Dung Diệp cũng không nói chữ "Nàng" kia.

Mà Lệ Ảnh Yên đã chờ đến nôn nóng, thấy lâu như vậy cũng không nghe được chữ "nàng" kia, không khỏi có chút không kiên nhẫn rồi.

"Cái gì? Nói tiếp đi!"

Vẻ mặt khát vọng lấy được đáp án, đến nỗi toàn bộ quai hàm đều giật giật.

Cho dù Lệ Ảnh Yên không nói, nhưng thấy lúc này nàng đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Phút chốc, bên môi Tiêu Dung Diệp xẹt qua một tia nghiền ngẫm.

"Ta nói... Ta... Yêu..."

Đột nhiên, bàn tay to dày của Tiêu Dung Diệp thừa dịp Lệ Ảnh Yên nghiêng đầu nghi hoặc, nâng gương mặt nàng lên.

Tiếp đó, cánh môi dày mềm mại mang theo lực cắn nuốt hôn xuống.

Nụ hôn đột nhiên xuất hiện, chiếm lấy toàn bộ hô hấp của Lệ Ảnh Yên, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, lông mi liền nhẹ nhàng nhấp nháy khép lại, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng này, mang đến cảm giác thích ý đáp lại Tiêu Dung Diệp.

Bị động tác ngây ngô mang theo không thành thục thuyết phục, miệng lưỡi Tiêu Dung Diệp càng thêm khó có thể tự kiềm chế. Dây dưa hương nhụy Lệ Ảnh Yên, lặp lại hút, nếm mút, lưỡi dài linh động đảo qua toàn bộ răng và vách nướu, cảm giác kích thích tê dại mềm mại tạo nên lửa sóng gợn nóng trong lòng.

Dần dần, hô hấp hai người trở nên dồn dập

Hơi thở tình dục nhàn nhạt chậm rãi bị vén lên.

Tiêu Dung Diệp không quan tâm đưa tay lôi kéo y phục của Lệ Ảnh Yên.

"Ưm..." một tiếng, Lệ Ảnh Yên cũng động tình.

Tiêu Dung Diệp nâng con ngươi đen có ánh lửa xao động khác thường lên, nhẹ nhàng liếm láp chỉ bạc tràn ra bên khóe môi Lệ Ảnh Yên vào trong cánh môi.

Tiếp đó, giọng nói thô ráp vang lên, mê tình nói qua - -

"Cẩu Đản, cho ta... ta không chịu nổi rồi!"

Lệ Ảnh Yên ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên đỏ hồng vẫn ngây thơ gật gật đầu.

Thấy Lệ Ảnh Yên đáp ứng mình, động tác Tiêu Dung Diệp càng trở nên càn rỡ

Bàn tay to bế thân thể nhỏ bé từ dưới đất lên, ôm vào trong ngực, đi đến bên giường sạp.

Thân mình bé nhỏ của Lệ Ảnh Yên được đặt ở trên giường sạp, một đầu tóc đen rối tung xõa ra, di0en-da14n.le9.quy76.d00n càng khiến tinh thuần xinh đẹp của nàng mang theo vài phần kiều mị.

Tiêu Dung Diệp nhìn thấy vậy thì càng bị trêu chọc, thân mình căng đến có chút khó chịu.

Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết này thật đúng là hại yêu nữ trời sinh, hại hắn tinh tẫn nhân vong.

Tiêu Dung Diệp lại không thể chịu đựng được, vội vàng đè thân mình cao to lên

Ngay khi hai thân thể sắp dán sát chặt, Lệ Ảnh Yên chợt nhớ tới cái gì, vội vàng vừa lấy tay bảo vệ bụng, vừa xô đẩy thân hình to lớn của Tiêu Dung Diệp.

"Chàng vẫn là nhịn thêm chút nữa đi. Ta đang mang thai, không thể làm vận động kịch liệt như vậy, bằng không sẽ dễ dàng xảy thai!"

Tuy rằng hai người bị dục hỏa quấn thân, đều muốn làm loại việc tằng tịu với nhau để hòa hoãn một chút, nghẹn dục vọng lâu như vậy, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ còn chưa có ra đời, Lệ Ảnh Yên cảm thấy vẫn là cố nén chịu một chút đừng làm.

Làm chuyện túng dục chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu xảy thai sẽ có chuyện lớn.

Cho nên, vì đứa nhỏ, nhịn không nổi cũng phải nhịn.

"Nhưng Cẩu Đản, ta nhẫn thật sự là quá khó chịu rồi. Nếu không, nàng dùng miệng giúp ta phóng thích ra đi!"

Nghe được Tiêu Dung Diệp nói như vậy, mặt Lệ Ảnh Yên vốn đỏ hồng, giờ phút này càng như bị hỏa thiêu, đều chuyển thành màu tím rồi.

"Nam cặn bã đáng chết, chàng vô sỉ, chàng đi gặp quỷ nằm mơ đi! Đánh chết lão nương, lão nương cũng không hút ra cho chàng!"

Lệ Ảnh Yên quả thực đã sắp bị nam cặn bã đáng chết này làm nổi giận, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lần trước cũng yêu cầu nàng dùng miệng giúp hắn hút ra.

Thế nào, hắn nghiện rồi đúng không? Một lần không đủ, còn muốn đến lần thứ hai! Mẹ nó, coi Lệ Ảnh Yên nàng là cái gì vậy? Đặc biệt coi nàng là Đường Tam Tạng 'lấy tinh (kinh)' sao?

"Cẩu Đản, thứ kia không bẩn, có thể dưỡng nhan nha. Nếu mỗi ngày nàng bồi bổ dương khí, dù qua bao nhiêu năm, nàng vẫn giống như tiểu cô nương!"

Tiêu Dung Diệp như là lão đạo sĩ cái gì cũng biết, lải nhải giải thích với Lệ Ảnh Yên, dù sao chính là một bộ dáng nàng phải làm cho ta thoải mái.

"Ta phi, ta đặc biệt thành Lão Yêu tinh ư? Còn giống như tiểu cô nương, như vậy mẹ của nam cặn bã đáng chết chàng, không phải bà ta hơn bốn mươi tuổi rồi sao? Chàng để bà ta giúp chàng hút đi, bà ta lập tức có thể thành hoàng tỷ của chàng. Đi thôi, tìm mẹ giả bộ của chàng đi, ngoan!"

Nói xong, Lệ Ảnh Yên còn cười mỉa sờ sờ đầu Tiêu Dung Diệp.

Mà Tiêu Dung Diệp nghe như thế, lập tức liền xù lông rồi.

Cái gì? Để mẹ hắn đến giúp con trai mình hút ra? A, đây không phải đặc biệt là là dâm mẫu loạn luân ư? Mệt cho nữ cặn bã đáng chết còn có thể nghĩ ra được.

"Đừng nói nhảm, đại gia ta hôm nay muốn nữ cặn bã đáng chết nàng làm đại gia thoải mái!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp không quan tâm, còn lôi kéo đầu Lệ Ảnh Yên, nhắm ngay hạ khố của mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play