Hướng Hải: “Kay nói mấy người không phải người tốt, bảo tôi sau này không nên chơi với mấy người.”
“Đệt mợ!” Thành Thực tức sùi bọt mép.
“Tiên sư!” Đường Ngữ đập bàn nhảy lên.
“Tổ bố!” Vạn Triết mắt bốc đốm lửa.
Ba người đồng loạt xách Hướng Hải lên, Thôi Hòa vô lực: “Đừng! Đừng đánh...”
Hướng Hải ôm đầu: “Anh ấy còn nói, nếu như bị anh ấy kiểm tra thấy trên người tôi có vết thương mới, anh ấy sẽ báo thù cho tôi.”
“Ế?” Thành Thực liên tiếp lùi lại mấy bước, cười làm lành: “Cậu là anh em tốt thân thương của tôi, sao tôi lại đánh cậu chứ?”
“Á?” Đường Ngữ bỏ lại gậy bóng chày trong tay, cười gượng: “Em là tiểu sư đệ bảo bối của anh, sao anh nỡ xuống tay đây?”
“Ớ?” Vạn Triết tiến lên đấm lưng cho Hướng Hải, cười nịnh nọt: “Sư đệ, em vừa mới khỏi bệnh đã đi học luôn, khổ cực rồi! Thầy, mau dâng trà cho Bùi công tử!”
Thôi Hòa dâng trà cho học sinh thân yêu, lệ bôn: Ư... Đứa con trai tương lai của mình hình như là một nhân vật khó lường nha.
================================
Siêu sao của giới giáo dục thầy Nguyên đi làm về, ở đầu cầu thang gặp gấu chó đi mua thức ăn cho chó về, tâm tình sung sướng hỏi: “Hướng Hải, mua chó rồi?”
Hướng Hải thấy hai bên không người, thừa cơ hôn một cái lên mặt cậu, kích động vạn phần: “Em mua một con Ngao Tạng! Siêu oách luôn!”
Nguyên Khải dựng lên lỗ tai, “Cái gì? Ngao Tạng? Động vật đắt đỏ như vậy! Em mua bao nhiêu tiền?”
Hướng Hải: “12 đồng tiền 1 cân! 3 cân 46 đồng tiền...”
Nguyên Khải:  ̄▽ ̄| | | | | | đó là kiểu bán gì vậy? Lại còn phép tính gì kia?
Hướng Hải cao hứng bừng bừng kéo tay Nguyên Khải, dung dăng dung dẻ chạy lên nhà, “Anh mau đặt tên cho nó!”
Mở cửa phòng, Nguyên Khải trái phải nhìn xung quanh, “Chó đâu?”
Hướng Hải từ bên cạnh sô pha ôm lấy con chó thường lông trắng nằm trong thùng giấy ra, tay chân gầy nhom không được mấy lạng thịt, con mắt nhỏ có thể so với đậu xanh, mũi màu hồng phấn, vẻ mặt ngu ngốc.
Nguyên Khải triệt để không nói gì: Ngao Tạng? Tên buôn lậu chó chết tiệt nào cư nhiên lừa người như vậy? Quá khinh thường con nhà người ta! Ế? Sao nhìn quen mắt vậy? Đây không phải bản phóng đại của con chuột bạch lần trước gấu chó dọn tới đây thì mang theo sao?
“Thế nào? Thế nào?” Hướng Hải mừng rỡ loay hoay Tiểu Bạch bản phóng đại, “Có phải rất oai phong không?”
Nguyên Khải thực sự không nỡ đánh nát nhiệt tình của gấu chó, không thể làm gì khác hơn là cường cười một cái nói: “Ừ, rất oai phong...”
“Mau! Mau đặt tên cho nó!” Gấu chó chiếm được chủ nhân thừa nhận, hai mắt phóng ra ánh sao.
Nguyên Khải suy yếu: “Gọi là Tiểu Bạch đi...”
Gấu chó lộ ra ánh mắt phỉ nhổ: “Không được! Cùng tên với con chuột trước đây của em? Nó là Ngao Tạng! Sao có thể đặt tên giống chuột được!”
Nguyên Khải lấy tay đỡ trán, “Vậy, gọi là A Mãnh hay A Bưu đi...” Để cậu ấy vui vẻ hai ngày, rồi tìm cơ hội ném ra ngoài.
Gấu chó vẫn lắc đầu, “Hả? Loại tên này quá hung ác! Em đặt cho nó một cái tên vừa phóng khoáng vừa đáng yêu rồi!”
“Ồ ồ? Là cái gì?” Nguyên Khải giả vờ hiếu kỳ, tâm nói ngu ngốc chết tiệt! Nghĩ ra rồi còn hỏi anh làm gì?
Gấu chó tự tin tràn đầy: “Gọi Đại Bạch thế nào?”
Nguyên Khải: mẹ ơi, cứu cứu con... +▽+
===============================
Xem ngày, lễ độc thân! Thật con mẹ nó không phải ngày lành!
Hoàng Cửu Cửu lật xem hoàng lịch — quả nhiên không thích hợp xuất hành.
Lại lật trang, ngày hoàng đạo, ừm, ngày mai thích hợp đi máy bay. Hoàng Cửu Cửu gọi điện thoại đổi vé sang ngày mai, tự giễu cười cười, nghĩ mình thật không giống phần tử trí thức trải qua giáo dục cao đẳng, quả thực chính là tên bảo thủ mê tín. Mấy ngày nay ba mẹ lải nhải cái gì, cũng không nghe vào tai, Hoàng Cửu Cửu sau khi từ chức mới phát hiện mình quái gở biết bao, chẳng có nổi một người bạn để nói tạm biệt, ngoại trừ ba mẹ, chẳng còn ai luyến tiếc anh.
Chim sáo đá gần đây nói rất ít, nó đứng ở trên tay Hoàng Cửu Cửu, mắt đen quay tròn nhìn chủ nhân, dường như vẫn ôm thái độ hoài nghi trong hành lý xuất ngoại của chủ nhân có mình hay không. Hoàng Cửu Cửu giơ giơ tay, chim sáo đá bay đến giá áo, mở miệng nói: “Xin chào!”
A, cuối cùng cũng nói được câu bình thường, Hoàng Cửu Cửu vui vẻ, chim sáo đá đắc ý, suy nghĩ nói thêm gì đó khiến chủ nhân vui vẻ lên, đem từ đơn ở trong cái đầu chật hẹp lọc một lần, sau đó mở miệng: “Cưỡng gian ~”
Hoàng Cửu Cửu nhất thời không nói gì, chim sáo đá nhìn mặt đoán ý, lập tức biết từ này không thích hợp, đổi giọng: “Từng bước thăng chức!” Sắc mặt chủ nhân thả lỏng hơn, chim sáo đá không ngừng cố gắng: “Tinh tẫn nhân vong!”
Hoàng Cửu Cửu hộc máu: bằng không đem súc sinh này đưa cho Lương Đình Xuyên luôn đi! Nghĩ thứ này cũng sẽ không bay đến nước ngoài tìm mình! Ừ, cứ như vậy đi! Anh cầm điện thoại, ấn ấn phím, chỉ nghe chim sáo đá chua chua nói: “Darling ~~ ”
Hoàng Cửu Cửu nhẹ dạ: thôi vậy, vẫn là mang theo đi, nước ngoài cũng không có mấy người nghe hiểu tiếng Trung, tùy nó kêu loạn.
Chim sáo đá thấy sắc mặt chủ nhân thay đổi thất thường, vội vội vàng vàng bắn ra một từ: “Khẩu giao!”
Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng, đứng lên hổn hển loạn đi, cuối cùng giật cửa xuống lầu hít thở không khí.
Chim sáo đá tủi thân theo sau, ngực nói thầm: người ta lại không hiểu ý nghĩa ~~
Hoàng Cửu Cửu đi xuống lầu không được vài bước, chỗ tối nhảy ra một người vạm vỡ, bịt miệng mũi kéo anh lên một chiếc xe, sức của Hoàng Cửu Cửu không đủ chống lại hai giây, suýt tắt thở. Chim sáo đá cả kinh thấy không phải chuyện đùa, oa oa hô to kêu cứu: “Khẩu giao — khẩu giao — ”
Mẹ ôi! Là kêu cứu mạng! Cái đồ óc chim vô dụng kia! Hoàng Cửu Cửu chân đạp tay giãy, não thiếu dưỡng khí suýt thì bị sốc, quá xui xẻo, rốt cuộc là tên sát ngàn đao nào viết ra hoàng lịch? Hôm nay vừa bước ra cửa đã bị bắt cóc! Ô ô... Ba à, con đã nói đừng làm quan lớn quá mà...
Tên bắt cóc kéo Hoàng Cửu Cửu lên xe, rầm đóng cửa lại, thoáng thả lỏng. Trong nháy mắt Hoàng Cửu Cửu hít lấy không khí thân thương, nước mắt nước mũi cũng chảy xuống, đánh về phía cửa xe, tru lên: “Hảo hán tha mạng! Ba tôi sắp nghỉ hưu rồi, anh đòi điều kiện gì ông ấy cũng không giúp được đâu...”
Tên bắt cóc kéo anh trở về, tới gần tai anh oán hận nói: “Chết tiệt! Giả ngốc gì hả? Dám chơi trò mất tích với ông đây? Hử?”
Hoàng Cửu Cửu nỗ lực quay đầu lại, không thể tin nổi, câm nín.
“Nhìn cái gì vậy! Ngu ngốc chết tiệt!” Mạch Đào vỗ một chưởng lên đầu anh, còn chưa hết giận, lại dùng sức hôn lên môi anh, kích động đến trái tim loạn nhảy, giọng nói cũng run run, “Tôi đợi cậu một ngày đêm, cậu còn không xuất hiện tôi liền vọt vào nhà cậu!”
Hoàng Cửu Cửu may mắn mình không bị bệnh tim, sau khi bình tĩnh lại, xiết chặt nắm tay, vung tới mặt đại sói xám. Mạch Đào không phòng bị, kết quả ăn trúng một quyền.
Hai người giằng co một trận, Mạch Đào sờ sờ mặt, mừng như điên vừa rồi đều bị một quyền này đánh bay, anh hoạt động hoạt động xương hàm, rống giận: “Cậu làm gì?”
Hoàng Cửu Cửu cũng không thể nói rõ là phẫn nộ hay là gì, anh nhìn Mạch Đào giận dữ, muốn khóc, lại nghĩ mình khóc nhiều như vậy, thực sự quá mất mặt! Anh chậm rãi thở một hơi, thản nhiên nói: “Anh đừng đùa với tôi nữa, tôi vô dụng rồi, không chơi nổi nữa...” Chết tiệt, nước mắt rơi không ngừng! Thật chết tiệt! Lại mất mặt!
Mạch Đào không chịu buông tay, “Cậu không tin tôi?”
Hoàng Cửu Cửu buồn cười: dựa vào cái gì để tin anh? “Ừ, ngày mai tôi đi rồi, anh nhiều lắm chơi được một đêm”, anh muốn rút tay về, thế nhưng đối phương càng kéo càng chặt, Hoàng Cửu Cửu tức giận đến hô to: “Anh đủ chưa!”
“Tôi yêu em! Nghiêm túc của nghiêm túc!” Mạch Đào ôm cổ anh, “Tôi biết lời này là muộn, là tôi không đúng còn không được sao? Đừng đi, xin em đừng đi!”
“Oa đệt!” Hoàng Cửu Cửu liều mạng giãy dụa, “Mẹ nó anh diễn như thật ấy! Buông tay cho tôi! Ông đây báo cảnh sát tố cáo anh!”
Mạch Đào dùng sức mạnh, ấn ngã Hoàng Cửu Cửu, đổ ập xuống loạn hôn, Hoàng Cửu Cửu không chút khách khí cắn một ngụm lên môi anh. Độ hàm dưỡng nguyên bản của Mạch đại sói xám vốn là 0, bị đau lại càng giận không thể nhịn, liếm liếm máu trên môi, miệng không ngăn cản liên tiếp mắng: “Oa đệt! Muốn chết à! Ông đây đều thấp hèn đến cầu mi mi còn muốn như thế nào nữa? Cậu nghĩ cậu là ai? Vừa già vừa nát lại thần kinh! Ông đây muốn chơi loại người nào mà không có còn thèm vào loại đê tiện như vậy! Cút!”
Nước mắt trong mắt Hoàng Cửu Cửu cuộn trào mãnh liệt, quả thực khinh bỉ mình sao lại yêu người như vậy! Anh đã sắp đi, con rùa này còn chạy tới chém vài đao lên ngực anh. Anh lười cãi với đối phương, trèo xuống xe lảo đảo đi ra ngoài.
Mạch Đào mắng ra miệng, cũng là hối hận muốn đâm đầu vào tường, lôi kéo Hoàng Cửu Cửu lại cầu xin: “Xin lỗi, tôi giận đến hồ đồ, xin lỗi, em hãy nghe tôi nói...”
Hoàng Cửu Cửu căn bản không nhìn anh, tránh ra bước đi.
Mạch Đào sốt ruột lo âu đến khó chịu, quát: “Hoàng Cửu Cửu, đừng tưởng rằng em xuất ngoại là ông đây không tìm được! Ông đây có tiền! Em trốn đến đâu ông đây tìm đến đấy!”
Hoàng Cửu Cửu coi như không nghe thấy. Còn có mặt mũi nói sao! Thiên hạ người tốt nhiều như vậy, mình yêu ai không yêu hết lần này tới lần khác lại không tự trọng yêu tên vô lại này! Anh nghĩ tôi còn sợ anh sao?
Mạch Đào biết lần này xa nhau duyên phận hai người sẽ cắt đứt, cứng không được còn có mềm! Anh mặt dày đuổi theo kéo tay đối phương, “Tiểu Cửu, tôi biết em còn thích tôi, cho tôi thêm một cơ hội đi...”
“Tôi không yêu anh nữa.” Anh có thể lặp đi lặp lại nhiều lần đùa bỡn tôi như vậy, không phải là ăn chắc tôi thích anh sao? Hoàng Cửu Cửu cắt đứt anh, một chữ một chữ nói: “Tôi không yêu anh nữa.”
Mạch Đào nhìn ánh mắt đối phương quyết tuyệt, rốt cục tuyệt vọng.
Thứ gọi là tâm này, một ngày thay đổi, cho dù anh thế nào giữ lại cũng vô dụng, đạo lý này Mạch Đào hiểu rõ nhất.
Từng chịu vết thương ái tình một lần, bị thương đầy mình, loại đau đớn quá mức sâu sắc khắc đến tận xương này, muốn bước ra không dễ, từ nay về sau cảnh cáo mình không nên nghiêm túc nữa, học được càng bá đạo càng tự tin càng ích kỷ, học được bảo hộ chính mình, không có sai, cũng không hề sai!
Nhưng vì sao vẫn giẫm lên vết xe đổ?
Sai ở anh mua dây buộc mình? Sao ở anh vô tình yêu thương? Hay sai ở anh không cố gắng nắm chặt?
Hóa ra người cầm được không bỏ xuống được, cho tới bây giờ vẫn là anh, anh lại không biết tốt xấu thích chơi trò nguy hiểm, đáng đời anh ngã chết.
Cậu ấy không thương anh nữa, giống như lúc vợ trước khăng khăng muốn đi, anh chơi xấu thế nào ầm ĩ thế nào cũng chẳng ăn thua.
Một người đàn ông, tự mình phạm lỗi, cũng phải có dũng khí gánh chịu.
Mạch Đào buông ra tay, giả vờ hào phóng cười một chút, cố nén co rút đau đớn trong ngực đang cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều dâng, cuối cùng nói ra bốn chữ: “Thuận buồm xuôi gió.”
Hoàng Cửu Cửu thoải mái cười, muốn lễ phép đáp lại một câu “Cảm ơn”. Nhưng thẳng đến hai người đều xoay người bước lên con đường của mỗi người, cũng không nói ra miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT