Long Thê: nhị

Ba ngày sau khi tổ chức hôn lễ.

Giường lớn được làm từ gỗ cây đàn hương xanh biếc, kết hợp với linh khí của đất trời vô cùng chắc chắn nhưng vẫn bị lung lay, phát ra tiếng vang cọt kẹt cọt kẹt, trên tấm thảm trải sàn màu trắng mềm mại bị hỉ phục màu đỏ thắm, hoa mỹ diễm lệ hỗn độn, phủ kín Cửu Long Tứ Phượng Quan bị vứt trên mặt đất.

Trên long sàng, thân ảnh hai người không ngừng quấn quýt. Sợi tóc màu bạc lộn xộn, mồ hôi không ngừng hoà lẫn trên thân thể hai người kề sát nhau, trượt qua từng lỗ chân lông, thanh âm kịch liệt hôn môi, thở dốc cùng với tiếng rên rỉ, đủ để khiến người huyết mạch phun trào, cơ bắp nam nhân nổi lên rõ rệt, áp chế người dưới thân không ngừng giãy dụa, triển khai công kích mãnh liệt, thậm chí có thể nhìn thấy hai bàn tay mười ngón đan xen lẫn nhau, dục vọng, điên cuồng tham lam giữ lấy, tất cả mọi thứ đều không thật giống như một giấc mơ.

“Đủ rồi..... Vương...” Bạch Hiểu giống như con cá mất nước, miệng mở lớn, liều mạng hít thở.

“Gọi... Ta là gì...?” Thắt lưng Lâu Uyên dồn sức đem tiểu long cứng như thép hung hăng sáp nhập.

“A….. Uyên..... Lâu Uyên....” Tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của Lâu Uyên rồi lại trượt xuống hiện ra dấu vết cào một đường dài, vết cắn trên lưng lần lượt thay đổi, các vết cào trên lưng đều là do Bạch Hiểu ban tặng.

“Ngươi hiện tại... Chính là vương hậu của ta, hẳn phải gọi ta là phu quân chứ nhỉ”. Lâu Uyên mơ hồ nói, đôi môi cực nóng cắn cắn từng chút một, để lại dấu vết trên xương quai xanh Bạch Hiểu.

“Ngươi!.....” Bạch Hiểu tức giận nhìn Lâu Uyên.

Lâu Uyên dừng động tác, nhìn Bạch Hiểu, làn da trắng như ngọc, gò má phủ lên một màu hồng nhạt, mồ hôi dày đặc cùng nhau trượt trên cánh mũi khéo léo cao thẳng, lúc diễn ra hôn lễ, nhìn người này chân thành đi về phía mình, rốt cuộc trái tim không chịu nổi, khẩn trương muốn giữ lấy, khẩn trương muốn đảm bảo. Người này thật sự muốn làm bạn với quân vương cô độc cả một đời người, tấm áo dài màu đỏ thắm cũng không kịp cởi, xé đi dải lụa tơ tằm màu đen buộc ở bên hông liền bắt đầu xâm chiếm, làn da trắng nõn sáng sủa cùng đầu nhũ đỏ bừng giống một bức tranh hoàn mỹ, mái tóc màu bạc giống mình, càng làm cho khuôn mặt thêm sinh động khiến người ta say đắm. Đồng tử trong mắt mang màu ngọc lưu ly, trời sinh câu dẫn người vì mình xâm nhập càng thêm trong trẻo, giống như nai con vô tội, lông mi dày như bàn chải, rũ xuống nhu thuận nhìn mình. Chính mình lại thương tổn Bạch Hiểu ngây thơ như thế, Lâu Uyên ôn nhu hôn đôi mắt rũ xuống của Bạch Hiểu, bàn tay nhẹ nhàng, an ủi vật nam tính bị trói, cởi bỏ dây trói ra, lướt nhẹ qua lỗ nhỏ, cảm thấy bên trong vách tường mãnh liệt siết chặt, hai người đồng thời bắn ra. Khuôn mặt Bạch Hiểu ướt sũng, mới vừa rồi hắn không nghe lầm, Lâu Uyên trong mắt hắn, rõ ràng chói mắt như thế, hắn thật sự biết ta là ai sao? Cho dù Lâu Uyên đã từng nói.. Muốn hắn nhưng chưa từng nói thích hắn.

Bạch Hiểu bắn ra ngọc dịch phun trên bụng Lâu Uyên, Lâu Uyên nhìn từng nét trên khuôn mặt người trong lòng, bên tai một mảnh đỏ ửng cho đến cổ rồi xương quai xanh, đều lộ ra màu phấn hồng mê người.

Lâu Uyên ngậm vành tai tinh xảo khiến Bạch Hiểu đỏ bừng mặt, hỏi: “Không có gì muốn nói sao? Vương hậu của ta.”

Bạch Hiểu tránh tránh, thân thể muốn thoát khỏi tư thế dính sát nhau, cúi đầu hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi?”

“Ha hả.....” Bên tai truyền đến âm thanh cười nhẹ thuần hậu. Lâu Uyên cầm lấy tay Bạch Hiểu đặt trên ngực mình, chậm rãi nói: “Cho tới bây giờ vẫn không tin ta sao? Bạch Hiểu, ta yêu ngươi. Máu của ta, trái tim của ta đều đập trong lòng bàn tay ngươi.”

Bạch Hiểu ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt cực nóng, lông mày thâm thúy, đôi môi mỏng lạnh lùng, hai người cùng cảm thụ tiếng tim đập, mỗi một tiếng đều như gõ vào trong lòng mỗi người. Bạch Hiểu nhắm đôi mắt mang theo chua xót rồi khi mở ra mang theo tươi cười rực rỡ sâu sắc, khiến Lâu Uyên chấn động, Lâu Uyên cầm tay Bạch Hiểu rồi hôn nhẹ lên môi hắn, nói: ” Còn đáp án của ngươi thì sao?”

“Kia. Không phải gọi ta là vương hậu rồi sao.” Bạch Hiểu cúi đầu dụi vào cổ người yêu, thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Uhm. Còn nữa?” Lâu Uyên sủng nịch, cúi đầu hôn lên mái tóc đáng yêu của Bạch Hiểu.

“Cũng không được gọi là phu nhân.” Bạch Hiểu cọ cọ tiếp tục nói.

“Uhm. Còn gì nữa?”

“Ta là nam nhân, hơn nữa ta không phải Bạch Mạc”.

Thanh âm ủy khuất từ cổ họng truyền ra, Lâu Uyên than nhẹ, nâng mặt Bạch Hiểu lên như bảo hộ vật báu, nước mắt trong suốt như dòng suối nhỏ uốn lượn rơi xuống, “Thực xin lỗi Bạch Hiểu.Ta thật sự rất yêu ngươi.” Đế vương tàn nhẫn cuối cùng tìm được vật báu có thể làm cho tâm hồn bình tĩnh trở lại, sẵn sàng bảo hộ nó cả đời, đại khái ngay từ đầu, đã mãnh liệt yêu cầu thiếu niên này đến bên cạnh mình, cái đó có lẽ là thích đi, sau đó phát hiện Bạch Mạc giống như Bạch Hiểu mặc nữ trang, tâm bị dao động cứ thế bị mê hoặc, thế nhưng lại đem bảo bối vừa ngon miệng lại vừa chọc người trìu mến như thế lặng lẽ đưa vào góc tối, cũng không trao cho ai, rồi lại thương tổn hắn thật sâu.

Bạch Hiểu bị đôi mắt thâm tình của Lâu Uyên dụ dỗ, liền nở nụ cười, thấp giọng đáp lại nói: “Kia... Ta cũng... Yêu..”

“Cái gì?” Lâu Uyên khiêu mi, hỏi.

Bạch Hiểu kéo chăn qua, đem mình bọc lại thành cái bánh chưng rồi nói: “Không nghe được thì quên đi.”

Thanh Long Vương giả vờ giận nói: “Nương tử thật sự là càng ngày càng lớn mật”.

“Ngươi đã đồng ý không gọi ta như thế!” Bạch Hiểu nổi giận xốc chăn lên, nói.

“Ta chưa nói qua là sẽ không gọi nương tử.” Lâu Uyên như hổ đói bổ nhào tới dê con, bắt lấy cơ hội ôm Bạch Hiểu vào lòng, liếm hai má người yêu, ngọn lửa *** lại bốc cháy lên.

“Lâu Uyên..... Ngươi!”

Sau đó, Bạch Hiểu cũng không có khí lực để tranh luận về vấn đề xưng hô, chỉ là vì đoàn tụ sum vầy, đêm xuân ngắn ngủi.

Thế nhưng, ngay lúc Bạch Hiểu mệt mỏi, mệt mỏi ngủ say, Lâu Uyên lén lút đem quang cầu trong đêm đen sáng ngời như bình minh, bỏ vào trong miệng người yêu.

Vong: Ăn ăn ….

Ki: *đưa cá cho Vong*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play