Kris bước ra phòng khách, nhìn mọi người, anh thực muốn ôm lấy họ, nhưng anh không thể để họ vì chuyện của anh mà đối đầu với SM, mà mất đi sự nghiệp được.
Cho nên, anh cứ thế bước qua, hành động đối với 10 người kia là lạnh lùng tàn nhẫn, còn với anh là tan nát cõi lòng.
Anh bước đi, bỏ lại phía sau những người bạn mà anh trân trọng nhất
Bỏ lại người anh yêu nhất.
Anh biết chứ, khi bước qua cánh cửa này, anh không còn là Exo Kris người mà 3 hôm trước vẫn còn cùng mọi người vui vẻ tổ chức cho bảo bối của anh một sinh nhật đầy kỷ niệm nữa, mà từ đấy, anh sẽ là Ngô Diệc Phàm, một người Trung Quốc bình thường, không cần cố gắng giữ hình tượng hay làm màu nữa, nhưng sao, đến cánh cửa này, anh cũng không bước qua nổi vậy?
Tao là người duy nhất không ở đây
Anh biết chứ, là Tao không dám đối mặt
Tao của anh đang đau khổ hơn ai hết.
Nhưng rồi, anh cũng bước đi, bước qua cánh cửa ấy và đóng nó lại, bỏ lại phía sau tiếng nấc của BaekHyun, giọt nước mắt của ChanYeol, ánh mắt thất vọng của SuHo, ánh mắt mong mỏi của LuHan và tiếng gọi Kris thân quen của mọi người cùng tình yêu của Tao dành cho anh.
Gục ngã, anh gục ngã thật rồi, trượt dài vô lực phía ngoài cánh cửa, anh vẫn nghe thấy tiếng khóc phía trong cùng bao lời oán trách.
Phía sau cánh cửa này, là cuộc sống là niềm tin, là tất cả của anh.
-Oppa. Jee Ha lo lắng chạy lại nhìn Kris nói, Kris ngước mắt lên, anh khóc rồi, anh đã không kìm nổi nữa rồi: anh có thể quay lại được không?
-Em cũng mong có thể. Jee Ha gạt nước mắt nhìn anh, chỉ thấy anh cười chua xót rồi đứng lên, lặng lẽ bước đi.
Jee Ha tự nói: em nhất định không để 12 người chia cách đâu.
Bước vào trong, không khí vô cùng nặng nề
-mọi người làm gì vậy? tại sao Kris đi rồi lại chỉ oán trách mà không quan tâm tâm trạng anh ấy chứ? Jee Ha hét lên.
-Anh ta có quan tâm bọn anh không? ChanYeol hét lại khiến Jee Ha bực tức lôi tiếng mẹ đẻ cha sinh ra nói (lúc này không phải để thắc mắc):
-Ai nói không? Nếu không vì các anh, vì muốn các anh hạnh phúc bên nhau thêm lâu hơn, yêu thương nhau lâu hơn, anh quản lý và cả Kris cũng chẳng phải rời đi, cái mà Kris đánh đổi, không chỉ là sự nghiệp mà là cả tình yêu, tình bạn của anh ấy, để các anh có thể tiếp tục ở đây, bên người mình yêu, các anh có biết không.
Lay và LuHan lặng người, tại sao lại vậy chứ?
-em xin lỗi, em đã hứa sẽ không nói, mọi người giúp em đi. Jee Ha lau nước mắt, nhìn Lay và LuHan nói.
-Ưm. 2 người đồng thanh gật đầu, chờ đến lúc thích hợp liền lôi Jee Ha đi, mặc cho những người còn lại hết sức hoang mang.
-Jee Ha, rốt cuộc là có chuyện gì, còn tiếng Trung của em. LuHan hỏi
-Thực ra … (kể hết chuyện của anh quản lý và Kris), còn tiếng Trung … Jee Ha nhìn LuHan rồi lại nói: là em học thôi.
Mùng 5/5/2014, Kris chính thức rời khỏi Exo, nhưng mà nỗi đau anh để lại, khiến người khác xót xa
Tao ngồi một góc khóc đến lặng người: Ngô Diệc Phàm, tôi hận anh, hận anh vô cùng hận anh, nhưng tôi, cũng rất yêu anh...
------------------------------------
Con số 5 định mệnh ấy, rồi sau này sẽ có cả số 10, thực nực cười khi ngày trùng với tháng lại đưa đau đớn đến cho Exo – L, về tác giả, ngày trùng với tháng không đau bằng ngày 16 tháng 9 nào đó của năm 2016, mỗi người có 1 nỗi đau riêng.
5/5/2014, anh rời đi, mang bao tiếc nuối.
10/10/2014 có ai biết là ngày gì không?
Ngày 16/9/2016, sẽ có trong truyện thôi, và cũng là ngày mà bà tác giả này đau khổ nhất trong 3 cái ngày này, nhưng dù sao, nỗi đau qua rồi, hãy cố nắm lấy niềm tin, tương lai sẽ có 1 ngày được nhìn thấy 12 con người ấy cùng 1 sân khấu lần nữa và được nhìn thấy nơi ai đó an nghỉ.
Thôi được rồi, sẽ chả ai hiểu cái ngày 16/9 này đâu, nhưng vài chương sau thì sẽ hiểu hết thôi mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT