*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lương Đình Xuyên: “Ngoan, dậy ăn sáng.”
Thành Thực, vươn tay, làm nũng ing, “Đình Đình, ôm em dậy đi ~~ ”
Lương Đình Xuyên: “Thích dậy hay không thì tùy, biến thái chết tiệt.”
Đến bữa trưa, Lương Đình Xuyên: “Em có dậy hay không?”
Thành Thực: “Đình Đình — ôm em đi — ”
Lương Đình Xuyên: “Được, anh xem em có thể dây dưa bao lâu.”
Đến bữa tối, Lương Đình Xuyên: “...”
Thành Thực, thấy chết không sờn: “Lương Đình Xuyên! Anh có ôm em không hả?!!”
Lương Đình Xuyên: “Em cứ nằm đi.”
Loảng xoảng đông khách lạp...
“Meo meo ô — meo meo — ”
Thành Thực: “Anh làm gì trong thư phòng vậy?”
Lương Đình Xuyên: “Đem đồ chơi và truyện tranh của em đóng gói một chút toàn bộ ném xuống lầu.”
Thành Thực: “A a a a — em dậy em dậy ngay...”
===========================
Nguyên Khải tức giận một đêm không ngủ, sáng sớm dè dặt mở cửa phòng, tâm muốn khóc đều có, nức nở nói: “Cậu muốn cái gì cậu mau nói, cậu không nói sao tôi biết cậu muốn làm cái gì? Tôi có chứng trầm cảm lại vốn ngủ không đủ, xin cậu thương tôi đừng dây dưa nữa.”
Hướng Hải cẩn thận vâng theo Lương Đình Xuyên giáo dục, nghiêm trang nói: “Em dọn đến ở với anh, có được không?”
Nguyên Khải mù mờ, “Cậu nói gì?”
Hướng Hải chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em, muốn dọn đến...”
“Dọn cái đầu cậu á!” Nguyên Khải một chiêu cửu âm bạch cốt trảo vung tới, Hướng Hải còn chưa kịp chống đỡ, Nguyên Khải liền bay lên một cước đá bay cậu.
Bác gái chủ nhà dưới lầu nghe thấy thanh âm binh bing bang bang ở trên lầu, cầm lấy một cái cái chổi vọt tới, reo lên: “Làm bậy! Sao lại đánh nhau nữa rồi! Tiểu Nguyên cháu đây là luyện công phu gì vậy? Ai u khuôn mặt cậu bé này lại chảy máu rồi! Tiểu Nguyên, cái này không thể trách bác gái nói nhiều, chơi đùa cũng không thể đùa như vậy...”
Nguyên Khải cũng lười giải thích, vươn tay tới, “Móc di động!”
Hướng Hải từ trong túi quần lấy móc di động trình lên, Nguyên Khải nhận lấy, ném xuống dưới lầu, “Đi nhặt.”
Bác gái chủ nhà trừng lớn mắt thấy Hướng Hải lăn lông lốc từ trên mặt đất đứng lên chạy xuống lầu nhặt móc di động, câm nín.
Nguyên Khải nặng nề phun ra một hơi thở, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hướng Hải nhặt móc di động về, cười khổ với bác gái chủ nhà đang ngây ra như phỗng, sau đó lại ngồi xuống ở cửa nhà Nguyên Khải. Móc di động trong tay là hình một con gấu chó nho nhỏ, cùng gấu chó lớn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, đều là vẻ mặt ngu ngốc.
Thôi Hòa vẫn nghĩ Bùi Hướng Hải là đứa trẻ hiền hậu nhất trong đám học sinh, vậy nên cứ nghĩ cậu là bị bệnh cho nên liên tiếp vài ngày mới không tới vẽ tranh tường, lòng nóng như lửa đốt chạy đến ký túc xá của Hướng Hải thăm bệnh, gõ cửa nửa ngày cũng không có ai đáp lại. Thôi Hòa kinh hãi: sẽ không là ngất ở trên giường không dậy nổi chứ?
Hướng Hải! Em là đứa trẻ có thiên phú nhất! Thầy coi trọng em nhất, nghìn vạn lần đừng gặp chuyện không may!
Thôi Hòa gấp đến độ y như kiến bò trên chảo nóng, dùng sức phá cửa...
Cánh cửa thần kỳ của Doraemon sao? Tới... Phi Châu rồi?
Rèm cửa sổ trong phòng nửa treo nửa rủ, khắp nơi đều là bùn đỏ và bùn đen dùng để điêu khắc, giá đặt mô hình bên này một cái bên kia một cái, hộp thuốc màu còn thừa lăn qua lăn lại, vô số bút vẽ và bay nghiền màu(*) rải đầy đất, giá vẽ ngã trái ngã phải, giấy vẽ kí hoạ bay đầy trời, vỏ lon nước giải khát xếp thành núi nhỏ...
(*) bay nghiền màu:
Giường... Ở đâu?
Thôi Hòa một trận cháng váng đầu, vượt qua một đống phế tích, ở bên tủ quần áo tìm được một nơi đặt chân, khàn cả giọng hò hét: “Bùi — Hướng — ”
“Rầm...” Cửa tủ quần áo đột nhiên mở tung, ống đựng giấy bảng vẽ quần áo mắc áo bóng rổ ván trượt bên trong đều ùa ra, như nước lũ bất ngờ ào tới, đem Thôi Hòa đẩy ngã vào trong đống hoang tàn...
Tổng giám đốc Hồng bất động sản Thiên Hạ ngày hôm nay hăng hái tới, bỏ qua bữa tiệc xã giao tự lái xe Porche đến khu vui chơi của biệt thự xem con trai tiểu cẩu, nhưng chỉ thấy hai tên lưu manh ngồi ở dưới chân tường nhấm nháp thịt nướng rượu vang và kem sữa chua anh tự mình đặt.
Đường Ngữ là một tên mê xe, nhìn chằm chằm chiếc Porche kia tròng mắt đều phải rớt xuống, Vạn Triết dùng khửu tay chọc cậu một chút, thấp giọng hỏi: “Hồng An Đông này mỗi ngày đưa tới thức ăn đắt tiền như thế đến hối lộ chúng ta rốt cuộc có ý đồ gì?”
Đường Ngữ khinh bỉ, “Hối lộ cậu? Nghĩ đến mỹ! Ngu ngốc, chúng ta chỉ là dính hào quang của Thành Thực! Người này vô sự xum xoe, phi gian tức đạo!”
Vạn Triết lộ ra vẻ mặt hoài nghi: “Anh ta có tiền, muốn trộm cái gì của Thành Thực?”
Đường Ngữ: “Cậu cứ giả ngu đi, gian chứ cái gì! Ai nói là trộm? Kẻ có tiền có cái gì không chơi? Thằng nhãi này tám phần mười là Bisexual, anh ta ỷ vào mình tiền nhiều quyền to, muốn đem thẳng nam bẻ cong cũng là dễ như trở bàn tay, huống chi Thành Thực vốn là một tên GAY.”
Vạn Triết trên dưới quan sát Đường Ngữ: “Bẻ thẳng thành cong? Thành Thực đâu so được với cậu.”
Đường Ngữ miệng không ngăn cản: “Anh ta đem chiếc Ferrari kia tặng tôi tôi sẽ không chú ý bị anh ta đâm một lần hai lần.”
Vạn Triết đổ mồ hôi: “Cậu đúng là tiện nam không biết xấu hổ không có trinh tiết, thảo nào Lâm Nguyệt Thăng không cần cậu.”
Sắc mặt Đường Ngữ thay đổi, bỗng dưng trở nên đau lòng.
Vạn Triết vội vã cười làm lành khuyên nhủ: “Anh bạn, tôi tùy tiện nói một chút thôi, cậu đừng để ở trong lòng.” Tâm nói sao mình không may như thế, kết bạn sơ suất nha kết bạn sơ suất!
Quả nhiên, Hồng An Đông đi tới câu đầu tiên liền hỏi: “Hai bạn học, Thành Thực đâu? Buổi trưa cậu ấy không ăn cùng các cậu sao?”
Vạn Triết cùng Đường Ngữ liếc nhau: nếu nói cho anh ta Thành Thực mỗi ngày đều về nhà ăn, bữa trưa anh ta lao lực tâm tư đổi mới mỗi ngày đều tiện nghi cho chúng ta, chúng ta đây sau đó chẳng phải không có ăn?
Đường Ngữ dùng ánh mắt nói cho Vạn Triết: chúng ta không thể vì chút thức ăn liền bán đứng anh em!
Vạn Triết ném qua một ánh mắt tâm ý tương thông, lễ phép nói với Hồng An Đông: “Tổng giám đốc Hồng, Thành Thực buổi trưa đều có người đón cậu ấy về nhà ăn.”
Hồng An Đông: “Ồ, cậu ấy là người địa phương?”
Đường Ngữ: “Đúng.”
Vạn Triết: “Không phải.”
Một trận xấu hổ trầm mặc, Hồng An Đông rút ra một tập thẻ, bất đắc dĩ: “Đây là một ít phiếu chiêu đãi của mấy công ty con của Thiên Hạ, KTV này, bánh kem này, quán bar này, khu vui chơi này... Tôi cầm mấy thứ này cũng chẳng để làm gì...”
Đường Ngữ lập tức tràn đầy dáng cười: “Được rồi, vừa rồi tôi nói sai, cậu ta không phải người địa phương, nhà ở vùng khác, tổng giám đốc Hồng nhất định là muốn biết chuyện của Thành Thực đúng không? Cậu ta là con một, thích ăn thích ngủ thích chơi ma thú... Ặc, còn có cái gì nhỉ...”
Vạn Triết cả giận nói: “Đường Ngữ!”
Đường Ngữ ngẩn người, đang có chút xấu hổ, lại nghe Vạn Triết nói: “Cậu nói như vậy quá không rõ ràng!” Sau đó, trật tự rõ ràng êm tai nói: “Trần Thành Thực, nam, 23 tuổi, sinh nhật 3/9, thân cao 1m73, cân nặng 54 kg, số điện thoại di động 137, thích màu đỏ, không biết hút thuốc, tửu lượng rất kém cỏi, chỉ cần nửa ly rượu cũng có thể đánh ngã, không ghét ăn bất cứ cái gì, thế nhưng tương đối thay đổi thất thường ăn cái gì chơi cái gì đều rất dễ chán, hiện tại đang ở chung với một tên đàn ông đầu 40.” ( Lương Đình Xuyên: hắt xì!)
Oa đệt! Chuyện tư mật như thế cũng nói ra! Đường Ngữ há to miệng, chờ Vạn Triết thở hổn hển ra hơi, lúc này mới hồi phục tinh thần, lộ ra ánh mắt tán dương than thở: “Anh em chính là dùng để bán đứng!”
Hồng An Đông thoả mãn nở nụ cười, đem một đống phiếu trong tay đưa tới, “Hai vị đi chơi thoả thích, dùng hết cứ tìm tôi lấy.”
Đường Ngữ và Vạn Triết dáng cười đầy mặt, đồng thanh đáp: “Được được được, tổng giám đốc Hồng còn muốn biết cái gì cứ hỏi, biết thì sẽ nói, nói thì nói hết...”
Đây là tình bạn của đàn ông...