Hai tháng trôi qua nhanh chóng, lại đến mùa xuân trăm hoa đua nở. Hàng năm, long tộc đều tổ chức đại hội săn bắn, các chi nhánh long tộc bất kể Thanh long hay Bạch long đều cùng tham dự.
Thanh long vương Lâu Uyên đối với việc này không mấy quan tâm nhưng Bạch Hiểu vì “Làm lụng vất vả” một ngày một đêm, xem đại hội lần này như kỳ nghỉ mát, cứ tung tăng mãi.
Lâu Uyên trưng ra vẻ mặt cương thi, mang theo người nhà tham dự khiến đại hội săn bắn lần này thêm vài phần náo nhiệt, Lâu Uyên của dĩ vãng đều đem chuyện này giao cho cấp dưới lo liệu, tình huống rắn mất đầu cũng vì thế mà xuất hiện nhiều lần.
“Vương, vương hậu.” Quần thần quỳ lạy, khấu lễ.
Thanh long vương Lâu Uyên mặc trường sam màu xanh, áo khoác màu đen cùng Bạch Hiểu mặc áo khoác màu trắng cùng nhau đồng hành cưỡi giác lộc (hươu) xuất hiện trong tầm mắt các tướng lĩnh khiến người khác được phen sáng tỏ.
Lâu Uyên ra lệnh một tiếng, đại hội săn bắn bắt đầu. Trong đại hội săn bắn, các thần tộc không cho phép được sử dụng pháp lực, chỉ có thể giống như nhân loại dựa vào đao tiễn cướp lấy con mồi, ai bắt được con mồi lớn nhất trong khoảng thời gian nhanh nhất là người đó thắng.
Bạch Hiểu hét lớn một tiếng, hai chân kẹp chặt, gấp rút gia nhập cuộc đua. Áo bào màu trắng bay lên, mái tóc dài mềm mượt buộc cao, làm Bạch Hiểu thoạt nhìn hiên ngang anh liệt.
“Hiểu Hiểu…” Lâu Uyên bị bỏ lại, nhíu mày quát, nhìn thân ảnh Bạch Hiểu càng lúc càng xa, cuối cùng đành ảo não đuổi theo.
Bạch Hiểu nhanh nhẹn rút mũi tên ra, kéo cung tên nhắm ngay vào đầu một con ngựa nhỏ đang chạy trốn, đây mới chính là y. Lâu Uyên đem Bạch Hiểu nhốt trong ***g sắt của mình, không muốn để cho bất luận kẻ nào thấy y, vô luận là khuôn mặt tuấn mỹ hay thân thủ mạnh mẽ, mái tóc dài màu bạc bay theo gió lay động trong không trung, vẽ nên cảnh tượng roi quất mãnh liệt. Cơ hồ, mũi tên xuyên trúng tim, toàn bộ mũi tên không có vào sâu trong tim con ngựa nhỏ nhưng nó cũng không còn đủ khí lực để chạy trốn. Bạch Hiểu quay đầu lại nhìn người kia thật sâu, Lâu Uyên cũng đang nhìn hắn chăm chú, đối diện nhau mỉm cười rạng rỡ, Bạch Hiểu giống như một đóa hoa kiêu ngạo, vươn mình đón gió.
Đây là đóa hoa của ta. Lâu Uyên kẹp chặt giác lộc, chạy đến chỗ Bạch Hiểu. Y là điểm đến trong lòng Lâu Uyên, trên khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng nở nụ cười, lại thấy thân ảnh màu trắng xa xa kia, thoáng lung lay rồi bất ngờ ngã xuống. Tươi cười hoàn toàn biến mất.
“Hiểu Hiểu!”.
Bên trong Khôn Cực cung
“Bệ hạ, người thật hồ đồ. Ta đã giải thích, mà người còn đem nửa viên long châu của mình ….” Lâu Thanh khoanh tay nhìn Lâu Uyên âm trầm.
“Ít nói nhảm, rốt cuộc là chuyện gì, là hai viên long châu tương khắc?” Lâu Uyên hận không thể đem cái ly cầm trong tay bóp nát, lúc một khắc kia nhìn thấy Bạch Hiểu rơi xuống, trái tim hắn như dừng đập. Nếu chủ nhân long châu không ý thức bảo vệ mình thì long châu liền không có tác dụng bảo hộ. Từ trên người giác lộc trưởng thành cao lớn, ngã xuống. Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Ha ha, bệ hạ ắt phải lo lắng vấn đề long châu tương khắc này, dù sao cũng đều là long tộc. Chuyện vương hậu té xỉu. Kỳ thật là..” Trên gương mặt ôn nhu của Lâu thanh mang theo chút giảo hoạt.
“Lâu Thanh!”. Lâu Uyên quát lớn, hắn thật muốn biến thành cự long cắn rụng đầu người này.Không ngờ lại đánh thức Bạch Hiểu đang trong mộng.
“Hiểu Hiểu”. Lâu Uyên vén bức màn rộng lên, để Bạch Hiểu dựa vào ngực mình, tỏ ra bộ dáng “Phu quân”.
“Ta sao lại ở trong này?” Bạch Hiểu sờ sờ đầu, vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
“Ngươi”. Lâu Uyên vừa mới chuẩn bị trả lời. Lâu Thanh một bên lại nói: “Thanh long tộc chúng ta sắp nghênh đón tiểu Long Vương đó. Ít nhiều cũng nhờ bệ hạ ngày đêm cày cấy.”
Lâu Uyên cũng không chú ý đến lời nói trào phúng của Lâu Thanh: “Ý ngươi là.....”
Lâu Thanh gật gật đầu.
Bạch Hiểu đỏ mặt khó có thể tin nói: ” Không có khả năng. Ta sao một chút cảm giác cũng cũng không có.”
Lâu Thanh xoay người một bên, thu thập hòm thuốc, vừa nói: “Dù sao cũng là nam tử. Chỉ sợ không giống với bệnh trạng của nữ tử, tiểu long vương ở trong cơ thể mẹ hấp thu dinh dưỡng sẽ không đợi đến mười tháng mới sinh ra, sau năm tháng thì quyền chủ động sẽ do tiểu long vương nắm giữ trong tay, tùy thời có thể thoát ly cơ thể mẹ. Bệ hạ tốt nhất đừng cho vương hậu quá mức “làm lụng vất vả”. Bởi vì vương hậu đã có thai ba tháng.” Sau khi Lâu Thanh nhấn mạnh “Làm lụng vất vả” liền chạy trốn nhanh như chớp.
Bạch Hiểu kéo Lâu Uyên, hai người đối diện thật lâu. Bạch Hiểu đỏ mặt hỏi: “Nếu ta không thể sinh con, ta vẫn có thể ở bên cạnh ngươi sao?”
Lâu Uyên nhìn thẳng Bạch Hiểu: “Ta không để ý đến ánh mắt của người khác.
Ngươi nếu là người ta yêu nhất vô luận là kẻ nào nói cái gì ta cũng đều yêu ngươi. Nếu không thương thì sẽ không thương. Ngươi còn không rõ sao?”
Đúng vậy, Thanh long vương Lâu Uyên đâu để ý đến ánh mắt của người khác, quyết định đều là chân thật, đáng tin huống chi cảm tình người nam nhân tự phụ cường đại này đối với y lại nồng hậu mà sâu sắc. Không thương thì dứt khoát không yêu mà yêu thì chính là vào nơi nước sôi lửa bỏng, Bạch Hiểu đem đầu vùi vào bên trong cánh tay Lâu Uyên, một tay kéo bàn tay to lớn của Lâu Uyên đặt trên bụng còn chưa to lên, nhắm mắt lại mỉm cười, hưởng thụ sự yên lặng thuộc về hai người.
Tin vui ở long tộc nhanh chóng được truyền khắp nơi. Thanh long vương bất đắc dĩ ở hậu hoa viên tổ chức lễ mừng nho nhỏ bên trong gia tộc.
Bạch Hiểu lại đen mặt khi nghe hai thị tỳ trốn bên trong chòi nghỉ mát nhỏ giọng nói chuyện.
“Vương hậu mới hai ba tháng liền mang thai long nhi.Thật sự là.. Rõ ràng hai tháng trước mới cử hành hôn lễ.
“Long vương quá cường đại.”
Đúng vậy nha.”
” Vẫn là kẻ xướng người hoạ!” Bạch Hiểu đen mặt, chậm rãi trở về hoa viên, liền nhìn thấy phụ mẫu của mình ngồi ở phía trên chính đường.
“Cha, nương.” Nhiều tháng không thấy cha mẹ, Bạch Hiểu liền chạy qua, vui vẻ ôm lấy phụ mẫu.
Bạch mẫu sủng nịch nhìn Bạch Hiểu, sờ sờ mặt cùng hai má: “Béo lên rất nhiều nha, xem ra bệ hạ đối với ngươi tốt lắm. Chúng ta cũng an tâm rồi.”
Bạch phụ vẫn không thể chấp nhận việc mình nuôi đứa con cao lớn như thế lại đi làm vợ người khác, tuy rằng này người khác là long vương. Bởi vậy cũng phải hừ lạnh một chút.
Bạch mẫu kéo Bạch Hiểu, túm lấy tay Bạch Hiểu đặt trong lòng bàn tay mình nói: “Đừng để ý tới cha ngươi, ông ấy vẫn thường quái gở vậy đó. Lúc nghe được ngươi mang thai cũng chẳng vui vẻ nhiều. Ôi chao, nói đến đây. Bệ hạ biết như thế nào?”
Bạch Hiểu không thể tưởng tượng được mẫu thân lại lạc quan như thế, vành tai đỏ rực: “Hắn đi tìm quốc sư, để hỏi.”
Bạch mẫu an tâm, vỗ vỗ tay Bạch Hiểu, vẻ mặt hiền lành nhìn đứa con nhà mình lại chọt chọt cánh tay Bạch phụ đứng một bên. Trong lòng nghĩ: thật sự muốn ôm tôn tử nha.
Đúng lúc người một nhà đang hoà thuận vui vẻ thì xa xa lại truyền đến tiếng động lớn huyên náo, tiếng thét chói tai càng ngày càng gần. Lâu Uyên đem toàn bộ hộ vệ điều đến bên người Bạch Hiểu phòng bị bất trắc. Bốn mươi hai hộ vệ mặc áo xanh đều phi thân tới trước, năm nam nhân mặc áo xanh ở giữa, hét lớn một tiếng: “Bảo hộ vương hậu cùng với tân khách”. Những hộ vệ khác rút kiếm ra đem chính đường làm thành một vòng kín không kẽ hở.
” Xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch mẫu bất an hỏi.
“Con tới trước xem thử.” Bạch Hiểu trở lại trấn an mẫu thân nói.
“Hồ đồ, ngươi hiện tại đang mang thai còn lỗ mãng như thế!” Bạch phụ một bên yên lặng quan sát thế cục, trợn mắt nhìn.
“Thế nhưng....”
“Không có thế nhưng. Đợi long vương đến phía trước còn có cha ngươi, dầu gì cũng là người từng trải”. Bạch mẫu nói tiếp.
Tiếng thét chói tai càng ngày càng gần, các tân khách long tộc ở hoa viên thấp thỏm lo âu, xôn xao đứng lên. Hộ vệ cảnh giác chú ý tình huống bốn phía.
Nhưng không có phát hiện trong góc có đóa hoa quỳnh đang sinh trưởng dần dần biến thành màu đỏ thẫm yêu dã, bên trong đóa hoa chậm rãi mở ra một loạt răng cưa thật dài, đóa hoa vặn vẹo uốn éo, thân cây toát ra những chiếc móng vuốt gớm ghiếc dữ tợn muốn ăn thịt người, từ một đóa biến thành 5 đóa, 10 đóa, vặn vẹo một lúc liền thành một đàn, thừa lúc mọi người ko chú ý, trong nháy mắt, bắt đầu quán lấy mắt cá chân mọi người, lúc mọi người kinh hãi phát giác thì bị tính khí của đóa hoa đâm thủng ngực, đóa hoa không có pháp lực, vì vậy long tộc không phát hiện ra.
Bạch Hiểu nhìn hậu viên hỗn loạn thành một đoàn, tận mắt nhìn long tộc vô tội bị vắt kiệt sinh lực hoặc bị đâm thủng ngực mà chết nhưng hộ vệ bên người lại bất động. Chỉ vì, Lâu Uyên đã nói qua, chỉ có tình thế cấp bách thì hết thảy lấy an toàn của mình là chính.
Bạch Hiểu thuận tay nhặt lên một thanh kiếm, từ hộ vệ bên người phi thân ra ngoài.
“Vương hậu!”
“Hiểu hiểu” phía sau truyền đến tiếng gào của hộ vệ cùng cha mẹ. Nhưng, Bạch Hiểu không thể bận tâm nhiều như vậy. Thân ảnh xẹt nhanh qua giống như thanh kiếm sắc bén, rất nhanh vung chuôi kiếm chặt đứt dây hoa quấn trên thân thể mọi người, lại phát hiện dây hoa sau khi bị chém đứt lại tiếp tục tái sinh.
Hộ vệ ở phía sau cũng chạy lại, cuối cùng gia nhập trong chiến đấu.
Đó cũng không phải là biện pháp tốt, Bạch Hiểu trong lòng thầm nghĩ.”Sương nguyệt!” Ngân long mang màu xanh nhạt từ trong tay Bạch Hiểu biến hóa ra, bay lượn rít gào trên không trung, công kích đến mỗi đóa hoa, ngân long tỏa ra hơi nước, mở hàm răng sắc bén cắn đứt thân hoa, long dịch mang theo pháp lực khiến cho toàn bộ đóa hoa vô lực, héo rũ xuống... Không thể tái sinh.
Hoa quỳnh yêu dã một đóa tiếp một đóa cùng nhau héo rũ, màu đỏ đậm tiên diễm chậm rãi biến thành màu đen như mực, hóa thành tro bụi phiêu tán.
Bạch Hiểu ngồi xổm người xuống nhặt bột phấn hoa quỳnh đã héo rũ trên mặt đất lên, xem xét một chút, lại không chú ý tới bột phấn ở phía sau bay lả tả trên mặt đất, chậm rãi tụ tập cùng một chỗ, cuốn lại hình thành đại mãng xà màu đen khổng lồ, ánh mắt tà mị đỏ như máu nhìn láo liên xung quanh, phun đầu lưỡi màu đỏ rực, mang hơi thở chết chóc lặng lẽ đánh úp ở phía sau Bạch Hiểu.
“Hiểu Hiểu”. Đáp lại là một bóng đen xẹt qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT