Sang năm mới rồi, lên tiếng chào hỏi mọi người đi ~~

Bác sĩ Hoàng: “Thân thể khỏe mạnh.”

Mạch đại sói xám, cười dâm: “Sinh hoạt tính phúc ~~ ”

Bác sĩ Hoàng đánh một cái rùng mình, ngồi xổm góc tường, không dám phát biểu ngôn luận nữa.

Hướng Hải, vò đầu, suy nghĩ nửa ngày, “Ừm, cả, cả.. ”

Nguyên Khải một cước đem cậu đạp lật người, khinh thường hừ một tiếng, “Cậu là muốn nói cả nhà vui vẻ phải không? Nghĩ một thành ngữ đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra! Thiểu năng!”

Thành Thực, hít hít nước mũi, “Thoả thích ăn thoả thích chơi, nga da ~~ ”

Lương Đình Xuyên: “Chú ý trông coi trẻ nhỏ.”

Vạn Triết: “Tiền tài đầy nhà!”

Tiểu Thiển: “Đồ đạc đều đang được giảm giá ~ có cần cái gì mua lúc này là có lợi nhất ~ ”

loading...

Đường Ngữ, làm dạng hoan hô, “Mọi người năm mới vui vẻ ~~ ”

Nguyệt Thăng, lườm cậu một cái, “Một chút sáng tạo cũng không có! Quá cũ!”

Đường Ngữ: “Em không cũ vậy em nói đi, nói đi nói đi!”

Nguyệt Thăng, một quyền vung tới ban cho cậu một mắt gấu mèo, quyền đấm cước đá, “Tạo phản à? Anh bảo em nói em liền nói chẳng phải là rất không có mặt mũi!”

Đường Ngữ, ôm đầu tránh né, tru lên: “Đừng đánh! Đánh nữa anh đánh trả đấy! Đánh trả thật đấy...”

Nguyệt Thăng: “Trả đi trả đi, anh đánh trả đi...”

Đường Ngữ: “Mẹ ơi... Nguyệt Thăng đánh con... Ô ô ô...”

Thôi Hòa, vô lực: “Đầu năm mới không nên đánh nhau...”

==========================

Nguyên Khải nghĩ mình nhất định là đầu óc bị rút gân, cư nhiên đáp ứng mấy kẻ ngu ngốc kia đến chỗ quán bar mình làm chơi. Cậu ở trên sân khấu nhảy múa, liền cảm thấy ba tên thiểu năng ở dưới kia đặc biệt nổi bật, nhất là Bùi Hướng Hải kia, mắt đều thẳng tắp, ngu ngốc!

Thành Thực há to miệng, hồi lâu, mới nói với Đường Ngữ: “Em đã nói anh ta là khoa âm nhạc mà! Quá ảo!”

Ở trên sân khấu người nhảy gảy đàn hát chính không một ai chói mắt bằng Nguyên Khải, Hướng Hải vẫn nhìn chằm chằm vào Nguyên Khải mê giai, tạm thời nghe không hiểu tiếng người.

Đường Ngữ ước ao tấm tắc chậc lưỡi, Thành Thực hỏi: “Chúng ta có cần gọi mấy thứ ăn không?”

Đường Ngữ đang cùng mỹ nữ xa xa nào đó mắt đi mày lại, Thành Thực đẩy đẩy Hướng Hải, một bộ dáng dấp nóng lòng muốn thử, “Chúng ta gọi ít rượu ngoại uống đi?”

Hướng Hải không có vô tâm phản ứng cậu, tùy tiện ừ hai tiếng, Thành Thực phóng tầm mắt nhìn, chọn một chai rượu ngoại lộng lẫy, nhân viên quầy bar vẻ mặt hoài nghi thay bọn họ mở nắp chai, rót cho mỗi người một ít, Thành Thực nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt đau khổ nói: “Uống không ngon.”

Hướng Hải không có phản ứng, y như uống cola ừng ực một tiếng uống vào bụng, hồn còn đang ở chỗ Nguyên Khải.

Đường Ngữ đã lưu manh lắc đến trước mặt mỹ nữ kia, bắt đầu triển lộ tuyệt kỹ tán gái dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Thành Thực bị bỏ quên, cảm thấy cực kỳ không thú vị, nói thầm: “Một đám rùa trọng sắc khinh bạn...” Trèo xuống ghế đi tìm toilet.

Mạch Đào lúc cơm tối đem Hoàng Cửu Cửu đùa bỡn đủ vốn, rảnh rỗi tiện đường đến quán bar bên cạnh của mình đi dạo đi dạo, quản lí thấy ông chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, vuốt mông ngựa báo cáo tình huống ngày gần đây. Mạch Đào nghe không ngại nhàm chán, tự mình đi dạo trong quán bar, đột nhiên thấy ba cô em ăn mặc táo bạo vây quanh bắt chuyện một nam sinh lui vào góc tường.

Mạch Đào đều phải cười ra tiếng, thói đời ngày nay đàn ông còn không có gan bằng đàn bà.

Chỉ nghe cô em A nói: “Em trai, không cần xấu hổ như vậy nha ai nha da dẻ thật tốt, chậc chậc chậc, trắng nõn u...”

Cô em B giọng nói ỏn ẻn: “Đến chơi với bọn chị, đừng xấu hổ như thế nha, các cô nhìn khuôn mặt cậu ấy đều đỏ, nói một câu đi nào ~~ ”

Cô em C khanh khách cười duyên, “Người ta đã lâu không thấy được bạn nhỏ ngây thơ như thế, chẳng lẽ vẫn là xử nam? Cậu bé đẹp trai, cho chị hôn một chút, chị đêm nay sẽ rất thương bé...”

Mạch Đào trong bụng cười đến rút gân. Nơi đó vang lên “Bẹp “Một tiếng, không biết là ai hôn tới một ngụm, tiếp đó chính là nam sinh khóc nói: “Chị chị chị, chị làm gì... Đừng, đừng sờ loạn...”

Ặc? Thanh âm này sao quen tai thế nhỉ?

Mạch Đào ngẩn người, móc ra điện thoại gọi cho Lương Đình Xuyên, “Alo, Đình Xuyên, tôi là Mạch Đào, Thành Thực có nhà không?”

Lương Đình Xuyên vừa rửa bát xong, đang lau sàn nhà, tức giận nói: “Không có, ăn xong cơm tối liền chạy ra ngoài chơi với bạn học rồi.”

Mạch Đào một trận trầm mặc, sau đó ngắt điện thoại di động.

Người trong góc còn đang kêu cứu: “Chị, tôi, tôi kêu người đó, tôi hô thật đó...”

Cô em ABC: “Hắc hắc... Bé cứ hô đi, bé xinh trai... Bé hô cũng không ai cứu đâu...”

Mạch Đào tựa ở một bên bàn, cười đến run bần bật.

“A a a... Đường Ngữ! Hướng Hải! Ai nha KAY! Mọi người! Ai nhìn qua đây một cái đi... Ai cứu với — chỗ đó không thể sờ, ai nha mấy người muốn mang tôi đi đâu? Đó đó là WC nữ mà! Tôi không đi! Tôi không đi — người cứu mạng — ”

Mạch Đào xoa xoa khuôn mặt cười đến biến dạng, nghĩ thầm thằng nhóc này mà bị người cường bạo trên địa bàn của mình, tên đầy tớ Lương Đình Xuyên kia còn không ăn sống nuốt tươi mình? Vì vậy đạo nghĩa không chùn bước chạy ào vào WC nữ cứu mỹ nhân.

Sau khi Thành Thực ở trong toilet phòng VIP rửa mặt N lần, cuối cùng cũng đem dấu son môi trên khuôn mặt đều rửa sạch, ở trên người mình đông ngửi ngửi tây ngửi ngửi, bi thương hỏi Mạch Đào, “Anh ngửi xem còn mùi nước hoa không?”

Mạch Đào cười chưa xong, Thành Thực cả giận nói: “Chuyện hôm nay anh dám nói cho Đình Xuyên, em liền diệt anh!”

Mạch Đào nhìn giấy tờ quản lí đưa tới một chút, “Ra tay thật đúng là hào phóng, hơn mười nghìn cơ đấy!”

“Gì?” Hai mắt Thành Thực trừng thành chuông đồng, “Bọn em chỉ gọi một chai rượu.”

“Chai rượu kia đắt lắm đấy bé đẹp trai.” Mạch Đào lắc lắc tờ giấy, vẻ mặt trêu tức.

Thành Thực cười nhạt, “Đòi tiền không có, đòi mạng có một!”

Mạch Đào làm hình dạng đúng vậy, lấy điện thoại ra thì thào tự nói, “Tiểu Thành Thực của chúng ta đi ra ngoài tán gái, ế, số di động của Đình Xuyên là bao nhiêu nhỉ...”

Thành Thực căm uất đoạt lấy di động của anh, nghiến răng nghiến lợi, “Tên tư sản uống máu người! Anh muốn ép người hiền lành đi làm gái điếm à?”

Mạch Đào mỉm cười, gật đầu, “Anh có một quán bar số 6, là GAY bar, em có thể đi bồi rượu.”

Thành Thực chỉ tay vào chóp mũi Mạch Đào, tru lên: “Em méc ba anh!”

“Mách đi.” Mạch Đào vui vẻ muốn chết, gần đây chuyện thú vị thực sự là từng đợt nối từng đợt, có thể khiến người không vui sao? Anh bắt chước Thành Thực nói: “Ba nuôi, McDull ép con đi uống rượu với đàn ông, a? Vì sao? Bởi vì con tán gái trong quán bar của anh ấy, a? Sao lại sợ anh ấy? Bởi vì con đang ở chung với một gã đàn ông... A a, ba đừng nói cho ba mẹ con...”

Thành Thực tức giận đến phát run, mắt to nhanh như chớp xoay tròn, quát: “Ông đây cho anh tiền!”

“Ồ ồ?” Mạch Đào hiếu kỳ, “Cho em một giá VIP, trả 8 nghìn là được.”

Thành Thực hào phóng từ trong túi bạt rách móc ra tờ ghi chép, lại lấy bút, xoát xoát xoát viết số tiền lên, dừng một chút, ngẩng đầu hỏi: “8 chữ em viết thế nào?”

Mạch Đào nhẫn cười trả lời: “Viết bên cạnh.”

Thành Thực bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục vùi đầu múa bút thành văn, sau một lát, xoát kéo xuống chi phiếu đưa cho Mạch Đào, oán hận nói: “Cầm đi! Nhớ kỹ đừng có rơi vào tay ông!” Sau đó cướp cửa mà chạy.

Lúc này Bùi Hướng Hải đang uống chai rượu ngoại giá trị hơn 10 nghìn như uống nước lọc, Nguyên Khải đứng ở trước mặt cậu, ngoắc ngoắc nhìn thẳng chai rượu kia, Hướng Hải nghi hoặc nói: “Anh cũng muốn uống? Em đi lấy một cốc khác.”

Nguyên Khải kéo cậu, “Đường Ngữ đâu?”

“Ở...” Tay Hướng Hải chỉ về một nơi xa xa, “Ế, vừa rồi còn đang nói chuyện với một cô gái mà.”

Nguyên Khải còn ôm một tia hy vọng, “Thành Thực đâu?”

“Đi WC rồi...” Hướng Hải móc ra điện thoại di động đang rung, mở tin nhắn mới xem, “A? Cậu ấy nói cậu ấy đi trước rồi.”

Trên trán Nguyên Khải toát ra mồ hôi lạnh, suy yếu hỏi: “Hướng Hải, cậu mang theo bao nhiêu tiền?”

Hướng Hải lục tìm một trận trong túi bạt, móc ra một vốc tiền lẻ.

Nguyên Khải chưa từ bỏ ý định, “Chỉ có bấy nhiêu?”

Hướng Hải lấy ra thẻ sinh viên, bên trong mang theo 200 khối.

Nguyên Khải thấy có chút chóng mặt, Hướng Hải thành khẩn hỏi: “Anh nợ tiền người ta?” Nguyên Khải mắt trợn trắng, tâm nói phỏng chừng kiếp trước tôi nợ cậu một cái mệnh.

“Tự làm bậy không thể sống...” Nguyên Khải nói thầm những lời này xong, thấy Hướng Hải dùng ánh mắt vô tội hồn nhiên như cún con lóe ra đốm nhỏ sắc bén nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là gượng cười một chút nói: “Xem ra loại địa phương này không thích hợp với cậu, sau đó đừng tới nữa.”

Muốn uống rượu bá vương? Chán sống rồi chắc? Phải biết rằng ông chủ chúng tôi có tiếng là rồng địa phương! Nguyên Khải tìm được Mạch Đào, cười làm lành nói: “Ông chủ, bạn em ngày hôm nay đến chơi, phỏng chừng không mang nhiều tiền lắm, đợi lát nữa không thanh toán được, vậy dùng tiền lương của em bù vào trước đi.”

Mạch Đào híp mắt trên dưới nhìn nhìn cậu một phen, cười, “Tôi thấy cậu đặc biệt thanh cao, cũng có bạn? Ai thế?”

Nguyên Khải chỉa chỉa Bùi Hướng Hải xa xa ung dung như uống nước trái cây, kiên trì nói: “Cái kia.”

“Remy Martin XO, cậu định dùng mấy tháng tiền lương bù vào?”

Nguyên Khải không nói gì, trong lòng đem tổ tông mười tám đời Hướng Hải đều mắng một lần.

Mạch Đào thờ ơ ném ra một câu: “Nợ nần của thằng nhóc kia có người thanh toán rồi.”

Nguyên Khải ngạc nhiên, “Ai?”

“Em trai tôi.”

“Em... Trai anh?” Nguyên Khải há to miệng.

Mạch Đào từ trong túi áo móc ra tờ giấy, mở ra đưa cho Nguyên Khải xem. Đó là một tờ ghi chú, trên đỉnh là một dòng chữ in màu đỏ “Học viện đại học mỹ thuật tạo hình XX”, phía dưới xiêu xiêu vẹo vẹo viết:

Chi phiếu

Số tiền: 80000. 00

Nhân dân tệ: Tám nghìn nhân dân tệ.

Trần Thành Thực

Miệng của Nguyên Khải sau khi mở ra liền không khép lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play