Nguyên Khải: “Anh vừa nói cái gì? Lập lại lần nữa!”
Lương Đình Xuyên: “Nghe không quen vậy cút!”
Nguyên Khải: “Muốn cút cũng phải làm thịt anh trước!”
Lương Đình Xuyên: “Phụng bồi.”
... Lưỡng bại câu thương
2: Thành Thực VS Hoàng Cửu Cửu
Thành Thực: “A a a a máy vi tính lại hỏng rồi! Mau! Đem đi sửa! Trong vòng nửa tiếng phải sửa xong!!”
Hoàng Cửu Cửu, tốt tính: “Được được được...”
Thành Thực: “Khó ăn! Món này không hợp miệng!”
Hoàng Cửu Cửu, sủng nịch: “Anh đi làm lại cho em...”
Thành Thực: “Em chơi trò chơi trên bàn trà, đánh vỡ cái bình triều đại Nam Tống rồi.”
Hoàng Cửu Cửu, đau lòng khó có thể che giấu: “Vỡ... Cứ vỡ đi... Em có bị mảnh vỡ đâm vào tay không?”
Thành Thực, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Em muốn ăn rong biển!”
Hoàng Cửu Cửu, tình trạng kiệt sức: “... Anh xuống phía dưới mua cho em.”
( nhìn qua một đôi này không tệ ~)
Hoàng Cửu Cửu: “Bảo bối, chúng ta XXOO đi ~ ”
Thành Thực, giả làm con gái ing: “Ai nha, em tới chu kỳ!”
Hoàng Cửu Cửu: “...”
3: Mạch Đào VS Hướng Hải
Mạch Đào: “...”
Hướng Hải: “...”
Mạch Đào: “Tôi muốn bãi công!”
Hướng Hải: “Ô ô, tôi cũng bãi công được không?”
================================
Nửa giờ sau, Hoàng Cửu Cửu đem một đĩa cà-ri gà nóng hôi hổi đặt ở trước mặt Mạch Đào, bỏ lại một câu: “Ăn xong rửa nồi rửa bát.” Mạch Đào không thể tin nổi há to miệng, Hoàng Cửu Cửu nhíu mày, “Anh đã xem tôi làm còn sợ tôi hạ độc?”
“Không phải không phải...” Mạch Đào vội vàng cười làm lành cầm lấy cái thìa, ăn một ngụm, trầm mặc.
Hoàng Cửu Cửu bỗng thấy việc lớn không tốt, lui ra phía sau cảnh giác hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạch Đào ý vị sâu xa cười cười, “Không có gì, hình như tôi thực sự đào được báu vật rồi.” Nói xong hai tay cùng dùng, ăn như hổ đói. Hoàng Cửu Cửu ngồi ở một chỗ khác của bàn ăn, tiếp tục ăn cơm hộp, ngực thẳng phỉ nhổ tướng ăn của Mạch Đào, Mạch Đào buồn bực nói: “Sao cậu còn ăn cái kia?”
Hoàng Cửu Cửu đầu cũng không nâng, “Cũng đâu thể ném đi, quá lãng phí.”
Mạch Đào yên lặng nhìn Hoàng Cửu Cửu, dừng trong chốc lát, một tay kéo ghế một tay bưng đĩa đến chỗ Hoàng Cửu Cửu, ăn một miếng liền dùng khuôn mặt cọ cọ trên người Hoàng Cửu Cửu, y như chó Bec Giê cỡ lớn vô cùng thân thiết với chủ nhân. Hoàng Cửu Cửu đẩy anh vài lần vẫn không hiệu quả, cũng liền tùy anh.
Hai người đang vui vẻ ăn bữa cơm bập môi mắc ói, chuông cửa vang lên, Hoàng Cửu Cửu đứng lên mở cửa, Thành Thực đứng ở cửa cười đến ngây thơ không gì sánh được, “Anh Cửu Cửu, hệ thống máy vi tính nhà bọn em xảy ra vấn đề, mượn máy tính xách tay của anh dùng một chút.”
Hoàng Cửu Cửu bộ mặt hung dữ: “Không được, đêm nay tôi phải viết tài liệu!”
Thành Thực chơi xấu cũng không phải ngày một ngày hai, căn bản không để ý tới Hoàng Cửu Cửu ngăn cản, hì hì cười lủi vào cửa, “Cho em mượn chơi mấy tiếng, trước 12h em nhất định trả lại cho anh!” Nếu mình còn chưa đi ngủ.
Hoàng Cửu Cửu bất đắc dĩ, Thành Thực vừa vào phòng khách, liền thấy Mạch Đào lão tam lão tứ ngồi ở trước bàn cơm, nhất thời ngây dại.
Mạch Đào híp mắt nhìn cậu, mở miệng hỏi: “Muốn làm gì? Đây là thái độ mượn đồ à?”
Thành Thực héo.
Mạch Đào giọng điệu hung ác giáo huấn nói: “Ranh con! Muốn cướp đồ trong nhà anh hả? Ăn mật báo rồi đúng không! Cút!”
Thành Thực ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: “Ưm.” Không thể làm gì khác hơn là tâm không cam tình không muốn đi ra ngoài cửa.
“Chờ một chút!” Mạch Đào gọi cậu lại, gõ gõ cái đĩa trống không, “Đi rửa bát đĩa cho anh!”
Thành Thực nhảy dựng lên, “Dựa vào cái gì!”
Mạch Đào hừ lạnh một tiếng, từ trong túi quần móc ra ví, lại từ trong ví móc ra một tờ giấy, loạt xoạt vẫy vẫy, Hoàng Cửu Cửu đỡ kính mắt, tiến tới đọc: “Chi phiếu, dương... Dương? Tám... Một hai ba bốn... 80.000 nhân... Nhân dân tệ...”
Thành Thực cười khan, chim sáo đá cáo mượn oai hùm phát sinh một chuỗi “Oa cạc cạc dát...”
Mạch Đào uy hiếp: “Anh hiện tại xuống lầu tìm bảo mẫu ngân hàng của em đổi tiền mặt.”
“Em... Em rửa...” Thành Thực ủ rũ.
Mạch Đào đem chi phiếu đưa cho Hoàng Cửu Cửu, “Bảo bối nhi, giữ thứ này cho tốt, con rùa này sau đó còn dám trở lại nhiễu sự cậu cứ dùng cái này đi tìm Lương Đình Xuyên.”
Thành Thực lắp bắp rửa bát xong, khép na khép nép báo cáo: “Anh trai thân ái, rửa xong rồi.”
Mạch Đào đang cùng chim sáo đá bồi dưỡng cảm tình, phất phất tay, chim sáo đá đã tâm linh tương thông với anh, phun ra hai chữ: “Cút đi.”
Thành Thực chân trước mới ra cửa, Mạch Đào liền nhìn thẳng Hoàng Cửu Cửu đang viết tài liệu cười đến đưa mắt ẩn tình, Hoàng Cửu Cửu cố ra vẻ bình tĩnh, lễ phép nói: “Anh cũng nên đi đi.”
“Đi đâu? Ăn no là có thể làm việc rồi.” Mạch Đào nói xong, như sói như hổ nhào tới ôm lấy Hoàng Cửu Cửu loạn gặm.
“Đừng hô bảo bối nhi, lần trước cậu cũng không phải sướng chết sao? Tôi mấy ngày không thấy được cậu đều nhớ cậu muốn chết...”
Hoàng Cửu Cửu lệ bôn: mẹ ơi — con sai rồi! Con không nên không nghe lời mẹ, con không nên tự dọn ra ngoài ở! Con... ” Oa, đừng kéo quần tôi! Oa đệt đệt đệt! Đừng ở trong phòng khách, có người nhìn...”
Mạch Đào dừng lại bàn tay đang lột quần Hoàng Cửu Cửu, kinh ngạc nói: “Ai nhìn?”
Hoàng Cửu Cửu run run ngón tay chỉ chim sáo đá, Mạch Đào ngây người một cái chớp mắt, cười văng, phun ra một câu: “Nó cũng không nhỏ nữa rồi, dạy nó một khóa giáo dục vỡ lòng đi.”
“Vậy chờ tôi tắm đã!”
“Không cần tắm!”
Hoàng Cửu Cửu phí công cầu xin: “Áo mưa...”
Mạch Đào: “Bảo bối, tôi không sợ cậu có bệnh!”
Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng: “Anh mới có bệnh! Không có áo mưa tôi không làm!”
“Lần trước cũng không phải không dùng sao? Bảo bối, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi!” Mạch Đào cướp kính mắt của Hoàng Cửu Cửu, giở trò, lột anh sạch trơn.
Chim sáo đá nghĩ: ừm, cuộc sống cũng có thú vui.
Tự tôn đàn ông khiến Hoàng Cửu Cửu làm giãy dụa vô vị, Mạch Đào đương nhiên sẽ không để anh thoát thân. Phòng tuyến lý trí của Hoàng Cửu Cửu vào lúc ngón tay của Mạch Đào đâm vào trong thân thể anh thì triệt để tan rã, toàn thân mạnh run một chút, rốt cục buông tha giãy dụa, sau đó đều thuận theo tự nhiên, Mạch Đào là cao thủ trong cao thủ, đã hạ thấp trình độ đau đớn đến thấp nhất cho Hoàng Cửu Cửu. Làm bộ đau đớn quá giả, Hoàng Cửu Cửu không chút nào che giấu cảm thụ của mình, anh ôm chặt Mạch Đào, phóng đãng lại rụt rè, bản thân như vậy đến chính anh cũng không nhận ra.
Thân thể Hoàng Cửu Cửu tràn ngập sức sống, hỗn hợp giữa hơi thở trưởng thành khêu gợi và phản ứng non nớt nguyên thủy, Mạch Đào vuốt ve thân thể đối phương, bàn tay chạm đến da thịt như trứng gà luộc đã bỏ vỏ, khiến người ta yêu thích không buông tay. Mạch Đào vui vẻ không ngớt, tiếc nuối lần trước mình thực sự là Trư Bát Giới tham ăn nhân sâm, còn chưa thưởng thức tận hứng liền ăn no, lúc này nhất định phải nếm đủ!
Hoàng Cửu Cửu thuận theo y như con cừu nhỏ, trong đầu trống rỗng, tùy ý Mạch Đào lăn qua lăn lại. Thẳng đến vui vẻ cuộn trào mãnh liệt chợt kéo tới, hai người song song đạt đến đỉnh điểm, toàn bộ không gian đều tĩnh lặng, Mạch Đào thở hổn hển như trâu, yên lặng nhìn Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu dùng lưỡi làm ướt môi, miễn cưỡng giật giật, bất đắc dĩ trong thân thể y như bị bỏ hóa cốt phấn, mềm nhũn một chút khí lực cũng không có.
Mạch Đào cười, “Bảo bối, cậu thật tuyệt!”
Hoàng Cửu Cửu không để ý đến anh, nằm bất động, không cam lòng khẽ hừ một tiếng, đổi lấy Mạch Đào đổ ập xuống mãnh liệt. Hoàng Cửu Cửu phản kháng không được, cũng căn bản không muốn phản kháng, kinh nghiệm hôn môi anh thế nhưng là nhất đẳng, lập tức hôn đến Mạch Đào muốn ngừng mà không được. Môi lưỡi của anh giống như bánh pút-đing hoa quả no đủ lại co dãn, Mạch Đào ngậm ở trong miệng hết liếm rồi mút lại không nỡ cắn cũng không nỡ buông, hai người triền miên cọ sát, Hoàng Cửu Cửu nhẹ nhàng rên rỉ, Mạch Đào không ngừng nói nhỏ: “Bảo bối nhi, tôi yêu cậu... Tôi yêu cậu chết mất...”
Hoàng Cửu Cửu chẳng biết tại sao lại có chút thương cảm.
Tôi yêu cậu.
Một câu tăng tình thú, anh cùng ai lên giường cũng nói, hết lần này tới lần khác lại không mở miệng được với Mạch Đào.
Mạch Đào hôn hôn viền mắt ướt át của anh, nghi hoặc nói: “Cậu khóc cái gì?”
Mạch Đào chẳng cảm thấy thẹn triển lộ nửa mình dưới, “Xem! Tôi vừa thấy nước mắt của cậu liền cương.”
Hoàng Cửu Cửu không nói gì: cư nhiên cứng nhanh như vậy! Anh ta tiêm thuốc à?
Mạch Đào cười dâm: “Làm sao bây giờ?”
Hoàng Cửu Cửu muốn giả chết, “Tự giải quyết.”
“Cậu tới giảm nhiệt cho tôi đi ~~ ” Mạch Đào giở trò xấu: “Đến, nói tiếng cậu yêu tôi.”
Con sói này thực sự là dính không thể dính hơn! Hoàng Cửu Cửu nổi giận: “Yêu cái đầu anh ấy!”
Mạch Đào không tha không bỏ quấn lên: “Thân ái, tôi đã nói rồi, cậu cũng không nên xấu hổ nha!”
Đệt! Gặp dịp thì chơi cũng không cần buồn nôn như thế chứ? Hoàng Cửu Cửu xoay người mưu toan muốn đứng dậy, khuôn mặt Mạch Đào hung dữ lên, kiêu ngạo chỉa chỉa dã thú ngẩng đầu dưới thân.
Hoàng Cửu Cửu ô ô: “Được được được, tôi yêu anh.”
Mạch Đào cười, nắm tay Hoàng Cửu Cửu di xuống dưới thân, “Nắm chặt, nói lại!”
Hoàng Cửu Cửu: “Muốn nói mấy lần chứ?”
“Nói đến khi nó tiêu hỏa mới thôi.” Mạch Đào hôn môi đối phương, dây dưa không ngớt, anh phát giác hóa ra không phải mình hư hỏng, mà là báu vật tình ái trong lòng này khiến anh nhịn không được muốn chà đạp ức hiếp, đều do bác sĩ ngu ngốc này dụ dỗ anh! Anh lại thúc dục: “Nói lại...”
“Tôi yêu anh.”
“Tiếp tục.”
“Tôi yêu anh.”
Hoàng Cửu Cửu không biết lúc nào đã đem tay di ra khỏi dưới thân Mạch Đào, xoa cái bụng rắn chắc của anh, đặt lên tấm lưng dày rộng của anh, vững vàng ôm anh, nhẹ nhàng nỉ non: “Tôi yêu anh, tôi yêu anh...” Càng nói càng cảm thấy không thích hợp, “Chuyện gì xảy ra? Toàn bộ cương rồi! Thực sự có thể tiêu xuống sao?”
Mạch Đào: “Cậu cũng là đàn ông, cậu hẳn là biết chứ.”
“Anh!”
Mạch Đào cười đến vô lại không gì sánh được, “Nó không nghe lời tôi có biện pháp nào?”
“Anh!”
Mạch Đào: “Hơn nữa, ai bảo cậu không nắm chặt?”
loading...
“Anh!”
Mạch Đào xách lên Hoàng Cửu Cửu, “Đừng anh anh anh nữa, bảo bối, sô pha quá chật, chúng ta lên giường đại chiến ba trăm hiệp nữa đi!”
Hoàng Cửu Cửu: “Anh! Anh! Anh! A — ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT