Mạch Đào: “Lại nói tiếp, sao Đình Xuyên lại biết địa chỉ nhà em?”
Hoàng Cửu Cửu, nghẹn ba giây, cười gượng: “Cái này, cậu ta là bạn cùng lớp hồi trung học, đến nhà em chơi, đúng không Đình Xuyên?”
Lương Đình Xuyên mỉm cười, “Đúng, bác sĩ Hoàng lừa tôi về nhà cậu ta định cường bạo tôi.”
Mạch Đào: “Ồ?” Híp mắt xăm soi Hoàng Cửu Cửu.
Thành Thực: “A?!!” Ném ánh mắt kính nể tới Hoàng Cửu Cửu.
Hoàng Cửu Cửu lớn tiếng biện bạch: “Không phải! Đình Xuyên! Cậu đừng nói lung tung!”
Lương Đình Xuyên: “Ừ, chưa toại.”
Mạch Đào: “Ồ.” Thiêu thiêu mi, tiếp tục xăm soi Hoàng Cửu Cửu.
Thành Thực: “Xì ~~” Ném ánh mắt phỉ nhổ tới Hoàng Cửu Cửu.
Hoàng Cửu Cửu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, “Cái kia, tôi còn có việc, đi trước.”
Mạch Đào đứng lên, “Ừ, bảo bối nhi, anh cùng em về.” Ôm lấy Hoàng Cửu Cửu, thấp giọng:”Không ngờ em và Đình Xuyên có một đoạn gốc gác như vậy.”
Hoàng Cửu Cửu một thân mồ hôi lạnh, “Anh, anh đâu có hỏi.”
Mạch Đào ánh mắt u oán: “Bảo bối nhi, anh còn tưởng anh là mối tình đầu của em cơ.”
Hoàng Cửu Cửu: “Xem, xem như vậy, anh nói cái này làm gì? A? A? Anh còn ổn không? A — cứu mạng a — “
==========Hài hòa có thể viết nguyên một chương truyện ===============
Hoàng Cửu Cửu không nhớ mình đã bao nhiêu năm không tổ chức sinh nhật, mười năm, hay mười lăm năm?
Hình như sinh nhật là độc quyền của trẻ nhỏ.
Mạch Đào dùng phương thức vô cùng ác tục chúc mừng sinh nhật anh: mua một cái bánh ga-tô 5 tầng cực lớn, cắm lên 32 ngọn nến.
Hoàng Cửu Cửu từ phòng khám bệnh trở về, nhìn chằm chằm vào bảo tháp bánh ga-tô tráng lệ một trận mê muội, mở miệng nói: “Thật lãng phí, lớn như vậy ăn thế nào cho hết...”
Mạch Đào dùng miệng đem lời tiếp theo của anh chặn lại, hôn đến Hoàng Cửu Cửu sắp tắt thở mới buông ra, “Bảo bối nhi, anh yêu em.”
Hoàng Cửu Cửu cảm giác có chút ngượng ngùng, ở bên môi Mạch Đào nói nhỏ: “Ừm, em cũng yêu anh...”
Mạch Đào cười, dùng bật lửa châm nến, Hoàng Cửu Cửu ở bên cạnh lải nhải: “Đốt một cây coi như đại diện thôi, đốt nhiều như vậy không cẩn thận cháy thì sao?”
Mạch Đào sắc mặt chìm xuống, Hoàng Cửu Cửu im tiếng.
Đốt nến xong, Mạch Đào bắt đầu cầu nguyện: “Hoàng Cửu Cửu tôi muốn cùng Mạch Đào răng long đầu bạc.”
Hoàng Cửu Cửu: = =| | | | | | hiện tại hối hận còn kịp không?
Mạch Đào dáng cười đầy mặt cầm dao chuẩn bị cắt bánh ga-tô, “Bảo bối nhi, ước xong rồi, thổi nến đi!”
Hoàng Cửu Cửu lấy ra điện thoại di động, “Em gọi cho Đình Xuyên một chút, bảo cậu ta đem một ít về cho Thành Thực ăn... Alo, alo, Đình Xuyên hả? Ừ, cái kia, hôm nay là sinh nhật tôi...”
Lương Đình Xuyên lạnh như băng: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hoàng Cửu Cửu nói tiếp: “Ừ... Cái này, Mạch Đào mua một cái bánh ga-tô rất lớn...”
Lương Đình Xuyên: “Ghê tởm.”
Hoàng Cửu Cửu xoa mồ hôi lạnh, “Không phải, ý tôi là, chúng tôi ăn không hết, cậu mang ít về cho Thành Thực ăn...”
Lương Đình Xuyên: “Thằng nhóc chết bầm kia mấy hôm nay đau răng, không thể ăn đồ ngọt, tâm lĩnh, cảm ơn... (xen lẫn tiếng Thành Thực: ‘sinh nhật ai? Có bánh ga-tô? Em muốn ăn em muốn ăn em muốn... ‘) ” Cạch, treo.
Hoàng Cửu Cửu hắc tuyến, tiếp tục gọi điện thoại, lẩm bẩm: “Em hỏi mấy cô bé trong phòng khám có muốn ăn bánh ga-tô không...”
Mạch Đào ôm anh vào lòng, bỏ xuống kính mắt của anh, thuận tiện tiện tay cướp lấy điện thoại di động ném đi, “Bảo bối, không cần nhọc lòng như vậy!” Cúi đầu hôn hôn, “Thế giới hai người của chúng ta, không nên gọi người khác...”
“Thế nhưng, rất lãng phí...” Hoàng Cửu Cửu nói một nửa, thấy Mạch Đào mắt lộ hung quang, vội vàng đổi giọng: “Được rồi được rồi, nhưng mà lần sau đừng mua cái lớn như vậy...”
Mạch Đào bỗng dưng cười y như nhi đồng nhược trí, “Được ~~” Bưng lên một cái đĩa, ở trên là một đóa hoa bằng kem cực lớn, “Bảo bối nhi, đóa hoa lớn nhất cho em ~~ “
Hoàng Cửu Cửu không nhận, mũi có chút lên men, hạnh phúc này quá chân thực, khiến anh không biết phải quý trọng thế nào.
Mạch Đào vui vẻ, quệt ít kem lên môi Hoàng Cửu Cửu, thấu tới y như cún con liếm liếm, “Bảo bối nhi, anh cũng yêu em, siêu cấp yêu em! Được rồi, nói thật, có muốn quà gì không? Anh tặng em.”
Hoàng Cửu Cửu nhướng mày: “Ồ?”
Mạch Đào đặt lại đĩa bánh lên bàn, bắt đầu kéo khóa quần, “Em muốn thượng anh chứ gì, đến đây đi đến đây đi.”
Hoàng Cửu Cửu hừ hừ: “Coi như hết! Không có hứng thú.”Ế? Mê hoặc lớn như vậy mà không có hứng thú? Mạch Đào ôm anh làm nũng: “Vậy em muốn cái gì? Nói một cái nói một cái xem!”
Hoàng Cửu Cửu cười mà không nói.
Có anh ở bên, còn lại cái gì cũng là dư thừa, không muốn nhiều hơn.Mạch Đào rung đùi đắc ý chơi xấu, “Chắc chắn phải có gì chứ! Tùy tiện nói một cái đi! Cái gì cũng được! Cái gì anh cũng tìm được cho em!”
Con sói này lại lên cơn rồi! Hoàng Cửu Cửu xấu xa cười cười: “Anh sinh cho em một đứa con.”
Mạch Đào không nói gì.
Hoàng Cửu Cửu khiêu khích liếc anh: “Không phải cái gì cũng tìm được cho em sao?”
Mạch Đào dáng dấp hao tổn tâm trí, “Em muốn con trai hay con gái?”
Hoàng Cửu Cửu: “Tùy tiện.”
Mạch Đào đặt anh xuống sô pha, lột quần.
Hoàng Cửu Cửu: “Anh làm gì?”
Mạch Đào huýt sáo: “Tạo em bé ~~”
Hoàng Cửu Cửu: “Vô, lại, chết, tiệt! Tự đi mà tạo!”
Mạch Đào cưỡi lên, “Bảo bối nhi, anh đều cống hiến tinh trùng rồi, em hẳn là rất rõ ràng!”
Hoàng Cửu Cửu, “Rõ cái đầu anh ấy... Ai nha...”
———————————–
Bố Lương đi rồi, Thành Thực mỗi ngày như đứng trên miếng băng mỏng, hàng đêm khó ngủ, thường giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, sau đó túm lấy Lương Đình Xuyên khóc ròng nói: “Đình Xuyên! Em vừa nằm mơ thấy con rắn kia bò đến... Ô ô ô... Anh đi xem nó có bò tới hay không đi...”
Thành Thực biến thành bé ngoan thành thành thật thật, không động tay động chân, không tranh cãi ầm ĩ, không gây chuyện thị phi, không làm loạn phá hư, không giả ngây giả dại... Lương Đình Xuyên thầm vui vẻ vài ngày sau, phát hiện tiểu yêu nghiệt của anh tiều tụy không ít, cả ngày nghi thần nghi quỷ, trông gà hoá cuốc, cũng không dám tới gần thư phòng đặt rắn. Thành Thực không dám ở một mình trong phòng, sau khi về nhà không lúc nào không dính lấy Lương Đình Xuyên. Hôm nay lúc ăn trong thư phòng truyền ra một tiếng “Cạch”, Thành Thực lập tức quẳng bát nhảy đến trên người Lương Đình Xuyên khóc thét: “A — con rắn kia mở lồng sắt bò ra rồi! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Lương Đình Xuyên khuyên nhủ: “Đó là tiếng gió thổi động thủy tinh chỗ giá sách, đừng sợ.”
Thành Thực điên cuồng lắc đầu, nước mắt nước mũi chảy ròng, nức nở nói: “Anh đi xem đi! Anh đi xem em mới yên tâm!”
Lương Đình Xuyên thấy cậu sợ đến không nhẹ, rốt cục yêu thương, tâm nói thực sự là tự làm bậy không thể sống, quên đi, cũng đùa vài ngày rồi, chuyển biến tốt thì mau thu tay, thằng nhóc này sắp bị dọa ra bệnh tâm thần mất. Vì vậy hôn nhẹ khuôn mặt Thành Thực, dỗ nói: “Đừng sợ, anh đem con rắn kia ném xuống bãi cỏ dưới lầu.”
Thành Thực sửng sốt một cái chớp mắt, nước mắt chảy mãi không ngừng, coi Lương Đình Xuyên như ân nhân cứu mạng tái sinh phụ mẫu, gật đầu như giã tỏi.
Lương Đình Xuyên đi tới thư phòng, xách lồng rắn lên, cũng ngây dại: cửa lồng sắt nửa mở, bên trong rỗng tuếch.
Thành Thực ở trong phòng ăn hô hỏi: “Đình Xuyên, thế nào rồi?”
Lương Đình Xuyên xách lồng trống đi ra, cường cười một chút, nói: “Em ngoan ngoãn ở đây, anh đưa nó ra ngoài.”
Thành Thực thấy lồng sắt kia liền run rẩy toàn thân, phất phất tay vội nói: “Đi mau! Đi mau!”
Lương Đình Xuyên đại hao tổn tâm trí, vào thang máy trực tiếp đi lên, gõ cửa nhà Hoàng Cửu Cửu, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu có phương pháp gì dẫn rắn ra được không?”
“Dẫn rắn?” Hoàng Cửu Cửu buồn bực, “Cậu và Thành Thực đang chơi trò gì vậy?”
Lương Đình Xuyên đem lồng sắt ném lên bàn trà, cười khổ, “Bố tôi đem một con rắn tới dọa Thành Thực, không ngờ chạy thoát rồi.”
Hoàng Cửu Cửu lông tơ dựng đứng, “Chạy thoát? Nói như vậy con rắn kia ở trong nhà cậu?”
Lương Đình Xuyên gật đầu. Hoàng Cửu Cửu nhích lại gần Mạch Đào, rùng mình một cái, “Tôi sợ nhất là rắn! Đừng hỏi tôi!”
Mạch Đào ôm Hoàng Cửu Cửu, cạc cạc cười: “Để anh bắt, đem về nấu cho em ăn.”
Lương Đình Xuyên bình tĩnh: “Đó là rắn lục.”
Trong phòng một trận trầm mặc, Hoàng Cửu Cửu xoa một mảng mồ hôi lạnh, “Cậu, cậu dẫn rắn ra rồi định bắt nó thế nào? Dẫn ra thì cũng dễ, sữa tươi gì gì đó đều được...”
Mạch Đào đột nhiên hỏi: “Thành Thực đâu?”
Lương Đình Xuyên lập tức cứng họng, kinh hãi nói không ra lời.
Thành Thực một mình ở trong phòng hoan hô nhảy nhót: “A cạc cạc cạc cạc — ném rồi ném rồi! Meo meo mày vui không? Vui không?” Từ nhà ăn xoay tròn ra phòng khách, lại từ phòng khách bay đến thư phòng, “Các bé cưng, đã lâu không gặp! Có nhớ tôi không? Tôi tới đây ~~” Một tay cầm siêu nhân điện quang một tay cầm máy bay trực thăng điều khiển từ xa, “Ai nha, meo meo, chúng ta ăn mấy quả hạch đào đi ~~” Từ dưới bàn trà lấy ra mấy quả hạch đào, kẹp vào kẽ cửa thư phòng.
Răng rắc răng rắc...
Thành Thực đem siêu nhân điện quang kẹp vào nách, ngồi xổm dưới cửa nhặt vụn hạch đào, ăn vui đến quên cả trời đất, lầm bầm: “Meo meo, lại đây ăn hạch đào... Đến đến...”
Một tiếng “Tách” rất nhỏ.
Thành Thực tâm tình tốt, kêu meo meo nửa ngày, cuối cùng đổi giọng, “Đô Đô, đến ăn hạch đào, Đô Đô ~~ “
Đô Đô bỗng dưng cong lưng, lông toàn thân dựng thẳng lên, liên tục lui về phía sau.
Thành Thực oán giận nói: “Thật là! Không ăn thì thôi! Sao phải tức giận? Con mèo biến thái!”
Đô Đô dùng tiếng nói run run kêu: “Grừ ~~~”
“Đô Đô, mày sao thế?”
Đô Đô lùi lại lại, mắt mèo trừng tròn vo.
Dáng cười trên khuôn mặt Thành Thực cứng lại, bởi vì cậu phát hiện trên vai mình có thứ gì đó lạnh lẽo, chậm rãi trượt...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT