Hoắc Thiếu Nghi không khỏi cười nhạo một chút, tiếp đó nâng khuôn mặt kiêu căng lên, khẩu khí nhàn nhạt nói qua - -

"Dung Diệp, ta đã tặng Yên Nhi cho ngươi, ngươi còn có cái gì không vừa lòng?"

"Cái gì gọi là ngươi tặng cho ta? Nàng vốn là của ta, ôm chầm vai nàng, hôn qua môi nàng, ngủ cùng nàng đều là ta. Hoắc Thiếu Nghi, ngươi lại nói nàng là người của ngươi, không phải rất buồn cười ư?"

Tiêu Dung Diệp lạnh lùng cười nhạo, bộ dáng Hoắc Thiếu Nghi giống như hắn ta không cần, bố thí cho hắn vậy.

Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi nhất thời liền sợ ngây người.

Ngủ cùng nàng? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ...

Phút chốc, một loại dự cảm không tốt dung hòa ở trong lòng Hoắc Thiếu Nghi.

Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi một phen kéo lấy cổ áo Tiêu Dung Diệp, hung hăng nắm chặt, con ngươi đột nhiên đỏ tươi, ảnh ngược của khuôn mặt tuấn dật phi phàm ngưng ở trong mắt hắn, gằn từng tiếng - -

"Ngươi thật sự chạm vào nàng rồi sao?"

Khiếp sợ, khiếp sợ khó có thể che giấu!

Hoắc Thiếu Nghi hoàn toàn không muốn tin tưởng sự thật đáng buồn này. Kỳ thực ở chung với nàng mấy ngày, hắn liền phát hiện nàng có chỗ không ổn, chỉ là khi đó bản thân bị cảm giác hạnh phúc gắt gao vây quanh, liền không để ý nhiều như vậy.

"A, đây có cái gì tốt để che giấu à? Ngươi không biết, bộ dáng nàng phóng túng dục vọng ở dươi thân ta có bao nhiêu phóng đãng đâu. Quả thực chính là một con ngựa hoang vui vẻ, triền miên quấn quít lấy ta, gắt gao không tha!"

Khóe môi Tiêu Dung Diệp chứa một chút nụ cười khiêu khích, một gương mặt tuấn tú hoàn toàn hiển lộ cảm giác thích ý thực cốt thừa hoan.

Chợt, tay Hoắc Thiếu Nghi níu chặt cổ áo Tiêu Dung Diệp nhẹ buông ra, bước chân lảo đảo lui ra phía sau vài bước, thần sắc kinh ngạc tràn ngập cả gương mặt.

Tuy nói hiện tại Lệ Ảnh Yên không phải của mình, nhưng bản thân nghĩ đến, nàng đơn thuần như vậy lại bị chính người bằng hữu tốt của hắn tùy ý chà đạp, nội tâm Hoắc Thiếu Nghi vẫn rất lâu không thể bình tĩnh lại được.

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc không thôi của Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung Diệp đưa tay sửa lại cổ áo của mình, không có ý tốt tiếp tục nói qua - -

"Làm người không thể quá tham, ngày đó ngươi hôn hoàng muội ta, nàng đã nhìn thấy; ngươi nói lời nói phiến tình với hoàng muội ta, nàng cũng nghe thấy được. Nàng đã chết tâm với ngươi, sao ngươi vẫn còn quan tâm nhiều như vậy!"

Cái gì? Nàng nhìn thấy? Nàng nghe thấy được? Làm sao có thể trùng hợp như thế chứ?

Đầu quả tim của Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên run lên, nâng con ngươi đỏ tươi như máu lên, gằn từng tiếng với Tiêu Dung Diệp - -

"Tiêu Dung Diệp, ngươi giở trò?"

"Giở trò? A, Hoắc Thiếu Nghi, đối với ngươi, sử dụng một chút tài mọn, ngươi liền mê tâm trí, thật sự - - rất đáng buồn!"

Mấy chữ cuối cùng, Tiêu Dung Diệp gần như dùng giọng điệu cười nhạo nói qua, tiếp đó làm như không thấy Hoắc Thiếu Nghi, kiêu căng xoay người, đi vào nội đường.

Để lại một mình Hoắc Thiếu Nghi như là kẻ ngốc, thân mình cứng ngắc tại chỗ.

- - phân cách tuyến - -

Vào nội đường, hoàng thượng kêu Tiêu Dung Diệp đi qua.

"Dung Diệp, con cũng đã trưởng thành, trẫm hỏi con một câu, con là thật tâm nguyện ý cưới nữ nhi Tư Đồ đại tướng quân sao?"

Giọng nói già nua không có cảm xúc dao động, con ngươi quắc thước lại không hề chớp mắt nhìn chăm chú Tiêu Dung Diệp, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn vậy, muốn từ trong đáy mắt hắn nhìn ra chút gì đó.

"Nhi thần... quả thật không thích Tư Đồ Lan Cẩn, nhưng nghĩ đến an nguy An Nam quốc, nhi thần lại... không thể không cưới nàng!"

Tiêu Dung Diệp đúng sự thật nói qua, hắn quả thật không thích Tư Đồ Lan Cẩn, cảm giác Tư Đồ Lan Cẩn này cho hắn còn không bằng một phần mười của tiểu Cẩu Đản đâu? Nói gì đến thích!

Chỉ là nghĩ đến một mảnh dụng tâm lương khổ của mẫu phi mình và an nguy An Nam quốc, Tiêu Dung Diệp vẫn không tình nguyện nói ra tình hình thực tế.

Tư Đồ gia này ngang tàng một phương, nếu mình không lôi kéo nhà võ tướng đang nắm giữ binh quyền tới dưới cờ của mình, mình càng không phải là đối thủ của một tộc hoàng hậu rồi.

Huống chi, tuyệt đối không thể đắc tội một nhà Tư Đồ Hoảng. Đã định ra hôn ước rồi, nếu trong lúc này vội vàng thoái hôn, đây chính là muốn đối nghịch bằng vũ trang! Làm không tốt, thiên hạ An Nam quốc liền đại loạn!

"Dung Diệp, trẫm cũng biết dụng tâm của con, cho dù trẫm không hỏi qua chuyện hậu cung, nhưng có thể nghĩ đến trong đó có bao nhiêu ba đào gợn sóng. Mẫu phi con cũng là muốn mượn sức binh quyền và thương mậu đến phạm vi thế lực của bản thân, nhưng lại không nghĩ sẽ làm con đau khổ. Uyển Nhu thích Thiếu Nghi thì thôi, chỉ là con lại không thích Lan Cẩn, chẳng phải là làm lỡ cuộc đời con sao?"

Tiêu Hạo Thiên than thở, ông quả thật xem trọng Tiêu Dung Diệp này, _ trong phần lớn hoàng tử, chỉ có hắn gan dạ sáng suốt và mưu kế hơn người nhất. Nhưng Ý phi này không có gia tộc cường đại chống đỡ, nên phải chắp tay tặng ngôi vị thái tử cho nhị hoàng tử.

"Phụ hoàng, nhi thần bỏ hạnh phúc một người, nhưng có thể đổi lấy thái bình trên dưới An Nam quốc, có được điều này, nhi thần cũng không ủy khuất!"

Tiêu Dung Diệp nhẹ nhàng nói, Tiêu Hạo Thiên nghe đến tâm càng nhói đau.

Cả giác năm đó không phải mình cũng là thân bất do kỷ nên mới mất đi tình cảm chân thành ư? Chiếm được thiên hạ cẩm tú, nhưng không có người tri âm ở bên cạnh, lúc đó chẳng phải ông cũng chê cười một trận sao!

Huống chi Tư Đồ gia này cũng không phải dễ chọc, dựa vào một tờ hôn ước đã muốn thu mua Tư Đồ Hoảng, hiển nhiên là đầm rồng hang hổ.

Tính người có bao nhiêu tham lam, hoàng đế rất rõ ràng.

Hồi lâu sau, Tiêu Hạo Thiên mới mở miệng - -

"Để trẫm nghĩ thật kỹ một phen!"

Chuyện này tất nhiên phải bàn bạc kỹ hơn, Tiêu Hạo Thiên cũng không thể giống như Ý phi, chỉ lo lợi ích trước mắt mà bỏ qua vấn đề lớn ở phía sau.

"Nhi thần chờ đợi ý kiến của phụ hoàng."

Tiêu Dung Diệp gật đầu ôm quyền, không đến một lát, giống như nghĩ tới chuyện gì.

"Đúng rồi, phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn bẩm rõ với ngài!"

"Dung Diệp cứ nói đừng ngại!"

Dù sao cũng là phụ tử, tâm liền tâm, tự nhiên hiểu rõ.

Được đáp ứng, Tiêu Dung Diệp liền một năm một mười kể hết ra hành động Dư Văn Diên ở thôn dân chạy nạn ngày đó.

Dứt lời, mặt Tiêu Hạo Thiên lập tức nhiễm lên tàn khốc.

"Hỗn trướng giết người bừa bãi, trẫm đã sớm muốn xử lý hắn, lại luôn ngại có Tư Đồ Hoảng làm chỗ dựa cho hắn, trẫm cũng không có lý do gì đi khiển trách hắn, nhìn thế này có thể tính là hắn đụng vào họng súng rồi không?"

Tiêu Hạo Thiên mang theo tướng đế vương, tiện tay viết xuống một đạo thánh chỉ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn giao cho Tiêu Dung Diệp.

"Dung Diệp, trẫm giao cho con toàn quyền xử lý chuyện này, đi thôn dân chạy nạn bên kia tìm thôn dân làm nhân chứng. Tiếp đó, con lại âm thầm thu thập chứng cứ hắn ăn hối lộ trái pháp luật. Lần này, cần phải xử lý xong Dư Văn Diên."

"Vâng, nhi thần tuân mệnh!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp cầm thánh chỉ liền tính đi ra ngoài, nhưng nào biết, Tiêu Hạo Thiên bỗng nhiên mở miệng.

"Đợi một chút, Dung Diệp!"

Tiêu Dung Diệp động tác tao nhã xoay người, gật đầu hỏi - -

"Phụ hoàng còn có gì phân phó?"

"Phân phó thì không có, chính là chừng nào thì con trả Cẩu Đản lại cho trẫm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play