Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Bạch Hiểu rất vất vả mới dỗ được Giác Giác đi ngủ, xoa bóp thắt lưng đau nhức đột nhiên cảm thấy bản thân càng ngày càng giống nữ nhân. Ngã phật từ bi! Nghĩ đến đêm nay, Lâu Uyên phải đi nhân giới nên tạm thời không trở lại long cung, đột nhiên y có cảm giác dễ thở, không khỏi cười khổ một phen.
Trên bầu trời, ánh trăng sáng rõ, Bạch Hiểu hưởng thụ giây phút khó có được yên tĩnh này. Phía sau lại truyền đến từng đợt thanh âm rộn ràng nhốn nháo, Bạch Hiểu vừa mới quay đầu lại muốn nhìn thử phát sinh chuyện gì thì một thị tỳ nhìn thấy y liền lập tức lớn tiếng hướng về phía sau kêu lên: “Ta tìm được vương hậu rồi”.
Bạch Hiểu đối xử với mọi người dù là địa vị cao hay địa vị thấp đều không câu nệ lễ tiết, thậm chí còn ôn hòa nói chuyện phiếm với thị tỳ hoặc thị vệ mà cũng không yêu cầu mọi người phải thực hiện đầy đủ lễ nghi nên được mọi người trong long tộc yêu thích.
Bạch Hiểu nhìn thị tỳ hoang mang rối loạn liền hỏi: “Hạnh Nhi, xảy ra chuyện gì?”.
Hạnh Nhi nói: “Tiểu long nhi phát sốt mà quốc sư lại không có ở đây nên chúng nô tỳ rất sợ. Vương hậu, người mau đi nhìn một chút”.
Bạch Hiểu vào buổi chiều mới rời khỏi Giác Giác mà đứa nhỏ này đang rất khỏe sao lại đột nhiên phát sốt, trong lòng siết chặt, vội vàng cùng Hạnh Nhi chạy đến phó các Khôn Cực Cung.
Bạch Hiểu ôm lấy Giác Giác đang nhíu mày hôn mê, đứa nhỏ này trời sinh hoạt bát vô cùng mỗi ngày đều quậy đến tưng bừng, gây sức ép với mọi người đến kiệt sức. Y sờ sờ cái trán nóng như lửa của Giác Giác, tuy nói long cung không phải chỉ có Lâu Thanh là y sư nhưng Bạch Hiểu vẫn quyết định chính bản thân chữa cho Giác Giác.
“Cần gọi những y sư khác tới không? Thưa vương hậu”. Hạnh Nhi tiến lên hỏi.
“Không cần”. Bạch Hiểu lắc đầu.
Bạch Hiểu chậm rãi từ đan điền hóa ra long châu, lúc này long châu trong cơ thể cùng với nửa viên thanh long châu cuả Lâu Uyên hoàn toàn dung hợp, long châu màu bạc được ánh sáng màu xanh bao vây ở giữa giống như Lâu Uyên thâm trầm, ôn nhu cùng với tình yêu say đắm vô tận gắt gao quấn lấy Bạch Hiểu cả đời, mãi mãi không hối hận.
Bạch Hiểu nhẹ nhàng mở ra đôi môi của Giác Giác để long châu bay lên không trung ở giữa hai người rồi từ từ xoay tròn, ánh sáng màu bạc cùng màu xanh hình thành một ánh sáng nhạt màu kỳ lạ, chiếu rọi lên hai người. Hạnh Nhi ở một bên nhìn cảnh này, cảm động vì tình cảm phụ tử sâu sắc của họ.
Thu hồi long châu, Bạch Hiểu vuốt ve cái trán Giác Giác cảm nhận nhiệt độ đã giảm xuống. Bạch Hiểu cúi đầu hôn xuống, dường như rất vừa lòng với kết quả này. Nhìn nếp nhăn giữa lông mi thưa thớt của long nhi từ từ giãn ra mới yên lòng, nhẹ nhàng chầm chậm đặt long nhi xuống giữa nôi, đối với Hạnh Nhi gật đầu một cái rồi hai người rời đi phó các.
“Hiểu Hiểu”. Lâu Uyên trở lại long cung đã là ba ngày sau đó, cuối cùng đã xử lý xong chuyện nên đương nhiên muốn hưởng thụ thời gian tốt đẹp đoàn tụ với người nhà, lại phát hiện Bạch Hiểu không chú ý đến Lâu Uyên cất tiếng gọi.
“Hả?”. Bạch Hiểu dường như mới từ trong mộng phục hồi tinh thần lại.
Lâu Uyên từ phía sau ôm Bạch Hiểu, đem cằm để ở trên vai người yêu, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Nghe nói, mấy ngày trước Giác Giác phát sốt, ngươi dùng long châu chữa trị cho con?”.
Bạch Hiểu dùng mặt quay lại cọ cọ khuôn mặt Lâu Uyên mới vừa đặt lên: “Uhm”.
Lâu Uyên nói: “Phu nhân của ta thật giỏi mà”. Vừa nói vừa hôn chụt lên mặt Bạch Hiểu. Bóng dáng của một vị long vương oai hùng cũng biến mất tiêu.
Bạch Hiểu có chút bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn Lâu Uyên, những ngày gần đây y cảm giác bản thân không ổn nhưng lại không thể nói đành nuốt trở lại vào bụng. Chẳng lẽ đây hội chứng trước khi sinh?
Qua mấy ngày tiếp theo, Bạch Hiểu cảm giác rất rõ trong cơ thể mình có một luồng xao động tràn ngập mỗi một tế bào trong thân thể, dường như có một con quỷ đang gào thét.
Ngày hôm đó, thị tỳ đi vào tẩm phòng để thêm trà cho Bạch Hiểu nhưng lại không cẩn thận đem nước trà nóng đổ vào áo bào Bạch Hiểu, nước trà rất nhanh chạm trúng làn da khiến Bạch Hiểu tức giận kêu lên: “Ngươi không có mắt sao hả?”
Ai cũng biết Bạch Hiểu luôn luôn ôn hòa nhưng vào lúc này thị tỳ kia bị bộ dáng hung dữ của Bạch Hiểu dọa liền lui về sau, ấm trà trên tay lại vướng phải góc bàn rơi xuống đất cùng tình huống yên lặng tạo nên tiếng vang vô cùng chói tai khiến cho Bạch Hiểu đau đầu khó chịu, trong đầu giống như bị một con dao nhọn một lần lại một lần đâm vào đến tận sâu bên trong. Cảm giác như muốn vỡ tung ra.
Thị tỳ nhìn thấy Bạch Hiểu ôm đầu khó chịu liền kinh hoảng, bước lên phía trước hỏi: “Vương hậu, người bị làm sao vậy?”.
Bạch Hiểu than nhẹ một tiếng “A”. Lúc mở mắt ra thì con ngươi mang một màu đỏ đậm làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo. “Cút ngay”. Bạch Hiểu đẩy người trước mặt ra tựa như muốn gạt đi sự đau đớn mà thị tỳ không hề phòng bị bị đẩy ngã xuống, lúc Lâu Uyên ở xa xa đi tới nơi này thì Bạch Hiểu cảm giác trước mắt chỉ còn một màu trắng “rầm”. Y té xỉu xuống đất.
“Chuyện này là sao, mau gọi quốc sư đến”. Lâu Uyên nhìn thị tỳ té trên mặt đất vừa hỏi vừa ôm lấy Bạch Hiểu.
“Nô tỳ cũng không biết. Vương hậu đột nhiên liền...” Thị tỳ đâu có biết xảy ra chuyện gì, lúc này chân tay luống cuống, mặt đầy nước mắt giải thích những chuyện đã xả ra.
Từ lúc xảy ra chuyện Chú Thương, Lâu Uyên liền tỉ mỉ chọn lựa an bài người ở bên cạnh Bạch Hiểu cùng hắn để phòng ngừa bất trắc. Đôi mắt thâm trầm xẹt qua tia hung ác, lúc này đây một chút sơ suất càng không cho phép xuất hiện, đế vương âm trầm ra lệnh cho thị vệ ngoài cửa: “Người tới, đem nàng đi giam giữ”.
“Bệ hạ…” Thị tỳ vô tội kêu to nhưng đế vương đã không tin tưởng nàng nữa. Hắn tuyệt không thể tin tưởng người có uy hiếp với Bạch Hiểu giống như chim sợ cành cong.
Lâu Thanh chẩn đoán Bạch Hiểu hoàn toàn không bị tổn thương gì, đại khái là vì thanh long châu cùng bạch long châu hoàn toàn dung hợp rồi bệnh trạng trong thời gian mang thai xuất hiện mà thôi, sau đó Bạch Hiểu tỉnh lại ở trong lòng Lâu Uyên, hắn quấn chăn bao bọc y chỉ chừa khuôn mặt cho đến sau tai, hỏi: “Cảm giác thế nào rồi? Ngươi vừa rồi mới té xỉu”. Nhưng lại không đề cập tới chuyện thị tỳ. Trong lòng hắn biết, Bạch Hiểu rất dễ mềm lòng nếu biết được tình hình thực tế chắc chắn sẽ xin tha nhưng hắn tuyệt không có thể để người như thế ở bên cạnh người yêu.
Ai ngờ, Bạch Hiểu tỉnh nửa ngày cũng không trả lời, Lâu Uyên ôm lấy y nhẹ giọng gọi: “Hiểu Hiểu”.
Bạch Hiểu nghe tiếng từ từ mở mắt ra, đôi mắt mang màu ngọc lưu ly vô cùng mệt mỏi, còn mang theo chút nước như vừa mới thức tỉnh. Cứ như vậy từng chút một hiện ra trong mắt Lâu Uyên. Nhìn người trong lòng, lý trí hắn tận lực khắc chế chính mình, cổ họng vừa chuyển động, nắm tay xiết chặt lại vừa muốn lên tiếng thì không ngờ khuôn mặt Bạch Hiểu chậm rãi nhích lại gần hắn. Cho đến khi chóp mũi hai người đối lập nhau, bộ dáng y giống như con mèo nhỏ lưu luyến, xinh đẹp tinh tế nhìn không sót cái gì. Bạch Hiểu vươn đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng liếm môi Lâu Uyên một chút rồi rất nhanh lùi ra tạo khoảng cách giữa hai người.
Hắn cảm giác bóng dáng y giống như hư vô mờ mịt, cái gì cũng không bắt lấy được liền biến mất khỏi tầm tay hắn, Lâu Uyên kéo Bạch Hiểu qua, y liền thuận thế dựa vào trong lòng hắn, đầu dựa vào dưới cằm hắn, chỉ cần cúi đầu liền nhìn thấy. Dáng vẻ mỉm cười đầy mê hoặc lòng người của Bạch Hiểu giống như cánh bướm chập chờn, trong suốt thanh thuần mang theo hấp dẫn vô tận. Lông mi hơi cong lên, khiêu khích nhìn hắn.
“Rầm”. Lâu Uyên dường như nghe thấy thanh âm lý trí hoàn toàn sụp đổ, hắn ôm chặt lấy thắt lưng y, thay đổi vị trí hai người. Ngọn lửa tình bùng cháy mạnh mẽ, lan tỏa nhanh chóng khắp cơ thể hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT