Trước đài thu ngân siêu thị, Thành Thực: “Ha ha, bác sĩ Hoàng, xin chào ~~ ”

Hoàng Cửu Cửu, cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

Thành Thực, tủi thân: “Chào hỏi anh thôi mà ~~ ”

Hoàng Cửu Cửu, thở ra một hơi, “Ừ, xin chào, xuống mua đồ à?”

Thành Thực, cao hứng bừng bừng: “Đúng vậy!” Lấy một hộp chocolate lớn, “Bác sĩ Hoàng, loại chocolate nhân rượu này ăn ngon lắm!”

loading...

Hoàng Cửu Cửu: “Cảm ơn, tôi không cần.”

Thành Thực: “Cái này ăn ngon, thật sự!”

Hoàng Cửu Cửu: “Tôi biết tôi biết, thế nhưng...” Đối diện ánh mắt chờ mong của Thành Thực, không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: “Được được, tôi thử xem.” Cầm lấy, bỏ vào giỏ mua sắm của mình.

Thành Thực, lại lấy một gói đồ ăn vặt, “Bác sĩ Hoàng, miếng cá khô này cũng ăn ngon!”

Hoàng Cửu Cửu: “Cảm ơn, tôi thực sự không cần...”

Thành Thực, chớp chớp mắt to đen lúng liếng ngây thơ hồn nhiên: “Em không lừa anh! Thực sự ăn ngon!”

Hoàng Cửu Cửu, lau mồ hôi, “Anh bạn nhỏ, tôi không thích ăn vặt...”

Thành Thực, hai mắt chứa đầy nước mắt, cực bị đả kích: “Bác sĩ Hoàng không tin sao? Thực sự ăn ngon mà ~~”

Hoàng Cửu Cửu, bất đắc dĩ: “Được được được, tôi mua, tôi thử xem...”

Trả tiền xong, Thành Thực một tay cầm chocolate một tay cầm miếng cá khô, cướp đường mà chạy, “Cảm ơn nhé Vương Bát Bát, bye bye!”

Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒 Lương Đình Xuyên, trẻ nhỏ nhà cậu rốt cuộc có tiền tiêu vặt không vậy?

=========================

Ngay sau đó, trong siêu thị xuất hiện hai tên vô lại tướng mạo khá tốt, đầu tiên ở bên quầy sủi cảo chỉ chỉ, Nguyên Khải: “Cái kia, nhân bánh nấm hương thịt lợn, ưm... Mặn quá, Hướng Hải, a... Ăn ngon không? Ăn ngon? Ăn ngon ăn thêm một cái... Ăn ngon không? Vậy ăn thêm một cái... Ăn ngon không? Được rồi, cho dù ăn ngon cũng không thể ăn mãi, đổi loại nhân khác đi... Cái này là nhân thịt dê đúng không? Ưm, cái này ngon hơn, Hướng Hải... Đã nói cậu đừng ăn nhân thịt lợn nữa mà...”

Sau đó là quầy dưa muối kiểu Hàn, Nguyên Khải: “Da con sứa này rất giòn, đúng không? A... Tự cậu ăn đi, đừng chờ tôi bón cho cậu, đứng đắn chút! Nếm thử cánh gà muối, đi, đến chỗ chân giò kho lấy ít nước tương tới, ế? Sao cậu không nhổ xương gà? Nuốt mất? Nuốt vào làm gì?” Từ một bên xé xuống túi plastic, “Nhổ vào đây...”

Tiếp đến là thịt quay Ác-hen-ti-na, Nguyên Khải: “Quá già rồi, cô ơi, rán cho chúng cháu mấy miếng nữa, Hướng Hải, cái kia già quá, nhổ vào đây đi... Đây là thịt gì? Ừm, mùi quá nồng ăn không được... Hướng Hải, giúp tôi sang bên kia lấy cốc sữa chua... Cậu ngốc à! Cốc nhỏ như vậy sao uống đủ? không biết lấy thêm vài cái sao? Ưm? Ở bên kia ăn thử gì vậy? Bì lạnh? Miến? Đến, cậu đem mấy miếng thịt quay này mang theo, chúng ta qua đó xem...”

...

Cuối cùng, Nguyên Khải ăn no, nấc một cái, quay đầu lại hỏi Hướng Hải: “Ăn no chưa?”

Hướng Hải: 〒_〒

Nguyên Khải: “Ăn no quá rồi... Khó chịu... Món cuộn rong biển kia không nên ăn, bọn Nhật tâm mắt thật là xấu, hại tôi sắp no muốn chết... Ế? Đằng kia có dứa đúng không? Ừ, sau khi ăn xong cũng nên ăn chút hoa quả...”

Hướng Hải: ai tới cứu cứu tôi?

Thành Thực ghé vào trên bàn, nói ngọng, “Nộ, cho tôi thêm một cốc, học da! (Anh, cho tôi thêm một cốc, Sprite!)”

Hồng An Đông mỉm cười rót cho cậu một cốc đầy đưa tới, “Đúng chứ, tôi đã nói Sprite cho thêm rượu vang sẽ không say mà, hơn nữa uống rất ngon.”

“Ừm! Đúng! Uống ngon!” Thành Thực không ngừng gật đầu, ừng ực lại một cốc xuống bụng, “Quả nan không uổng giòn! ( quả nhiên là không say!)”

Hồng An Đông làm hình dạng hao tổn tâm trí, “Thành Thực, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về?”

“Không cần anh đưa, Đình Đình sẽ tới đón tôi.” Thành Thực khoát khoát tay, “Đem, điện thoại di động, cho tôi mượn gọi điện, điện thoại.”

Hồng An Đông “Xuy” cười, “Tôi đưa cậu về không được sao?”

Thành Thực vỗ bàn, “Đem, đem di động cho tôi!”

“Không cần đâu...” Hồng An Đông cố ý không muốn Thành Thực tìm được Lương Đình Xuyên.

“A — ” Thành Thực phát điên, lủi đứng lên đánh về phía bàn bên cạnh, túm một người lạ vừa giậm chân vừa lắc đầu: “Cho tôi mượn điện thoại di động! Cho tôi mượn điện thoại di động đi — cho tôi mượn cho tôi mượn — ”

Hồng An Đông vội vàng kéo cậu về, luôn miệng xin lỗi với người lạ chẳng hiểu sao bị đột kích kia, Thành Thực lại lảo đảo đánh về phía bàn khác, “Cho tôi mượn điện thoại di động — ”

“Điện thoại di động điện thoại di động ở đây!” Hồng An Đông luống cuống tay chân lấy điện thoại nhét cho cậu. Trong lòng cười nhạt: dù anh ta biết cậu ở đâu, cũng đón không nổi.

Lương Đình Xuyên một mình lái xe loạn dạo trên đường cái, mặt không biểu cảm, con mắt thường thường liếc liếc điện thoại di động, thỉnh thoảng nhíu mày. Rốt cục, điện thoại di động vang lên, Lương Đình Xuyên không đợi nó kêu tiếng thứ hai liền nhận điện thoại, thờ ơ: “Alo?”

“Đình ~~ em, đến đón, đón em...”

“Em đang ở đâu?” Giọng điệu vẫn bình tĩnh.

“Ở đâu... Ở đâu?” Thành Thực lật lật xem số bàn, “Khách sạn Vô Duyên phòng, phòng cơm Tây... Bàn số 6...”

Hồng An Đông một ngụm rượu vang thiếu chút nữa phun ra.

“Khách sạn Vô Duyên?” Lương Đình Xuyên rốt cục che đậy không được, vội la lên: “Cái gì khách sạn Vô Duyên! Nhìn cho rõ đi!”

Thành Thực rầm một tiếng ngã quỵ trên mặt bàn, hôn mê.

Hồng An Đông một ngụm uống hết rượu vang trong ly đế cao, cười đến muốn bao nhiêu âm hiểm liền có bấy nhiêu âm hiểm: vật nhỏ, tôi cũng không phải ăn chay, ai bảo cậu đáng yêu như thế, tôi thế nhưng nhớ thương cậu đã lâu nha ~~

Hướng Hải tắm rửa xong, mặc vào T-shirt giá rẻ đặc biệt mới mua về từ siêu thị, Nguyên Khải ở trong phòng ngủ gọi cậu: “Hướng Hải! Đêm nay đừng ngủ ở sô pha, đến đây.” Nói, vỗ vỗ giường, “Đến ngủ cùng tôi.”

“A?” Hướng Hải xấu hổ đỏ mặt, “Không cần, em vẫn là giống tối qua...”

Nguyên Khải sắc mặt gác lại, quát dẹp đường: “Đến đây có nghe hay không!”

Hướng Hải không thể làm gì khác hơn là từng bước từng bước đi tới, chính khí nghiêm nghị y như lên pháp trường, còn không chờ cậu ngồi đến mép giường, Nguyên Khải đứng dậy ôm cậu, con mắt cười cong cong, “Uống thuốc hạ sốt chưa?”

Hướng Hải chất phác trả lời: “Ưm, uống rồi.”

Nguyên Khải dùng trán mình kề sát vào trán cậu, “Ừm, không nóng nữa.”

“Ừm.” Hướng Hải cảm thấy máu lại vọt lên đầu.

“Hướng Hải ~~ “Nguyên Khải tiếng nói mềm nhũn, “Cậu từng yêu chưa?”

“Không có...”

“Cậu trông rất đẹp trai, sao có thể không có con gái thích cậu?”

“Không có...”

“Tôi biết rồi.” Nguyên Khải cười, nhẹ nhàng liếm liếm vành tai cậu, “Nào có cô nào phóng đãng giống tôi, đúng không?”

“Ưm.”

“Cái gì! Cậu nói tôi phóng đãng!” Nguyên Khải trừng mắt.

“Không phải không phải.”

“Gì?” Nguyên Khải nghi hoặc: “Cậu thấy tôi còn chưa đủ nhiệt tình?”

Hướng Hải khóc: Ưm... Em nói thế nào anh cũng không hài lòng...

“Quên đi, không đùa cậu nữa.” Nguyên Khải tựa lên cậu, mắt mang hoa đào, miệng phun hương thơm, “Đêm nay buồn chán như thế, kiếm vài thứ đến chơi đi...”

“Chơi... Chơi cái gì?”

“Cậu nói xem?”

Hướng Hải nhất thời không xấu hổ, hưng phấn: “Hạ phi hành kỳ!”(*)

(*) Hạ phi hành kỳ: 1 loại trò chơi giống cá ngựa.

“Hạ cái đại đầu quỷ cậu ấy!” Âm điệu của Nguyên Khải đột ngột chuyển 180 độ, cả giận nói: “Cậu đồ thiểu năng! Tìm thứ khác đi!”

Hướng Hải thử: “Đấu địa chủ?”

Nguyên Khải cho cậu một cái tát, “Cậu chỉ có thể nghĩ ra mấy thứ cấp thấp như vậy sao?”

Hướng Hải bụm mặt ủy khuất, “Vậy anh nói chơi cái gì thì chơi cái đó...”

“Tôi dạy cậu một thứ chơi vui...” Tiếng nói của Nguyên Khải lại đổi thành mềm nhu nhu, “Biết chưa? Đầu tiên tôi cho cậu...” (Trò chơi của mi cũng không cao cấp thế nào nhỉ?)

Nguyên Khải còn chưa nói xong, Hướng Hải máu mũi lại ào ra, Nguyên Khải nhảy lên hô to: “Tôi tôi tôi chỉ nói một câu thôi mà, mau mau! Ngẩng đầu lên, tôi tôi, tôi đùa cậu thôi... Ô ô, sao lại vậy chứ?” Tôi không đùa cậu đâu, tôi là thật muốn cùng cậu chơi...

Hoàng Cửu Cửu sớm tắm rửa xong, khoác áo khoác tắm ôm Mạch Đào lay lay: “Thân ái, mau đi tắm!”

“Hử? Còn sớm mà.”

“Không còn sớm không còn sớm nữa, ” Hoàng Cửu Cửu cắn môi Mạch Đào day day, “Thân ái, tắm sớm một chút, tôi ở trên giường chờ anh.”

Mạch Đào ngạc nhiên: “Cậu ngày hôm nay rất khác thường.”

“Có sao?” Hoàng Cửu Cửu khó có thể che giấu kích động, “Có sao? Đừng nhiều lời, tôi sốt ruột đến làm tình với anh, nhanh lên một chút!”

Mạch Đào lập tức cười dâm tà không gì sánh được, “Vậy không cần tắm, đến đây đi.”

Hoàng Cửu Cửu nháy mắt mấy cái, kéo Mạch Đào chạy vào phòng ngủ, “Cũng được, nhanh lên một chút! Tôi nhịn không được rồi!”

Mạch Đào bị Hoàng Cửu Cửu đẩy ngã ở trên giường, mười phần phối hợp cởi quần áo, Hoàng Cửu Cửu gấp gáp gấp gáp cởi áo khoác tắm, thân thể trần trụi khẩn cấp giúp Mạch Đào cởi quần, Mạch Đào vui muốn chết, “Bảo bối nhi, mỗi lần cậu đều chủ động như thế thì tốt rồi.”

Hoàng Cửu Cửu cười như hoa: nói thừa! Sau đó mỗi lần thượng anh tôi đều sẽ cực kỳ chủ động! Ông đây phải xoay người!

Mạch Đào hỏi: “Tắt đèn không?”

Hoàng Cửu Cửu nhào tới bắt đầu đè xuống Mạch Đào loạn hôn, “Tắt cái gì đèn, đừng tắt!” Tôi muốn thấy anh bị tôi làm kêu cha gọi mẹ! Hắc hắc, vẫn là cảm giác chủ đạo người khác rất tốt.

Mạch Đào mạnh mẽ ôm chặt anh, vừa hôn vừa nói: “Bảo bối nhi, tôi yêu cậu chết mất...” Xoay người đè Hoàng Cửu Cửu, song song đem chân chen vào giữa hai chân Hoàng Cửu Cửu.

Ế? Tình thế có chút không thích hợp, Hoàng Cửu Cửu hô: “Chờ một chút chờ một chút.”

“Không thể chờ, bảo bối nhi, tôi nhịn không được...” Mạch Đào dục hỏa đốt người, nhẫn nhịn vươn ngón tay đâm vào trong thân thể Hoàng Cửu Cửu làm mở rộng.

Hoàng Cửu Cửu tâm thần hô lên: “Anh! Anh đáp ứng hôm nay cho tôi thượng!”

“Có sao? Lúc nào?” Mạch Đào lựa chọn mất trí nhớ.

“Có... Ô ô...”

“Không có khả năng.” Mạch Đào cười rất phúc hậu.

“Vậy, tôi đây không làm nữa.” Hoàng Cửu Cửu cuộn thành một đoàn.

“Không được.” Mạch Đào giơ chân anh lên đỉnh tới.

“A — không muốn — con rùa kia — cứu — a đau nhức a! Nhẹ chút! Ô ô... Tôi đây muốn tắt đèn... Anh gạt tôi... Ưm... Tôi không bao giờ tin anh nữa, anh gạt tôi... Ưm ~ đổi tư thế đi... Ưm ~~ như vậy tương đối tốt...” ( bác sĩ Hoàng, anh hình như rất sướng nha.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play