Long Minh: ngũ

Bạch mẫu nhìn đứa con từ Thanh long cung trở về, gầy một vòng, đau lòng không thôi, hỏi nguyên nhân cũng không đáp, tất nhiên chuyện Bạch Mạc không giải quyết được gì, quân vương cũng không có truy cứu, lệnh giết chết lệnh vừa hạ xuống cũng đã thu trở về, chắc hẳn Bạch Hiểu tốn không ít sức lực, Bạch mẫu Bạch phụ đành phải để Bạch Hiểu tĩnh dưỡng trước, không hề hỏi đến chuyện khác.

Nhiều thế hệ trong Bạch long tộc rất nổi danh, quan hệ của gia tộc cũng khá hòa hợp với Thanh long tộc, cũng không tồn tại việc tranh đoạt ngôi thái tử, Đại tướng Viên Liệt cùng gia tộc Bạch Hiểu có quan hệ rất tốt, ông có đứa con gái tên là Viên U, từ nhỏ cùng Bạch Hiểu là thanh mai trúc mã, lần này Bạch Hiểu từ chức, Viên U lập tức đến làm bạn, Viên U có tính cách sáng sủa, lại từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Bạch Hiểu rất thích cùng nàng ở chung, thân thể gầy yếu đã không chịu nổi ở cùng Viên U khiến tâm tình ngày một vui vẻ, ngày qua ngày khôi phục nhanh chóng.

“Nghe nói Thanh long vương lúc này, tâm tình kém muốn chết ngay cả Thiệu gia thân cận với Bạch Long tộc, chức danh cao quý cũng bị liên lụy sung quân đến nhân gian”. Viên U thở dài nói.

“Vậy sao?” Bạch Hiểu lẳng lặng đáp.

Viên U tự cho là Bạch Hiểu thờ ơ việc của Thanh long tộc liền không hề đề cập đến, Bạch Hiểu lại đột nhiên toát ra một câu: “Viên U, chúng ta thành thân đi.”

Viên U nhìn đôi mắt Bạch Hiểu trong suốt, lộ ra khuôn mặt đỏ hồng kêu lên: “Ngươi sao vậy, đột nhiên..”

Bạch Hiểu cúi đầu không nói lời nào.

Viên U lại vỗ vỗ đầu vai Bạch Hiểu ra vẻ rụt rè nói: “Ngươi đã nói như thế...”

( Múp: *bộ dạng ác phụ*: Mơ đi con!!! ….

Viên U: *mếu máo* òa òa

Vong: *ngó* bắt nạt trẻ em)

Bạch Hiểu cười khúc khích một tiếng, sủng nịch nhìn nàng, đây là lựa chọn tốt nhất đi.

Cha mẹ Bạch gia bị hành động bất ngờ của đứa con khiến cho mơ hồ không kịp suy nghĩ, tuy rằng sớm có ý định lấy Viên U làm vợ nhưng vẫn chưa được nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán), trời sinh tính tình Bạch Hiểu nội liễm, lúc này bỗng nhiên chủ động, Bạch mẫu không khỏi ngạc nhiên, lại nghe câu trả lời đương nhiên của Bạch Hiểu, bởi vì thật sự rất thích Viên U, sợ nàng chạy theo người khác.

Bạch mẫu cười, vuốt ve đầu Bạch Hiểu, nói: “Ngươi thích là tốt rồi...”

Hôn sự nhanh chóng được quyết định, đại tướng Viên Liệt tính tình rất hào sảng, vừa nghe việc này liền lập tức đồng ý gả con gái, Viên U còn oán giận nói: “Trong nhà khẩn cấp muốn ném nàng cùng hành lí ra ngoài mà”.

Ưng thuận yêu cầu của Bạch Hiểu, hôn sự giản lược, trừ bỏ thân hữu quen biết còn những thứ khác một mực không tiết lộ tin tức.

Trong Thanh Long cung

” Cơn tức giận của ngươi quá lớn mới gây đau đầu.” Lâu Thanh bắt mạch cho Lâu Uyên đáp.

Một tháng, sự tình kia trôi qua đã một tháng, Lâu Uyên thật sự không còn nhìn thấy Bạch Hiểu nhưng những hình ảnh dây dưa đêm hôm đó vẫn hung hăng tra tấn, chiếm giữ đầu óc hắn, có đôi khi, thanh âm Bạch Hiểu khóc, than nhẹ giống như ma quái không thể nào gạt bỏ được. Xúc cảm da thịt, miệng lưỡi giao triền, sắp làm cho Lâu Uyên nổ tung. Phía sau không hề có ánh mắt lặng lẽ đến thân thiết của người thiếu niên kia. Nước trà cũng không ai đúng lúc đưa đến. Lúc Lâu Uyên thô bạo cũng chỉ có thể dựa vào thuốc mới miễn cưỡng sống qua ngày.

“Nghe nói, người kia sắp thành hôn.” Lâu Thanh nói ra một câu, xoay người bắt đầu thu dọn hòm thuốc

Trong lòng Lâu Uyên, phẫn nộ dần dần chìm xuống, không chút để ý hỏi: “Ai “

Lâu Thanh châm chọc nhìn quân vương trên giường.

Lâu Uyên lấy lại tinh thần lập tức đứng lên: “Ngươi nói ai?”

“Ngươi rõ ràng biết mà.”

“Không có khả năng. Ta không biết.” Lâu Uyên đau đầu đến muốn nứt ra, không thể tin nói.

“Uh, là nhi nữ bảo bối Viên gia. Quả thật người đó rất xứng đôi với nữ tử kia.”

Quân vương Lâu Uyên nổi giận quát: “Không có khả năng!” Long minh ( Tiếng rống của rồng) lớn đến mức dội vào tai sẽ phá hỏng màng nhĩ lẫn yết hầu, âm thanh kéo dài trong khoảng không vô tận.

” Ngươi có chuyện gì sao.” Lâu Thanh vẫn một bộ thái độ hờ hững.

“Cút, tất cả đều cút cho ta!”

Trong phòng chỉ còn lại có Lâu Uyên. Âm thanh tiếng rống cất lên rung trời hám địa. Một hồi mưa xuân đến đúng lúc. Bạch Hiểu nhìn mưa đột nhiên rơi xuống trên bầu trời, Viên U bên cạnh hỏi: “Vừa rồi là tiếng rống của long vương sao?”

“Uhm, đi thôi. Chúng ta đi vào.” Bạch Hiểu kéo vị hôn thê vào nhà.

Ngày thứ hai, Bạch gia vô cùng náo nhiệt, tuy rằng không có mở tiệc chiêu đãi nhiều người nhưng chỉ bằng thanh danh bên ngoài của Bạch gia cùng Viên gia, cũng có nhiều tân khách đi đến.

Bạch Hiểu đỡ Viên U một thân hồng trang, cầm tay người sắp làm bạn cả đời, tự nói với mình: “Ta sẽ không hối hận.”

Thanh âm phụ mẫu hai bên vui vẻ vang lên, hai người sắp trao đổi máu, xác định lời thề, từ đó về sau, vô luận là Thanh long cung hay là người nọ đều cùng với mình không liên quan gì. Người trước mặt này chính là thê tử của ta. Bạch Hiểu cắt đầu ngón tay, Viên U đưa chén rượu trao đổi máu của mình tới. Đau đớn trên đầu ngón tay truyền đến vô cùng chân thật, Bạch Hiểu cơ hồ muốn chạy trốn nhưng vẫn ngăn trở được loại cảm xúc lan tràn này.

Một tiếng long minh kéo dài xoay quanh trên không trung. Tân khách bối rối ồn ào đứng lên.

“Thanh long vương!”

“Đó là Thanh long vương!” Các tân khách bối rối quỳ xuống.

Bạch Hiểu không thể tin, nhìn nam nhân này cứ như vậy xông tới.

Thoạt nhìn khá mệt mỏi, cũng đủ làm tim người ta đập nhanh, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú chính mình. Viên U cũng kinh ngạc đến ngây ngốc nhìn người đi tới.

Thanh long vương đi đến trước mặt Bạch Hiểu, đoạt lấy chén rượu trên tay Bạch Hiểu ném sang một bên, phụ mẫu Bạch gia mặt đầy sợ hãi, lập tức cúi đầu thi lễ, lấy chén rượu trên tay Viên U đựng long huyết của Bạch Hiểu uống một hơi ngay lập tức.

“Ngươi!” Bạch Hiểu cùng Viên U đồng thời kêu lên.

Lâu Uyên liếc nhìn thoáng qua Viên U, nàng bị khí thế quân vương giống như Tu La phóng ra, lui vài bước.

Mọi người càng thêm giật mình khi thấy chuyện phát sinh thêm, nguyên nhân bắt đầu khi Lâu Uyên cắt đầu ngón tay, máu màu xanh chảy vào giữa chén.

Đây là, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy máu Thanh Long Vương, trừ bỏ chiến tranh chỉ có lúc kết làm bạn đời mới có thể nhìn thấy.

Lâu Uyên đem máu chính mình uống vào trong miệng, sau đó một phen kéo Bạch Hiểu đem máu chuyển qua.

“Đừng…” Bạch Hiểu giãy dụa, chưa bao giờ nghĩ tới, mà cũng không dám nghĩ Lâu Uyên sẽ đến, phá hư việc hôn nhân tại đây trước mặt nhiều người. Nếu uống máu Thanh Long vô luận nam nữ khi sinh hoạt vợ chồng, chắc chắn sau đó sẽ sinh long nhi. “Không” Bạch Hiểu đẩy đôi tay đang ôm lấy mình nhưng không được, nó giống như gông xiềng giam cầm chính mình.

Lâu Uyên buông Bạch Hiểu ra khi đã uống huyết của mình, vừa lòng vô cùng, liếm liếm môi tà mị, ngồi cuối bàn ôm lấy Bạch Hiểu, hướng mọi người cùng với phụ mẫu Bạch gia, nói: “Bạch Hiểu từ hôm nay trở đi sẽ là long hậu Thanh long tộc, vừa nói vừa nhìn Viên U ngốc lăng vừa mới cắt huyết, tươi cười tiếp tục nói: “Nội trong ba ngày. Cử hành hôn lễ. Nếu ai trái lệnh, giết!”

“Này..”

“Vương.” Còn chưa chờ mọi người trả lời.Lâu Uyên ôm lấy Bạch Hiểu biến mất. Trên bầu trời, Thanh Long vẫy đuôi, có một thân ảnh màu trắng ngồi trên đỉnh đầu Thanh Long.

“Hôm nay ngàn dặm trời quang nha.” Lâu Thanh nhìn ca ca cả gan làm loạn, cười nhạo nói.

Long tộc hoàn thành khế ước hôn nhân, cả đời làm bạn. Không thể trốn đi mà đó cũng là khế ước sinh tử của Long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play