Đang ngồi vật vờ ở đại sảnh SM, Jun Myeon than trời rồi lại trách đất …
3 năm rồi, tại sao cậu vẫn ngậm đắng nuốt cay nhìn hậu bối debut trước mình cơ chứ.
Thực ra, đáng nhẽ ra, đúng ra, cậu đã được debut từ hơn 2 năm về trước, tuy nhiên, sự xuất hiện đau lòng của 2 con người khiến cậu lại phải ở lại
Đó là Kim Jong In và Thánh làm màu Ngô Diệc Phàm
Kim Jong In 12 tuổi, trẻ con ham chơi, cùng với thánh Phàm rảnh dỗi không có gì làm kéo thêm anh chàng Kim Jun Myeon vào cuộc khiến anh bị ngưng trệ việc debut 1 lần nữa … giờ nghĩ lại, có lẽ là số phận.
Cái kết của việc không Debut chính là ngồi vật vờ nhìn đám thực tập sinh đi vào SM …
-anh ơi, cho em hỏi, tầng hầm đi xuống chỗ nào vậy ạ? Đang ngẩn ngơ thì nghe thấy một giọng nói bên tai, Jun Myeon quay đầu liền thấy một cậu bé đang nhìn cậu, thấy cậu quay lại thì cười với má lúm đồng tiền khắc sâu đáng yêu.
Trái tim cậu đập rộn ràng …
Cậu đưa cậu bé đó xuống tầng hầm mới biết, cậu chỉ bằng tuổi mình, là người Trung Quốc tên Trương Nghệ Hưng.
Từ đó, 2 người trở nên thân thiết.
Cùng năm ấy, có thêm vài cậu thực tập sinh dễ thương cùng cả nhóm kết thân.
Kim Min Seok – cậu thực tập già nhất đám, thích ăn bánh bao
Park Chan Yeol – tưng tửng, hay có nhiều chủ kiến bá đạo, gây cười
Oh Se Hun – cậu nhóc 13 tuổi bị tuyển khi đang ăn Tteokbokki trên đường.
……..
2 năm thân thiết, Jun Myeon đem lòng yêu Nghệ Hưng, tuy nhiên, cậu không dám thổ lộ, vì sợ …
Sợ mất đi tình bạn giữa 2 người, sợ rằng Nghệ Hưng sẽ có thành kiến với cậu, cách xa cậu
Đứng từ xa nhìn Nghệ Hưng, Jun Myeon bất giác giơ cánh tay, như muốn với lấy mà không thể.
Ngô Diệc Phàm là người duy nhất hiểu rõ tâm tư của Jun Myeon vì anh vô cùng tinh ý, anh cũng đau lòng thay Jun Myeon.
Lúc đó, Seo Young Ho (mình dựa theo nguồn tin trên báo, ai là fan anh này hoặc NCT mời nhấn thoát *cúi đầu*), một người bạn của nhóm SeHun, ChanYeol, Jong In cũng được đào tạo cùng họ, cậu ta rất không thuận mắt Nghệ Hưng do cảm giác cậu ta ngơ giả tạo (hơhơ, ngơ mà cũng giả tạo được á???) dù cậu ta nhỏ hơn Nghệ Hưng tận 4 tuổi.
Nhiều lần cậu ta ức hiếp Nghệ Hưng như cố tình làm cậu ngã trên sàn tập, hại cậu bị thương ở chân
Hay có lần biết cậu dị ứng với vài món, liền lén bỏ nó vào thức ăn của cậu.
Nghệ Hưng hiền lành ngơ ngác ý thế mà vẫn chịu đựng ngậm ngùi.
Cuối cùng, sự ức hiếp của cậu ta với Nghệ Hưng lên đến đỉnh điểm, cậu ta tát Nghệ Hưng và nói cậu xúc phạm đến cậu ta trước mặt nhiều người khiến Nghệ Hưng suýt bị đuổi khỏi SM
Sau đó còn đưa bằng chứng rằng cậu đã nhắn tin đe doạ cậu ta, lần này, SM quyết định trục xuất, nhưng người bị trục xuất lại là Jun Myeon
Jun Myeon đã gánh hết tội danh cho Nghệ Hưng và nếu không có Ngô Diệc Phàm kịp tung chứng cớ, có lẽ đại Laeder đã bị đá thẳng cẳng ra khỏi SM
Kết quả, Seo Young Ho tự chuốc hoạ vào thân, bị loại ra khỏi đội hình EXO ngay từ khi còn chưa định rằng sẽ thành lập nhóm.
Jun Myeon kéo Nghệ Hưng đi, sau đó dừng lại ở ban công vắng vẻ, mạnh dạn nói: YiXing à, anh thích em.
Đến nước này, cậu đã không còn chịu nổi, cậu không muốn để ai ức hiếp Hưng Nhi bé nhỏ ngơ ngác này, và cũng không muốn một ngày nào đó, cậu sẽ nắm tay một cô gái (có thể là chàng trai) nào đó trước mặt cậu.
Cậu không biết đối diện thế nào, khi cậu cũng yêu Jun Myeon mất rồi, yêu từ cái nhìn đầu tiên mà mãi đến khi anh chịu tội thay cậu cậu mới nhận ra…
Phía ban công gần đó, Diệc Phàm ChanYeol nhìn nhau, mắt loé lên tia gian tà …
-YiFan hyung a, hyung nói xem, chúng ta có phải sẽ thành đệ của Jun Myeon hyung thật không?
-ChanYeol, cậu yên tâm, cậu ta chắc gì đã thắng vụ cá cược này, chắc gì Nghệ Hưng đã đổ chứ.
-Ay dô, YiFan hyung, nhỡ YiXing hyung đổ thật thì có mà ăn mắm à, đệ thì không sao, còn hyung phải gọi Jun Myeon hyung là hyung thì thật là …
-Không sao, hyung chấp nhận thua thì phải chịu a.
-Hahaha, YiXing hyung đi rồi.
-Đi rồi à? mong là thành công, hehe.
Nghệ Hưng nghe cuộc hội thoại kia, liền tay nắm đấm đi tìm Jun Myeon …
-Kim Jun Myeon, anh dám đem tôi ra làm trò cá cược, được lắm, uổng công tôi đã yêu anh mà. Nghệ Hưng hét lên uất ức.
-Cái gì, anh đâu có dám đem em ra cá. Jun Myeon hốt hoảng.
-Vậy chuyện YiFan hyung cùng ChanYeol nói thì sao?
Jun Myeon nghe xong, lại ngẫm nghĩ, rồi cười như được mùa nói: chắc em bị lừa rồi.
-á, tôi đi tìm họ tính sổ. nhận ra ý cười mờ ám, Nghệ Hưng ngơ ngác đã hiểu ra, vội quay người định đi thì bị một vòng tay ôm lấy từ sau: Đừng bỏ anh.
Jun Myeon giọng thì thào, cầu khẩn vô cùng chân thành, Nghệ Hưng thoát khỏi vòng tay anh, nhìn anh mắt đẫm lệ: chúng ta không …
Chưa nói hết câu, cảm giác mềm mại ập đến đôi môi cậu, lấn áp hơi thở cậu, thành công phá vỡ bức tường chắn của cậu, chạm thẳng đến trái tim cậu
Jun Myeon lới lỏng thân người nhẹ nhàng nói: có anh, tất cả sẽ ổn. rồi cúi xuống tiếp tục xâm chiếm đôi môi kia
Nghệ Hưng hạnh phúc đến tột độ, có anh, cậu cảm thấy thật dịu dàng, ấm áp, hạnh phúc và ngọt ngào.
(ay dô, rõ cảm động mà, haha, nhưng rồi … để xem …)
............
..............
................
Nói lại một chút, sau cái lần đụng mặt khi Lộc Hàm đang trốn cái chị Noona, à không, cái cô bé kia thì đụng phải Oh Se Hun, sau ngày hôm đó, cậu bé 14 tuổi luôn bám theo Lộc gia xin trà sữa, riết rồi cũng được 1 năm, họ yêu nhau từ khi nào cũng không biết nữa, à, hình như là không nhớ thì đúng hơn …
Hình như … à không … hình như là… à cũng không phải.
Fan gào thét: mẹ kiếp, rốt cục 2 anh yêu từ khi nào, yêu như thế nào hả???
HunHan: Không nhớ
Fan lăn đùng ra đất nằm chết dải dác.
Thực ra, họ không nhớ nhưng có một người lại nhớ rất dai – Thánh Phàm –
Chuyện được thánh Phàm kể lại, vào 1 ngày đẹp giời của nửa tháng trước (ách, cặp đôi não tàn, nửa tháng đã quên được rồi) của năm nay - 2011 …
Ngày hôm đó, Thánh Phàm vừa tút tát lại nhan sắc để đi « tán giai Thao», lết được cái xác ra đến cửa thì nghe có tiếng của mấy con nhỏ đứng ngoài cửa WC nữ thì thào:
-hức, cái tên SeHun gì đó, rảnh rảnh lại tìm đến chỗ Han Hyung à.
-Riết rồi Han hyung có khi nào bị gì gì đó không?
-Yên tâm, giờ chắc tên Oh Se Hun kia sắp nhừ tử rồi…
Thánh Phàm giật mình, vội chạy đi tìm Lộc Hàm
Lộc Hàm biết chuyện vội đi tìm SeHun thì thấy cậu đang bị một đám vậy quay, vẻ mặt vô cùng sợ sệt.
Lộc Hàm liền lao vào ôm lấy SeHun: mấy người làm gì vậy? đi chửi bới thằng nhóc 15 tuổi, hả.
-Lộc Hàm, chuyện đó không liên quan đến anh. Một tên trong đó nói, phía xa 1 toán người đi đến hô lớn: Dừng lại mau
Kyung Soo, Jong In, Tử Thao, Diệc Phàm, Jong Dae, Xiu Min đi đến từ xa …
(có ai thắc mắc Jun Myeon, Nghệ Hưng, ChanYeol cùng BaekHyun đâu không, họ ở phía sau kìa « lúc này đủ 12 người rồi nha mấy chế »)
Nếu không có ChanBaek đi gọi, có lẽ giờ này, Jun Myeon cùng Nghệ Hưng vẫn ngồi trong phòng ôm nhau mà ăn … snack, đợi đến lúc mấy người kia chết chắc quá mới đến lụm xác họ về.
Sau một hồi cãi võ mồm với đám ranh con đó, Nghệ Hưng mệt mỏi dựa vào Jun Myeon, ngủ rồi …
Lộc Hàm ngượng ngùng nhìn Se Hun hồi lâu, mọi người thì đã lượn đâu hết, cả Jun Myeon cũng « đưa » Nghệ Hưng đi rồi, phía ChanYeol cùng BaekHyun và Tử Thao thì đi chơi, Jong Dae đưa Min Seok đi ăn bánh bao, Jong In cùng Kyung Soo cãi nhau một hồi cãi đến thẳng quán gà rán … thoắt 1 hồi còn mình họ và … thánh Phàm ngồi nấp sau bụi cây (thế thì giờ mới có chuyện để kể).
-LuHan hyung à. SeHun ngượng ngùng nói
-ừ. Lộc Hàm trả lời
-LuHan hyung. SeHun tiếp tục gọi
-ừ, hyung nghe. Lộc Hàm kiên nhẫn trả lời
-LuHan. Tiếp tục 1 câu nữa, người trong bụi cây chửi thề, mẹ kiếp, nói gì thì nói lẹ lẹ lên, Lộc gia bên ngoài cũng ức chế lắm rồi, nói gì thì nói mẹ nó đi lại bày đặt Lu với Han liền hét:
-Rốt cục em muốn nói gì?
SeHun nghe vậy giật mình buột miệng: em thích anh.
Lộc Hàm vừa nghe liền mãn nguyện ôm lấy SeHun: có thế thôi, mà bày đặt nãy giờ, anh cũng thích em.
Lợi thế chiều cao lúc ấy của 2 người bằng 0, SeHun 15 tuổi vẫn còn cao ngang Lộc Hàm liền tiến tới hôn anh, vẻ mặt mãn nguyện.
Bỗng phía bụi cây, Thánh Phàm hét toáng chạy ra: mẹ nó, cuối cùng cũng xong.
-a, xin lỗi cậu nha. Cún con Baek ngước mắt nhìn ChanYeol đẹp như tượng tạc trước mặt mình, thỏ thẻ xin lỗi.
-sao cậu lại ở đây? cậu không sợ bị đánh cho bầm dập à? ChanYeol thắc mắc nhìn vật thể lạ từ trong phòng của Nghệ Hưng đi ra.
Chuyện là, ý thức chủ quyền của Jun Myeon hyung max cao, chỉ cần có ai lạ lạ dám đến gần Nghệ Hưng liền ra tay còn miễn phí kèm theo hiệu ứng sắc nhọn của con dao (cái thói quen này sau này gặp Tử Thao thì liền biến mất – chuyện sẽ kể sau), có lần, Lộc Hàm bị đấm ngã nhào, Kyung Soo bị đá tới tím mông, Jong Dae còn bị vung tay hướng mặt đi đến tuy nhiên được cái bánh bao kịp thời nhờ bánh bao đại pháp của Min Seok ra tay phi đến liền chặn được, nhưng nếu là cậu bé này thì … oh no no … cái mặt cún con kia sẽ tàn hoa bại nguyệt sao?
-ý cậu là sao? Baek Hyun vẫn tiếp tục ngước mắt hỏi
-tuỳ cậu, thôi chết, tớ quên điện thoại rồi. Park ChanYeol vội vã chạy đi, 2 phút sau, cún con Baek cũng hoàn hồn đi ra.
Vừa ra ngoài liền nhìn thấy 1 anh chàng dựa vào tường măt nhắm ghiền cất tiếng: cũng biết ngưng?
Baek Hyun nhà ta, biểu cảm giờ rất giống cái từ hay tả Nghệ Hưng … Ngơ …
Jun Myeon mở mắt rồi đứng thẳng dậy một cách nhanh chóng: cậu là ai?
Đứng hình, thứ lỗi cho Jun Myeon lúc đó sao lại ghen lộn lên, vì cái khuôn mặt ấy, chết tiệt, nhìn câu dẫn hơn anh đã đành, còn rất … trông rất là giống vừa làm chuyện vụng trôm nga.
-Zhang YiXing, em ra đây. Jun Myeon không kiềm chế nổi 1 giây, chưa hỏi rõ ngọn ngành liền hét lớn.
Ai đó trong kia nhảy lỗi một nhịp rồi tự lẩm bẩm lừa mình, dù cậu chả biết gì đang diễn ra …
Cậu không nghe thấy gì cả, đúng, 1 chút cũng không.
Bên trong đấu tranh tâm lý bùng lên
Bên ngoài thì lại hình như … có vẻ …
-Zhang YiXing … là ai vậy? Byun Baek Hyun ngây thơ nhìn xung quanh, như đang tìm cái người tên Zhang YiXing đó vậy.
Lần đầu tiên trong đời, thanh niên 20 cái xuân xanh Kim Jun Myeon bị nghẹn nước bọt, tiêu đời anh rồi.
Cuối cùng, cậu thanh niên ngơ ngác Trương Nghệ Hưng đã hiểu ra vấn đề, bước ra ngoài buông lời lạnh tanh: Kim.Jun.Myeon
-YiXing, anh xin lỗi mà. Jun Myeon chạy lại bám tay Nghệ Hưng đong đưa nài nỉ.
Phía xa thánh Phàm cùng ChanYeol đi đến, thánh phàm phán ngon ơ một câu: công thụ đảo chính đi.
Jun Myeon nghẹn nước bọt thêm lần nữa, thánh à, xin thánh đừng phán nữa, tội nghiệp em.
Từ ngày đó, Baek đáng yêu không dám gần gũi thánh Phàm, mà nhóm này đều đã có couple, chỉ còn thánh Phàm và ChanYeol cùng cậu, cho nên cậu nhanh chóng thân thiết với ChanYeol.
Một hôm, chả nỏi chả rằng, vừa nhìn thấy BaekHyun đằng xa, ChanYeol đã tiến đến, bá đạo hôn, BaekHyun mặt đỏ lựng chạy đi.
Rồi còn có 1 lần, cún con Baek đang lang thang ngoài ban công, bạn lại chạy lại hôn, lần này thành công chạy mất.
Lần thứ 3, bạn trẻ Park nhìn Baek mồ hôi ướt hết áo mỏng, không chịu nổi liền tiếp tục xà vào hôn, lần này, tiếp tục có ý định chạy.
-Park ChanYeol, cậu đứng lại. Byun Baek Hyun không chịu nổi cậu nữa, lần đầu cậu chạy vì ngượng, vậy mà từ lần đó, lần nào ChanYeol cũng bỏ cậu chạy đi là sao???
-Tớ, tớ xin lỗi, nhưng tớ không kiềm chế được. ChanYeol ấp úng, cậu rất thích, à không, là rất yêu Baek Hyun, nhưng cậu sợ rằng, Baek Hyun sẽ kỳ thị cậu, chạy trốn cậu, như lần đầu tiên hôn cậu ấy vậy…
-Đồ ngốc, ai cần cậu trốn tránh. Nói rồi Baek Hyun liền nhướn người hôn Chan Yeol, cả 2 đều cảm nhận được một niềm hạnh phúc vô biên.
Thánh Phàm ngồi vắt vẻo 2 cái chân dài ngoằng của ổng, tự hào 1 lần nữa kể chuyện của ChanBaek, mọi người nhìn anh vừa khâm phục, lại thêm lo sợ, từ giờ, đố ai dám đụng vào thánh nữa, không biết thánh còn giữ bí mật gì của họ.
-----------vãi thánh Phàm-----------
t/g’: Axxx, con lạy thánh ạ, thánh ăn gì con cúng, chuối nhé …
Thánh: Chuối không phải phong cách của thánh
t/g’ (thì thầm cười mờ ám): thật là không???
...................
.......................
.............................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT