“Uyên……. ” Đột nhiên Bạch Hiểu xuất hiện ở chính điện rồi bổ nhào vào lòng Lâu Uyên.
Mới sáng sớm, nhận được cái ôm vô cùng nhiệt tình từ người yêu khiến Lâu Uyên sờ sờ cái mũi sinh ra cảm giác vô phúc tiêu thụ.
“Thiên nhi…. tỉnh rồi”. Khuôn mặt thánh khiết của Bạch Hiểu hòa vào trong nắng mai trở nên mỹ lệ. Sự vui sướng hiện lên giữa đôi mắt ấy.
Bởi vì lo lắng cùng nhớ nhung hài tử đã sinh ra. Hơn hai năm qua…. Thế nhưng Lâu Uyên vừa nhìn thấy Bạch Hiểu có thể động tình. Rốt cuộc, hắn không nhẫn nại nổi, ôm lấy y rồi hôn lên đôi môi xinh đẹp ngọt lành kia.
Ngay lúc hai người đang hôn môi kịch liệt thì các lão giả ở phía sau cũng không thể chịu đựng được cảnh ta ta ngươi ngươi luôn luôn nổi lên như thế mà bọn họ cũng không hề để ý không khí trước công chúng gì cả. Ý đồ của nhóm lão long thông qua ho khan khiến cho hai người chú ý.
Tầm mắt Bạch Hiểu vừa chuyển thì nhìn thấy phía sau hơn mười đại thần với sắc mặt xanh mét đang nhìn hai người. Trong khoảnh khắc đó, y nóng đỏ hết cả mặt, nhất thời lỗ mãng khiến cho cả một đời anh minh…. Bạch Hiểu đẩy ra nhưng Lâu Uyên cũng không thu móng vuốt lại.
Thế là cổ họng nhóm lão giả đều khụ đến khàn giọng. Rốt cuộc, mọi người nín thở, yên lặng không nói gì.
Trong đó một lão long cầm chòm râu lắc đầu thở dài: “Hiện tại, người trẻ tuổi thật sự là…. Hừ hừ…” Đường nhìn của ông chuyển hướng ra ngoài điện. Khuôn mặt kiêu ngạo đầy nếp nhăn hơi hơi ngẩng lên.
Long tộc nghênh đón thời đại mới mà trước đó chưa từng có.
Cầu vồng chiếu rọi toàn bộ thần giới đại địa kéo dài bất diệt.
“Chưa từng thấy chuyện nào kỳ quái như thế này…” Thọ Thi nói “Cho dù là Giác Giác mang dòng máu thanh long không trúng cổ thì cũng chưa chắc có thể cởi bỏ được cổ đồng tâm” Tầm mắt nhìn xuống đồng chí Lâu Giác Giác mập mạp, dường như bé từ vẻ mặt trên nhóm người lớn liền cho ra kết luận bản thân trở thành anh hùng liền hùng dũng oai vệ ngẩng đầu lên đối mặt với câu hỏi của Thọ Thi.
Thọ Thi nhéo nhéo hai má mũm mĩm của Giác Giác … Đôi mắt to nhìn đôi mắt nhỏ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giác Giác nuốt nuốt nước miếng, tất cả mọi người nín thở chờ đợi đáp án kinh người như thế nào “Uhm” Đồng chí Lâu Giác Giác gật gật đầu.
Lâu Uyên vẫy vẫy trước mắt Thọ Thi nói:”Đừng có khoa tay múa chân với con ta”
Thọ Thi già nua yếu ớt quay đầu lại nhìn Lâu Uyên giống như đại vương, tay trái ôm Bạch Hiểu còn tay phải ôm Lâu Giác Giác, trước ngực còn đeo theo đứa nhỏ béo mập lanh lợi. Cuối cùng, cũng hiểu được Huyền Vũ bị tức nghẹn họng bởi vì loại không khí gia đình hài hòa này, trong lòng hắn rầm rì phun tào. Ông trời rất không công bằng! Cuộc sống của Lâu Uyên hoàn toàn giống như súc sinh! À không, ngay cả súc sinh cũng kém hơn mà so với đại gia ta đây này. Mỗi ngày vất vả bôn ba giống như con lừa khắp nơi trên nhân giới thiên giới nhưng bản thân lại giống hoa cúc! Vẫn bị bạo đây nè! Tại con gấu chết tiệt… Ngay lúc Thọ Thi tức giận, thổi râu trừng mắt thì Lâu Uyên chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua Thọ Thi….
“Trừng cái con gấu chết tiệt ấy!” Rốt cuộc nhịn không được, Thọ Thi tiếp tục mặt than tấn công nhưng gặp kẻ mặt than hơn nên đành thất bại.
Lúc nói xong câu đó thì Thọ Thi xoay người biến khỏi tầm mắt.
Lâu Uyên cảm thấy mỹ mãn liền cầm lấy một quả nho tươi ngon mọng nước uy tới miệng Bạch Hiểu rồi cúi người hôn một cái, tạo thành tư thế đại gia vểnh chân. Thật là một cuộc sống hạnh phúc. Trong lòng cảm thán.
Buổi chiều, Bạch Hiểu đang mặc cho tiểu thanh long nhu thuận vô cùng mỹ diễm động lòng người một bộ áo lót làm bằng gấm mà lão Long vương tặng cho.
Hài tử này có vẻ càng lúc càng giống y còn Giác Giác thì giống Lâu Uyên một ít trừ bỏ tính cách bên ngoài. Giác Giác cố gắng nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên người Trường Thiên, rầm rì lập tức ôm đệ đệ thân thiết rồi cọ cọ lông xù trên đầu. Ai ngờ đệ đệ giơ lên cánh tay non mịn nhỏ bé đẩy một chút nhưng lại không được đành lười biếng nhắm mắt lại, vẻ mặt hoàn toàn không thèm phản ứng lại dù Giác Giác đùa nghịch cỡ nào đi nữa.
“Ai~~~..” Tính cách này sao lại giống Lâu Uyên thế.
Bạch Hiểu quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Thanh thê lương ôm đồ bỏ gì đó đi tới gần.
“Mạnh Thanh…” Nhiều ngày không thấy, Bạch Hiểu rất vui vẻ. Nghe nói Mạnh Thanh cùng Huyền Vũ ở cùng một chỗ.
Mạnh Thanh liếc mắt nhìn cái nôi bên cạnh Bạch Hiểu là một đôi kim đồng tử. Một đứa nhu thuận xinh đẹp còn một đứa hoạt bát đáng yêu. Mọe nó, nhìn lại trong ngực mình xem. Một con bạch hổ lông xù còn thêm…. một con rắn!
Mạnh Thanh ở trong lòng rít gào n lần:”Vì cái gì người khác sinh đều là long bảo bối xinh đẹp còn mình sinh thì đến bây giờ còn chưa biến thân là sao! Con mẹ ngươi! Đều là lỗi của tên Huyền Vũ kia hết”.
Bạch Hiểu nhìn Mạnh Thanh trong chốc lát lòng đầy căm phẫn rồi lại trong chốc lát thần sắc thê lương, suy nghĩ cũng chẳng ra y đành tiếp nhận hai đồ vật trong lòng Mạnh Thanh nói:”Đây là sủng vật mới mua của ngươi hả?”.
Mạnh Thanh nghe vậy hít một hơi, há to miệng rồi ngậm lại. Rồi lại mở ra thiếu chút nữa phun một búng máu lên mặt Bạch Hiểu.
Xoắn xuýt một lát rồi xách quần ô ô ô chạy mất. ( Nói sao xách quần tới được!)
“Này…” Bạch Hiểu la to mà Mạnh Thanh thì đã chạy xa, y bất đắc dĩ xoay người. Nhìn thấy vẻ mặt mới lạ của Trường Thiên cùng Giác Giác nhìn “sủng vật ” trong tay mình. Mà tiểu bạch hổ trong lòng miễn cưỡng nhắm đôi mắt vừa nhìn thấy Trường Thiên cựa quậy trong lòng Giác Giác liền tỏa sáng. Hai đôi chân mập mạp vội vàng muốn thoát khỏi cái ôm của Bạch Hiểu hướng tới đứa nhỏ nằm trong nôi mà miệng còn phát ra tiếng hổ rống ngây thơ.
Bạch Hiểu lắc đầu, trên đầu chữ sắc luôn luôn có cây đao đó. Y mới đem tiểu bạch hổ đặt trong nôi thì nó liền hướng tới chỗ Trường Thiên. Bạch Hiểu vội ôm lấy Trường Thiên từ trên người Lâu Giác Giác rồi lấy con rắn nhỏ đặt vào lòng bé, ai ngờ Lâu Giác Giác chưa thấy rắn bao giờ, ngay lập tức đem con rắn nhỏ cuốn trên cổ tay mình. Con rắn nhỏ kêu tư tư tư, thè ra cái lưỡi đỏ, hai con mắt bị siết đến thiếu chút nữa lòi ra ngoài luôn.
Còn tiểu bạch hổ lắc lắc đống lông trắng dày đặc rồi làm như mình là mình ở đỉnh núi mà gào thét hùng hổ khoe khoang trước mặt hổ cái (Trường Thiên nhà bọn ta là giống đực), Trường Thiên buồn chán nhìn tiểu bạch hổ tự tiêu khiển tự vui vẻ liền nhắm mắt lại.
“Ngao ngao ngao…” Tiểu bạch hổ cực kỳ đau lòng, lòng tự trọng đã bị thương tổn thật lớn.
“Giác Giác, không được khi dễ sủng vật nhỏ”. Bạch Hiểu nghiêm khắc quát lớn đứa nhỏ.
Lâu Giác Giác nghe vậy liền bắt lấy con rắn nhỏ cho nó cuốn ở trên cổ bé.
Bạch Hiểu nhìn hai đứa nhỏ nhà mình… Đỡ trán, đầu y đau quá. Cha của mấy đứa nhỏ khác cũng thế này sao….
Huyền Vũ ở xa xa vội vàng đuổi tới hiện trường tìm vợ thì thấy người đã không còn nhưng lại thấy hai bảo bối nhà mình bị cho là sủng vật, một đứa bị cuốn ở trên cổ Lâu Giác Giác, bị siết đến mức ngay cả lưỡi cũng không thè ra được. Nhưng đứa không có tiền đồ nhất chính là đứa bị cho là tấm đệm lông hổ mềm mại bị xếp bên mình Trường Thiên còn chớp chớp mắt, mang theo vẻ mặt dương dương tự đắc luôn luôn vươn cái lưỡi phấn nộn liếm liếm hai má Trường Thiên.
Huyền Vũ hét lớn một tiếng… Trời ơi ….. Đây là muốn nghịch thiên sao! Con ta không phải người chắc (vốn không mà).
Vợ thì chạy mà con còn bị cho là nô lệ thế nhưng vẻ mặt còn vui sướng! Vui sướng cái muội ngươi ấy! Lão tử sao lại sinh ra con như vậy chứ thà không sinh còn hơn.
Bạch Hiểu nhìn vẻ mặt Huyền Vũ rít gào thì hoà nhã an ủi: “Giác Giác và Trường Thiên rất thích sủng vật nhỏ làm bằng hữu, ngươi cứ yên tâm đi”.
Thích cùng sủng vật nhỏ làm bằng hữu, ngươi cứ yên tâm đi.
Sủng vật nhỏ…..
Ngươi cứ yên tâm đi…
“Ngao ngao ngao… Các con ơi, cha rất xin lỗi các con”. Toàn thân Huyền Vũ giống như mũi tên được mò ra khỏi nước ( ngươi không nên khóc) liền chạy trốn không bóng dáng.
Bạch Hiểu mím môi… Con? Cha? Bạch Hiểu nhìn trong nôi cùng trong lòng. Có vẻ chuyện gia đình đã thương tổn mạnh đến Huyền Vũ rồi. ( Hiểu Hiểu, quả nhiên ngươi xấu xa rồi)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT