Lương Đình Xuyên nhìn một chút, cười: “Chúc mừng em, trĩ sang rồi.” (Vũ: +_+)
Thành Thực: “Gì?”
Lúc đi học, Thành Thực: “Hướng Hải, cậu giúp tôi gãi gãi lưng, ngứa, ở đây ở đây, không đúng không đúng... Sang một chút...”
Vạn Triết: “Thành Thực em sao vậy?”
Thành Thực: “Không có gì, trên lưng mọc trĩ sang.”
Vạn Triết, Đường Ngữ: “...”
Qua vài ngày, Hướng Hải, gãi cái cổ, “Ưm, trên cổ em cũng mọc trĩ sang rồi...”
Nguyên Khải, một cước đá lật người cậu, loạn giẫm một trận, phủ ít phấn rôm, “Trĩ cái đầu em ấy! Đồ ngu!”
Lúc này Lương Đình Xuyên, đang vẩy phấn rôm lên lưng Thành Thực, oán hận: “Cho em loạn gãi! Trĩ sang biến xấu thành bệnh giang mai rồi đó!”
Ngày thứ hai, Thành Thực: “Hướng Hải, cậu nghìn vạn lần đừng gãi, nếu không sẽ giống tôi chuyển biến xấu thành bệnh giang mai.”
Vạn Triết, Đường Ngữ: “...”
=================================
Thành Thực từ trong phòng bệnh đi ra, trước mặt liền thấy Nguyên Khải chạy tới.
Lương Đình Xuyên hỏi: “Tiền thanh toán rồi?”
Nguyên Khải gật đầu, nói với Thành Thực: “Vài ngày nữa tôi trả lại tiền cho cậu.”
Thành Thực vành mắt hồng hồng, há miệng liền mắng: “Trả cái đầu anh! Tôi trả tiền cho anh em của tôi liên quan đánh rắm nhà anh? Anh là đồ yêu tinh hại người!”
Nguyên Khải sắc mặt thảm đạm hỏi: “Vết thương trên đầu cậu ấy nghiêm trọng không?”
Thành Thực hừ lạnh một tiếng, “Sao anh không hỏi vết thương trên tay phải cậu ấy? Cậu ấy tàn rồi, sau đó không vẽ được nữa.”
Lương Đình Xuyên vẻ mặt thâm trầm.
Nguyên Khải ngẩn người, viền mắt nhất thời ướt, đẩy ra cửa phòng bệnh, Thành Thực túm lấy cậu, đè thấp tiếng nói run run: “Trước đừng nói cho cậu ấy, tôi sợ cậu ấy khổ sở...”
Nguyên Khải nhìn Hướng Hải nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, nước mắt trong nháy mắt tràn đê, cậu đi tới lấy mu bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt còn nhiễm vết máu của Hướng Hải, khóc không nên lời.
Lương Đình Xuyên châm một điếu thuốc, thản nhiên hút hết một nửa, sau đó khởi động xe, chậm rãi nói: “Diễn quá giả...”
Yêu nghiệt cười đến cong thành hình con tôm, gián đoạn nói: “Thấy sắc mặt anh ta không... Nghẹn, đến mức em nội thương... Cạc cạc dát...”
Lương Đình Xuyên lái xe ra bệnh viện, nói thầm: “Vợ chồng son nhà này mỗi lần đều phá rối người ta ngủ, phiền muốn chết.”
Thôi Hòa lệ bôn, sinh viên thân ái của ông bị thương. Ngày thứ hai vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện đi thăm, Thôi Tần đi theo phía sau ba mình cùng tới bệnh viện, mượn cơ hội kêu ba ba mua rất nhiều đồ ăn vặt đến an ủi bệnh nhân, còn mình thì dọc theo đường đi ăn liên tục.
Hướng Hải sau khi tỉnh lại cực kỳ sợ hãi, bởi vì Nguyên Khải dịu dàng với cậu y như con gái, lau mặt cho cậu thay quần áo cho cậu cạo râu cho cậu làm cơm cho cậu, còn thường thường hôn cậu một chút.
Trước bàn đặt canh sườn nấm, chân giò kho, ghẹ hấp, cá nấu dưa chuột... Hướng Hải ngạc nhiên: “Đều là anh làm?”
Con mắt đẹp của Nguyên Khải ấm áp nhìn cậu, “Em không thích ăn?”
“Thích...” Hướng Hải da đầu tê dại, vội vàng cúi đầu ăn. Cánh tay phải bó thạch cao, tay trái lại khó dùng, một miếng thịt cá đều kẹp nát còn không gắp được! Ngẩng đầu vừa nhìn, Nguyên Khải nước mắt ào ào thẳng rơi, Hướng Hải sợ hãi, buông đũa sờ sờ hai mắt đẫm lệ của Nguyên Khải, khẩn trương hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Nguyên Khải lắc đầu, hôn hôn môi cậu, cầm lấy đũa dịu dàng nói: “Anh đút cho em.”
Không phải đâu? Hướng Hải sợ ngây người: bị đánh thành chấn động não cường độ thấp là mình mà, sao KAY ngược lại hành vi quỷ dị như vậy?
May là Lương Đình Xuyên đặt một phòng bệnh riêng cho cậu, nếu không bệnh nhân khác thấy hai thằng đàn ông bọn họ buồn nôn như thế nhất định sẽ nôn ra. Thôi Hòa vô tội lúc mở cửa phòng bệnh vừa vặn thấy Nguyên Khải múc một thìa canh đưa đến trong miệng Hướng Hải, cảm thấy tràng diện này sao lại không đúng lúc thế chứ?
Hướng Hải đỏ mặt gọi thầy, Thôi Hòa cười gượng, “Ha hả, không quấy nhiễu hai đứa chứ?”
Nguyên Khải vẻ mặt thản nhiên, chỉa chỉa sô pha bên cạnh, “Thầy ngồi đi.”
“Anh Hướng Hải, em đến thăm anh!” Thôi Tần đem đồ ăn vặt đặt ở trên bàn, thừa cơ tới gần Nguyên Khải trái nhìn phải ngó trên soi dưới dòm.
Nguyên Khải mỉm cười, “Em gái, em nhìn gì vậy?”
Còn có thể nhìn gì? Nhìn anh đẹp trai chứ sao ~ oa tới gần nhìn càng đẹp trai! Bùi Hướng Hải thật có diễm phúc! Thôi Tần cười vẻ dâm loạn, cười đến Thôi Hòa đều dựng hết tóc gáy, kêu: “Tiểu Tần, làm gì vậy? Thành thật ngồi!”
Thôi Tần cái mông còn chưa dính đến sô pha, Đường Ngữ và Vạn Triết liền hô to gọi nhỏ chạy vào, thấy Thôi Hòa, hai người nói dối: “Bọn xem học hết môn mới đến.”
Thôi Hòa cười nhạt: “Các em ngày hôm nay tan học sớm nhỉ.”
Hướng Hải chen vào: “Đúng đúng, ngày hôm nay thi lại tiếng Anh.”
Thôi Hòa: ưm... Ta khóc! Ba tên này ngay cả thi lại cũng không đi, thực sự có thể tốt nghiệp sao? Nói như vậy Thành Thực hẳn là đi rồi? Còn chưa hỏi ra miệng, Thành Thực liền đạp cửa nhào vào, gục ở dưới chân ông khóc rống: “Thầy! Một ngày làm thầy suốt đời làm cha! Thầy phải thay em làm chủ! Lương Đình Xuyên sáng nay đem em áp tải tới trường thi, em mất sức chín trâu hai hổ mới thoát ra được, anh ấy truy sát đến đây rồi... Ai nha...” Hộc máu, co quắp, trúng tên bỏ mình.
Lương Đình Xuyên xách yêu nghiệt lên, oán hận: “Sáng nay anh không đi làm chỉ để đưa em đi thi em cư nhiên dám chạy.” Ném về phía Vạn Triết và Đường Ngữ, “Kéo ra ngoài chôn.”
Vạn Triết và Đường Ngữ cùng kêu lên: “Rõ!”
Yêu nghiệt khởi tử hồi sinh, một cái lợn rừng xoay người lăn xuống dưới giường, túm chặt ra giường, trong mắt phiếm hơi nước, suy yếu thở ra: “Hướng Hải! Tôi có thể thấy cậu một mặt, chết cũng nhắm mắt! Cậu... Đừng báo thù cho tôi... Oan oan tương báo đến thuở nào...”
Hướng Hải: = =| | | | | rốt cuộc bị chấn động não là ai?
Nguyên Khải răng rắc một tiếng bẻ gãy chiếc đũa, đằng đằng sát khí: “Ôn ào đủ chưa? Trong phòng bệnh đều yên lặng chút cho tôi!”
Yêu nghiệt nào đó từ trên mặt đất lăn lông lốc đứng lên, bẩn thỉu cuộn ra phía sau Lương Đình Xuyên. Vạn Triết và Đường Ngữ run run ngồi xổm dưới chân Thôi Hòa, “Thầy, người ta sợ.”
Lương Đình Xuyên: ừm, giang sơn xuất hiện người tài, khí phách của thằng nhóc này rất có phong độ năm xưa của mình!
Nguyên Khải và Thôi Hòa vừa ra phòng bệnh, Đường Ngữ và Vạn Triết liền lẻn đến trên giường Hướng Hải ôm thạch cao trên cánh tay cậu vừa vẽ vừa viết, Thành Thực ôm chân giò kho y như quỷ đói đầu thai cuồng cắn.
Lương Đình Xuyên: Trần Thành Thực, em giỏi lắm! Ưm, nhưng mà uống thuốc lâu như vậy, hẳn là cũng có thể phá giới chứ? Quên đi, nhắm mắt làm ngơ, đi ra ngoài hút thuốc được rồi.
Thôi Tần: mình tuyệt đối không được gả cho đàn ông học nghệ thuật, suy nghĩ đều không bình thường.
Nguyên Khải đứng ở đầu cùng hàng lang, vẻ mặt cụt hứng, hút một điếu thuốc xong, chậm rãi nói: “Thầy Thôi, Hướng Hải tay phải không vẽ được nữa.”
Thôi Hòa há to miệng, “Không có khả năng!”
“Thực sự.” Nguyên Khải vành mắt đỏ bừng, “Bác sĩ nói.” (xin mi đó, bác sĩ người ta đâu có nói thế với Thành Thực, yêu nghiệt nói mi còn tin?)
“Không có khả năng...” Thôi Hòa lặp lại những lời này, vành mắt cũng ướt, “Hướng Hải là đứa trẻ có thiên phú nhất tôi từng thấy... Này... Cứ như thế bị hủy... Quá đáng tiếc...”
Nguyên Khải thật sâu cúi đầu, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt đất, Thôi Hòa nặng nề thở dài, vỗ vỗ vai cậu, khuyên nhủ: “Đứa trẻ ngoan, đừng khóc, sau đó Hướng Hải phải phiền phức cậu chiếu cố nhiều rồi...”
Lúc này yêu nghiệt đã đem nửa cái chân giò tiêu diệt sạch sẽ, liếm ngón tay nói với Hướng Hải: “Người anh em, vợ cậu tay nghề không tệ, nấc ~”
Vạn Triết cười gian: “Em chỉ bị thương một chút, thằng nhóc kia đã đau lòng muốn chết, hắc hắc... Não chấn động thôi mà, kinh hãi như vậy làm gì...”
Đường Ngữ: “Đúng đúng, em còn phải cảm ơn hai tên cướp ấy, đem em từ chấn động não nghiêm trọng đánh thành chấn động não cường độ thấp! Cạc cạc dát...”
Hướng Hải: ưm... Mấy người đến để làm gì hả?
Thành Thực: “Nhân lúc vợ cậu chưa về, tôi giúp cậu tiêu diệt con ghẹ kia đi!”
Đường Ngữ: “Ca ca ca ca... Anh ở chỗ này viết ‘Tôi cường bạo không thành bị đánh thành trọng thương’, thế nào hả?”
Vạn Triết: “Viết lớn như vậy để làm chi? Chừa chút vị trí cho tôi!”
Thôi Tần: “Các anh thật khờ, viết lên cánh tay không vui, băng vải trên đầu anh Hướng Hải vẫn trắng trơn kia kìa...”
Đường Ngữ nhào tới, ôm đầu Hướng Hải, “Đến! Anh vẽ hình cơ thể người!”
Vạn Triết kéo cậu, giận dữ: “Đó chính là mặt tiền cửa hàng đấy! Đừng xằng bậy!”
Hướng Hải cảm kích nói còn chưa ra miệng, Vạn Triết đã bổ thêm một câu: “Vẽ cả người sao có thể nổi bật trọng điểm? Vẽ nửa người dưới là được rồi!”
Hướng Hải lệ bôn: KAY... Anh mau trở lại cứu em...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT