Đường Ngữ vươn một ngón tay: “Đây là cái gì?”

Thành Thực: “Một.”

Đường Ngữ: “Tiếng Anh đọc thế nào?”

Vạn Triết: “One.”

Đường Ngữ vươn bốn ngón tay: “Cái này thì sao?”

Vạn Triết: “Four.”

Đường Ngữ cong lại bốn ngón tay: “Cái này?”

Thành Thực: “Bạch tuộc.”

Vạn Triết: “Chân gà.”

Hướng Hải: “Cửu âm bạch cốt trảo.”

Đường Ngữ: “Loan đích four! (wonderful) ha ha ha ha ha ha...” (Vũ: ta thì hiểu thành bốn thằng “cong”)

Mọi người: {{{(_)}}} lạnh quá.

Nửa giờ sau, Hướng Hải đột nhiên nở nụ cười, người khác hỏi sao cười, đáp rằng: “Truyện cười Đường Ngữ vừa nói thật buồn cười!” (Vũ: nửa giờ???!!!!)

 ̄ ▽  ̄

=======================

Nghỉ hè người mẫu chuyên chức của học viện mỹ thuật tạo hình đều nghỉ, Điền Vạn Triết không biết đi đâu đào được một người mẫu giống như con lai cho Thành Thực và Hướng Hải.

Hướng Hải nhìn suýt rơi cả tròng mắt: người mẫu này da non vô cùng mịn màng, một đầu tóc vàng óng ánh, vài sợi tóc mái nửa che một đôi mắt phượng mang theo một chút mị hoặc, con ngươi cũng là màu vàng, dưới lông mi cong thật dài lay động bóng mờ, môi càng gợi cảm vô cùng, trên tai đeo đầy khuyên tai sáng long lanh.

Thành Thực không phải chưa gặp qua chàng đẹp trai, chỉ là chưa thấy ai có khí chất yêu mị như vậy, thấy có chút ngẩn người, quay đầu lại phát hiện Hướng Hải đều phải rớt xuống nước miếng.

Thành Thực đẩy Hướng Hải một cái: “Tiền đồ chút! Anh bạn!”

Hướng Hải tỉnh táo lại, khôi phục biểu tình bình thường, chỉ là khuôn mặt có chút đỏ.

Thành Thực ôm cổ Điền Vạn Triết kéo anh tới một bên, thấp giọng hỏi: “Anh tìm đâu ra một minh tinh vậy?”

Điền Vạn Triết nói: “Cậu ta là bạn học của anh, cùng khóa với anh, trước đây còn từng lên lớp cùng.”

Thành Thực sửng sốt, “Sao em không biết trong trường chúng ta có một tên loá mắt như thế?”

“Cậu ta học năm nhất được nửa năm thì bị đình chỉ học, hình như là sự kiện ẩu đả gì đó... Hiện tại không biết đang làm ở đâu...”

“Trước đây anh ấy học chuyên ngành nào? Âm nhạc?”

“Không phải, là khoa lịch sử.”

 ̄ ▽  ̄

Khoa lịch sử? Khoa lịch sử không phải đều để quả đầu tóc ngắn sát tới da, đeo kính gọng đen, nhìn qua rất còi cọc sao?

“Thầy Thôi nói hai đứa mỗi ngày đều phải nộp hai bài vẽ! Thầy muốn kiểm tra!” Điền Vạn Triết bỏ lại những lời này xong chạy trở về vẽ bản thảo.

Thành Thực ở phía sau anh oán hận: “Chó săn!”

Người mẫu đóng cửa lại không rên một tiếng bắt đầu cởi quần áo, đến khi cởi chỉ còn một cái quần nhỏ màu trắng, Hướng Hải nuốt nước miếng một cái, nói: “Đừng cởi.”

Trần Thành Thực cực kỳ bất mãn, liếc liếc xéo, hỏi: “Lúc vẽ người mẫu khác sao không thấy cậu nói nhiều như vậy?”

“Rốt cuộc cởi hay không?” Người mẫu không nhịn được.

“Không cởi!” Hướng Hải khẩn trương nói.

Thành Thực ý vị sâu xa nở nụ cười, kề sát vào tai Hướng Hải phun khí nóng, thấp giọng nói: “Anh bạn, lúc vẽ mẫu nữ cởi sạch sành sanh cũng không thấy cậu khẩn trương như vậy, hôm nay động kinh à?”

Hướng Hải đỏ mặt lui đến sau bảng vẽ.

“Được rồi, ngồi hoặc nằm, tự tìm một tư thế thoải mái là được.” Thành Thực phất tay, ngồi vào chỗ của mình bắt đầu chuẩn bị vẽ.

Người mẫu rất tự nhiên ngồi xuống, nửa tựa trên cạnh bục.

Hướng Hải rõ ràng là đầu óc chập mạch, cơ thể người vẽ thành màu lục, vải lót màu trắng vẽ thành màu vàng đất, khuôn mặt người mẫu trống không chưa vẽ được khối nào.

Thành Thực vẽ xong màu lót quay đầu lại liếc nhìn Hướng Hải vẽ, một đầu hắc tuyến, cậu nói: “Anh bạn, cậu muốn lấy thứ này giao cho lão Thôi à?”

Hướng Hải vẻ mặt bất lực.

Thành Thực mắt trợn trắng, nói với người mẫu: “Nghỉ ngơi một chút đi.”

Người mẫu đứng lên mặc quần áo, cửa “Ầm” một tiếng bị đẩy ra, Nguyệt Thăng không kiêng nể gì xông tới, Hướng Hải kêu sợ hãi: “Em em em, sao em không gõ cửa?”

“Gõ cửa?”Nguyệt Thăng kinh ngạc, cô liếc nhìn người mẫu nửa thân trần, sắc tâm dâng lên: “Ai nha, tuyệt thế tiểu mỹ nhân ở đâu ra vậy? Sổ kí họa của em đâu? Có tài nguyên tốt không nên lãng phí, lát nữa vẽ mấy bức kí hoạ.”

Người mẫu cười, chậm rì rì mặc quần áo.

Thành Thực lớn tiếng hỏi: “Em chạy tới đây làm gì?”

Nguyệt Thăng nhớ tới mục đích tới, đột nhiên phát sinh một chuỗi cười dài, một cước giẫm lên thùng dụng cụ, đắc ý chống thắt lưng nói: “Hai vị sư huynh, em đây phải đi rồi, Đường Ngữ mua vé xe tối nay cho em rồi!”

“À? Không trở lại nữa? Tiểu Nguyệt Nguyệt, người ta sẽ rất nhớ em ~~ ” Thành Thực làm nũng.

Nguyệt Thăng cười đùa nói: “Về nhà chơi vài ngày, hết nghỉ hè sẽ lên đây tìm việc.”

“Tìm việc gì nữa? Trực tiếp gả cho Đường Ngữ làm bà chủ nhà luôn.”

Nguyệt Thăng véo cậu một cái, hét lên: “Oa đệt! Tên kia giống như anh trai em ấy, cảm giác giống loạn luân!”

“Em và anh ấy có quan hệ huyết thống sao? Loạn cái rắm luân...”

Bên này Thành Thực và Nguyệt Thăng cãi nhau ầm ĩ, bên kia người mẫu nói với Hướng Hải: “Có nước không?”

Hướng Hải chỉ bình nước uống nóng lạnh bên cạnh, người mẫu đi tới nhìn, nói: “Hết cốc giấy rồi, tôi dùng cái gì uống?”

Hướng Hải tiện tay từ trên bàn cầm cái cốc sứ, nhảy nhảy nhót nhót cầm đến vòi nước rửa sạch, ân cần dâng lên.

Nguyệt Thăng đình chỉ bóp véo khuôn mặt Thành Thực, nhíu mày, “Thành Thực, tên ngốc ngày hôm nay rất cổ quái.”

Thành Thực chỉa chỉa bức tranh của Hướng Hải, “Em xem cậu ta vẽ hôm nay, rõ ràng là tư tưởng không tập trung.”

Nguyệt Thăng một lần nữa tỉ mỉ quan sát người mẫu một chút, lộ ra dáng cười cổ quái, “Thành Thực, đồng tính luyến ái có truyền nhiễm phải không?”

Thành Thực lắc đầu, lộ ra biểu tình rất thụ thương. ╮(╯_╰)╭

Nguyệt Thăng kề sát tới, lên mặt cụ non hỏi người mẫu, “Này, tiểu mỹ nhân, tên gì vậy?”

Người mẫu lộ ra má lúm đồng tiền, “KAY.”

Thành Thực cười, “KAY? Tôi còn JAY ấy, hừ hừ ha hắc.”

Hướng Hải muốn tham gia đề tài, ngốc hồ hồ cười chơi đô-mi-nô: “Tôi còn là GAY nữa.”

KAY sửng sốt, khóe miệng Nguyệt Thăng co quắp, ánh mắt Thành Thực phức tạp nhìn lại Hướng Hải, Hướng Hải khẩn trương hỏi: “Tôi nói sai cái gì à?”

Nguyệt Thăng thở dài, vỗ vỗ vai KAY, “Tiểu mỹ nhân, bằng tốt nghiệp của người này dù cao thì vẫn là một tên nửa mù chữ, em thề là anh ta nhất định không hiểu GAY có ý gì...”

Bệnh viện ở đây liên tiếp vài ngày chiếu phim 《Tom và Jerry 》 đặc sắc phiên bản người trưởng thành, Hoàng Cửu Cửu xuất ra lăng ba vi bộ, Mạch Đào xuất chiêu Càn Khôn Đại Na Di; Hoàng Cửu Cửu ra chiêu nước tiểu lẩn mất, Mạch Đào sử dụng Như Lai thần chưởng; Hoàng Cửu Cửu dùng xác ướp trở về, Mạch Đào dùng đưa tôi phiêu phiêu quyền...

Hoàng Cửu Cửu khóc, anh cuộn tròn ở vị trí phó lái xe Cherokee nước mắt giàn giụa, nức nở cầu xin tha thứ: “Mạch đại hiệp, tiểu đệ thể chất nhỏ bé yếu ớt thần kinh hỗn loạn tư chất ngu dốt ham mê cổ quái tính tình biến thái, thẹn với đại hiệp ưu ái, xin đại hiệp giơ cao đánh khẽ, buông tha tiểu nhân đi!”

Mạch Đào cười như hoa hướng dương, trong lòng nghĩ: thật thú vị, đào được báu vật rồi. Anh một bên lái xe một bên lấy tay lau nước mắt cho Hoàng Cửu Cửu, tiếp tục kích thích Hoàng Cửu Cửu: “Tiểu Cửu thân ái, người ta cả ngày đều nghĩ tới cậu, cậu có nhớ người ta không? Nhà hàng mới mở chỗ giao lộ Đông Hồ có phần ăn tình nhân, chúng ta đi thử đi, bé cưng, hình dạng cậu lắc đầu thật gợi cảm...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play