Hướng Hải, gọi điện thoại xong, “Ưm, mẹ em nói bà hiện tại ở New York.”
Đường Ngữ: “Gì? Mẹ em ở Anh? Anh muốn đồng phục của đội Arsenal!”
Vạn Triết, vẻ mặt phỉ nhổ: “Ngu ngốc! New York là thủ đô của Mỹ!”
Nguyên Khải, bật cười: “Các cậu có thường thức không vậy? Thủ đô của Mỹ là Washington.”
Hướng Hải, vò đầu, mê hoặc: “Vậy New York là thủ đô nước nào?”
Thành Thực giành trước trả lời: “Liên Hiệp Quốc!”
Đường Ngữ, Vạn Triết, trăm miệng một lời: “Nhất định là như vậy!”
Hướng Hải: “À, hóa ra mẹ mình ở Liên Hiệp Quốc...”
Nguyên Khải, xoa mồ hôi lạnh, tâm nói: mình giải thích với đám thiểu năng này có tác dụng gì chứ?
=====================
Hôm sau trong phòng giải phẫu khoa tiết niệu, Mạch Đào tâm tình sung sướng huýt sáo, cô y tá cười với anh, đến gần nói: “U, anh chính là bạn của bác sĩ Hoàng sao?”
Mạch Đào vô lại hề hề: “Tôi là người đàn ông của cậu ấy.”
Hoàng Cửu Cửu buồn nôn, nói với y tá: “Đừng để ý đến anh ta, anh ta thích loạn nói đùa.”
Y tá khanh khách vui vẻ, “Bác sĩ Hoàng, chủ nhiệm Trương đều chuẩn bị xong rồi, anh muốn ở lại đây nhìn người đàn ông của anh không?”
Hoàng Cửu Cửu cười gượng: “Cô đừng học tên vô lại này nói đùa.” Xoay người ra khỏi phòng giải phẫu, trước khi đi còn oán hận trừng Mạch Đào, tâm nói: chết đi nhé!
Mạch Đào lộ ra mệnh căn, còn không biết xấu hổ nở nụ cười mị lực vô hạn với y tá, cười đến y tá không biết hai mắt của mình nên nhìn vào đâu, cuối cùng đỏ mặt nói: “Khụ, cái này, ngài Mạch, anh đừng khẩn trương.”
“Tôi không khẩn trương.” Mạch Đào giả bộ hết sức tự nhiên, chiếu một cái thôi có cái gì để khẩn trương?
Y tá hé miệng cười cười, nói: “Chủ nhiệm Trương vừa nói với tôi, bác sĩ Hoàng ở bệnh viện gần 10 năm rồi, lần đầu nghe nói anh ta còn có bạn.”
Mạch Đào nghi hoặc: “Không phải đâu, thằng nhóc kia nhân duyên kém như vậy?”
“Không phải, bác sĩ Hoàng là người cầu an bình, nhân duyên sao có thể kém? Chỉ là...” Y tá suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy hình dung Hoàng Cửu Cửu rất khó khăn, lắc đầu, lại gật đầu, sau đó nói: “Bác sĩ Hoàng nhìn qua rất hiền hoà, kỳ thực rất kỳ lạ, hoạt động gì của bệnh viện cũng không tham gia, đều là đơn độc một mình... Anh ta đẹp trai số một bệnh viện chúng tôi, nữ bác sĩ thích anh ta nhiều lắm, mà anh ta một người cũng chướng mắt... Nói chung rất kỳ quái.”
Có cái gì kỳ quái? Cậu ta đồng tính luyến ái mà! Mạch Đào trong lòng cười thành một đoàn.
Y tá hỏi: “Ngài Mạch, anh không cảm thấy bác sĩ Hoàng rất kỳ quái sao?”
Mạch Đào ăn không nói có gật đầu: “Kỳ quái, cậu ta xác thực rất kỳ quái.”
“Vậy mới nói, ” Y tá nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Mạch, tôi có một chị em tốt rất thích bác sĩ Hoàng, cô ấy nhờ tôi hỏi anh một chút, bác sĩ Hoàng có hứng thú gì không?”
Yên lặng một lúc, y tá khóe miệng co giật, “Ngài Mạch thật thích nói đùa. Được rồi được rồi, không lảm nhảm với anh nữa, chủ nhiệm Trương tới rồi, anh thả lỏng một chút.”
Mạch Đào giạng chân, “Tôi rất thả lỏng.”
Y tá cứng lại, dặn nói: “Bác sĩ Hoàng đã nói qua với anh, tôi sẽ không dong dài nữa, anh nghe chủ nhiệm Trương sắp xếp là được, ông ấy bảo đi tiểu, anh liền dùng sức đi tiểu, dù đau cũng kiên nhẫn một chút...”
Mạch Đào thờ ơ: “Chiếu trước đi tiểu hay đi tiểu rồi chiếu?”
“Chiếu cái gì?”
Ặc? Mạch Đào ngạc nhiên: “Không phải tia BT công nghệ cao gì đó sao?”
Sắc mặt y tá rất khó xem, “Ngài Mạch, anh đừng nói giỡn nữa, lát nữa chủ nhiệm Trương sẽ đem một ống dẫn nhỏ đâm vào trong ống niệu của anh...”
Đại sói xám trừng to con mắt, não chập mạch liệt nửa người 5 giây, rống to: “Hoàng Cửu Cửu –”
Đánh nát sỏi xong, đại sói xám một chút cũng không vui, xanh vàng nghiêm mặt, dùng ánh mắt chém Hoàng Cửu Cửu 8 nghìn 8 trăm đao, Hoàng Cửu Cửu lái xe đưa bệnh nhân về nhà, dọc theo đường đi biểu tình trên khuôn mặt thay đổi khó lường.
Mạch Đào: “Buổi tối làm đồ ăn ngon cho tôi!”
Hoàng Cửu Cửu gật đầu.
Mạch Đào: “Cậu đừng nói cho người khác.”
Hoàng Cửu Cửu cắn môi dưới, gật đầu gật đầu.
Mạch Đào: “Có phải cậu rất đắc ý không?”
Hoàng Cửu Cửu lắc đầu.
Mạch Đào: “Cậu nói một câu đi.”
Hoàng Cửu Cửu lắc đầu lắc đầu.
Mạch Đào mày kiếm dựng thẳng: “Nói!”
“Nói... Nói... Cái gì... Ha ha ha ha cáp... Ha hả a... Cái kia, tôi, ha hả a...”Hoàng Cửu Cửu vừa mở miệng liền cười ngửa tới ngửa lui, một chiếc Chevrolet lái đến xiêu vẹo.
Mạch Đào bi phẫn cắn răng: “Chờ đấy! Ông đây làm chết cậu!”
Giữa tháng 9 bức tranh tường cuối cùng đúng hạn hoàn công, Thôi Hòa nói với bốn học sinh chỉ còn nửa cái mạng: “Các em bỏ lỡ môn học hơn nửa tháng, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi học đi, môn văn hóa cũng đừng gác lại quá nhiều. Được rồi, chỗ phụ đạo nghiên cứu sinh nói với thầy, môn tiếng Anh học kỳ trước của mọi người đều không đạt tiêu chuẩn, chuẩn bị thi lại đi.”
Nguyên Khải vừa mua chiếc motor, oai hùng phi phàm dừng ở bên người Hướng Hải, so với làm quảng cáo còn phong cách hơn. Cậu nghe xong Thôi Hòa nói, “Xuy” cười, “Không đạt chuẩn? Các cậu mấy tuổi rồi hả? Cư nhiên còn làm ra được chuyện sỉ nhục như thế, thật mất mặt.”
Vạn Triết và Đường Ngữ tiếng Anh năm nhất đã không đạt tiêu chuẩn, năm hai tiếp tục thất bại, lúc này phẫn nộ trừng mắt Nguyên Khải. Nguyên Khải không sợ dương dương tự đắc, “Thế nào? Tôi nói sai sao?”
“Không có...” Hai người kia bị khí thế của Nguyên Khải đè xuống héo queo.
Nguyên Khải vỗ vỗ Hướng Hải uể oải vạn phần, ôn tồn khuyên nhủ: “Anh dạy bù cho em, kiếm vài điểm rất dễ, đừng làm mặt tang thương.”
Thành Thực hăng hái báo danh: “Em cũng muốn học bù!”
Vạn Triết và Đường Ngữ mặc kệ ngại ngùng: “Bọn tôi cũng học!”
Nguyên Khải gật đầu, “Được được, đúng rồi, các cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Vạn Triết: “20.”
Đường Ngữ: “26.”
Thành Thực: “17.”
Nguyên Khải một đầu mồ hôi lạnh, quay đầu lại hỏi Hướng Hải: “Em sẽ không cũng là hơn 20 điểm chứ?”
Hướng Hải vội vã lắc đầu, Nguyên Khải thở phào nhẹ nhõm, Hướng Hải tiếp tục nói: “8 điểm.”
Đường Ngữ ở trong cú sốc ba lạp ba lạp múa may, hoa chân múa tay vui sướng hát: “Nga da ~~ điểm của tôi cao nhất ~~”
Nguyên Khải suy yếu: “Các cậu không cần học nữa, học cũng qua không nổi... Các cậu rốt cuộc là thi vào thế nào...”
Thôi Hòa: 〒_〒 hic... Mình rốt cuộc thế nào lại nhận bốn tên bại hoại này?
Thành Thực cười mỉa tiến đến trước mặt Thôi Hòa, “Thầy, cái này trước hết không đề cập tới, bọn em lúc nào đi Đôn Hoàng vẽ vật thực?”
“Đôn Hoàng?”
Thành Thực thu lại dáng cười, “Thầy, thầy không phải nói làm xong công trình này toàn thể sẽ đi Đôn Hoàng vẽ vật thực nửa tháng sao?”
“Thầy nói lúc nào?” Thôi Hòa không thể tin nổi.
Thành Thực chỉ Đường Ngữ, Đường Ngữ dựng thẳng Lan Hoa Chỉ chọc chọc Vạn Triết: “Thân ái, tôi từng nói qua sao?”
Vạn Triết lấy tay che mặt giả đáng yêu, “Tôi không nghe thấy nha...”
Bầu trời khu vui chơi truyền ra tiếng yêu nghiệt nào đó bi thiết khóc: “A — các anh lừa em — Hướng Hải đừng ngăn tôi để tôi nhảy xuống đi thôi — a a a a — không được! Muốn chết cũng phải giết các anh trước — Hướng Hải đừng ngăn tôi...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT