“Nợ nần gì chứ?” Diệp Lăng Hiên giả ngu.
“Đừng có mà làm bộ nữa, huynh cả gan lừa gạt ta! Dám xạo ta nói huynh không có võ công!” Trong lòng Duẫn Nguyệt Tình đang ôm một cục tức to ơi là to, người khác lừa hắn, hắn ắt sẽ trả đũa lại. Đằng này người lừa hắn lại chính là Diệp Lăng Hiên! Hắn không thể chấp nhận được sự thật rằng Diệp Lăng Hiên làm như thế đồng nghĩa với không tin tưởng hắn!
“Không phải ngay từ lần đầu hai ta gặp mặt ngươi đã luôn cho rằng ta là thư sinh sao? Ta đây là dựa theo nhận định của ngươi mà thể hiện thôi a.” Diệp Lăng Hiên nói một cách rất “hồn nhiên vô tội”.
“Thư sinh á! Ta quả thực đã nhìn lầm, huynh a ── thiên hạ đệ nhất cao thủ võ lâm, cốc chủ Lạc Diệp cốc, làm như nào có thể là một tên thư sinh tay trói gà không chặt được chứ!” Duẫn Nguyệt Tình lúc này rất hận bản thân mình không có mắt, cư nhiên nhìn lầm người.
“Nếu lúc đó ta nói ta không phải thư sinh mà là cốc chủ Lạc Diệp cốc, ngươi tin được sao?” Diệp Lăng Hiên hỏi ngược lại, việc này không thể trách hắn được a.
“Này… tin sao được chứ, cốc chủ Lạc Diệp cốc lãnh huyết vô tình trong truyền thuyết thế nhưng lại là một người hết sức nhã nhặn, ôn hòa, đánh chết ta cũng không tin.”
“Thì đó, cho nên ta mới không nói rõ chân tướng cho ngươi.” Những lời này khiến cho Duẫn Nguyệt Tình thấy bớt giận được một tí.
“Nói thật, khi ta nghe được huynh nói huynh chính là cốc chủ Lạc Diệp cốc, ta thiệt sự không dám tin vào tai mình, lời đồn và sự thật đúng là chênh lệch ghê gớm thiệt.” Duẫn Nguyệt Tình lắc đầu.
“Ai kêu ngươi cứ đi tin vào lời đồn làm chi.” Diệp Lăng Hiên tức giận nói, vì sao tất cả mọi người đều thích tin vào lời đồn nhỉ?
“Tiểu Hiên Hiên, làm sao huynh có thể nói vậy chứ, trước giờ ta chưa từng được gặp huynh, thông tin về huynh cũng chỉ biết chút đỉnh mà thôi, ta không nghe tin đồn thì còn nghe cái gì hả? Chuyện huynh lừa ta lúc trước, ta sẽ không truy cứu, có điều huynh làm tổn thương lòng ta nè, lòng ta đau muốn chết luôn á.” Duẫn Nguyệt Tình hết giận, lại giở giọng điệu không đứng đắn như thường lệ.
“Được rồi, coi như ta không đúng, như thế chịu chưa nào.” Diệp Lăng Hiên tỏ vẻ xin được khoan dung tha thứ.
“Đúng rồi, giải thích một chút đi, vì sao huynh lại bị người ta tung tin vịt như vậy?” Duẫn Nguyệt Tình thực tình muốn biết nguyên nhân.
Khi Diệp Lăng Hiên đem sự tình nói rõ ràng, Duẫn Nguyệt Tình nhất thời cười ha hả, “Ha ha ha… Ta nói Tiểu Hiên Hiên a, số huynh cũng không phải xui xẻo bình thường mà là cực kì xui xẻo a.”
Chứ còn gì nữa, sau khi bị ngươi bám theo miết, ta càng cảm thấy số mình đen đủi cùng cực a, Diệp Lăng Hiên nào dám nói ra những lời này.
Cười xong, Duẫn Nguyệt Tình ngồi bên người Diệp Lăng Hiên, thân thủ ôm lấy hắn, “Huynh có biết khi ta phát hiện huynh bị bắt đi ta lo lắng đến nhường nào không? Huynh cũng sớm phát hiện ra ta là con trai của bảo chủ Lưu Tình bảo mà, ta đã phải vận dụng mạng lưới tình báo của Lưu Tình bảo chỉ để có thể nhanh chóng tìm được huynh. Ta vốn định dựa vào chính sức mình mà làm nên đại sự, tuyệt đối không muốn dựa dẫm vào thế lực của Lưu Tình bảo… Ấy thế mà vì huynh a… Haiz, sau khi ta trở về chắc chắn sẽ bị đại ca và lão cha cười thúi đầu luôn. Huynh phải bồi thường cho ta đó!”
Nghe Duẫn Nguyệt Tình nói thế, trong lòng Diệp Lăng Hiên hết sức cảm động, “Ngươi nói đi, muốn ta bồi thường ngươi ra sao?”
“Ha hả, như vầy là tốt nhất nè.” Duẫn Nguyệt Tình chính là chờ đợi Diệp Lăng Hiên nói ra những lời này, hắn không hề do dự hôn ngay lên môi Diệp Lăng Hiên.
Diệp Lăng Hiên giật mình, thân thủ nghĩ muốn đẩy hắn ra, thế nhưng Duẫn Nguyệt Tình lại ôm chặt lấy hắn không buông, a, hắn không thấy phản cảm, vì sao thế? Lúc trước Tư Đồ Thanh sàm sỡ hắn, hắn cảm thấy rất ghê tởm, vậy mà hiện tại trong hắn lại xuất hiện một thứ cảm xúc lạ lẫm hắn chưa từng trải qua lần nào.
Cảm thấy đã được bồi thường đủ rồi, Duẫn Nguyệt Tình buông hắn ra. Diệp Lăng Hiên lấy lại tinh thần, chán nản nhìn hắn, “Ngươi… sao ngươi có thể làm như vậy chứ?!”
“Vì sao lại không thể? Ta thích huynh a, làm chuyện này đối với người mình thích là bình thường thôi mà.” Duẫn Nguyệt Tình nói rất tự nhiên, tuyệt đối không cảm thấy có điều gì bất ổn.
“Ngươi thích ta sao?!” Diệp Lăng Hiên mở to hai mắt, thực hoài nghi lỗ tai mình có phải là đã nghe nhầm hay không.
“Đúng vậy, bằng không lúc trước vì sao ta muốn huynh nuôi ta cả đời?”
“Nhưng chúng ta đều là nam nhân a.”
“Nam nhân thì sao nào? Có ai quy định rằng nam nhân không thể thích nam nhân à?” Duẫn Nguyệt Tình nói rất đúng lý hợp tình.
“… …” Diệp Lăng Hiên hết chỗ nói rồi.
“Huynh không thích ta hả?” Duẫn Nguyệt Tình đặt hai tay lên vai Diệp Lăng Hiên, nhìn thẳng hắn, như muốn nhìn thấy điều gì trong mắt hắn.
Diệp Lăng Hiên thấy bối rối, “Ta chưa từng nghĩ tới điều này.” Giờ phút này hắn không muốn đối mặt Duẫn Nguyệt Tình, hắn căn bản chưa hề nghĩ đến việc đó. Duẫn Nguyệt Tình ở bên người hắn đã trở thành thói quen, đúng là Duẫn Nguyệt Tình cứ quấn quýt lấy hắn khiến hắn đau đầu không ít, thế nhưng ở góc nào đó trong tim mình, hắn lại không muốn để Duẫn Nguyệt Tình rời đi, cảm giác thật mâu thuẫn.
“Rồi huynh sẽ thích ta cho mà xem.” Duẫn Nguyệt Tình thực sự rất tin tưởng vào bản lĩnh của mình, người tài mạo song toàn như hắn, trên đời rất hiếm có, nếu bỏ lỡ sẽ không còn có người thứ hai. (tràu, lại tự xướng)
“Tiểu Hiên Hiên, thời gian không còn sớm, chúng ta cùng nhau ngủ đi.” Duẫn Nguyệt Tình còn ôm Diệp Lăng Hiên không buông.
“Không cần.” Diệp Lăng Hiên tránh khỏi hắn, đi đến cửa phòng.
Mới vừa đi được hai bước lại bị Duẫn Nguyệt Tình kéo trở về, “Tiểu Hiên Hiên, ta có làm gì quá đáng với huynh đâu, sao huynh nỡ lòng cự tuyệt? Chẳng lẽ huynh vì vậy mà chán ghét ta rồi sao? Trời ơi, ta thật là đáng thương quá mà.”
“Hai gã đại nam nhân cùng ngủ chung một chỗ còn ra thể thống gì!” Diệp Lăng Hiên lại lần nữa nghĩ muốn trốn tránh hắn.
Thế nhưng Duẫn Nguyệt Tình thà chết chứ không buông tay, lại còn sử dụng lực đem hắn kéo đến bên giường, mạnh mẽ đặt hắn ở trên giường, “Ta nói cùng nhau ngủ thì sẽ phải cùng nhau ngủ!” Hắn ra vẻ bắt buộc Diệp Lăng Hiên, ngoan cố không buông tay.
Diệp Lăng Hiên giãy giụa không được, thật sự bó tay, đành phải đáp ứng hắn, “Thôi mà, ta đồng ý là được chứ gì, ngươi buông tay ra đi.”
“Không cần! Ta muốn ôm huynh.” Duẫn Nguyệt Tình nhõng nhẽo như con nít, vô luận Diệp Lăng Hiên nói gì cũng không chịu buông ra.
Diệp Lăng Hiên thật sự đầu hàng toàn tập, đành phải chiều theo ý Duẫn Nguyệt Tình. Dựa vào thân thể mềm mại và ấm áp của Duẫn Nguyệt Tình, hắn từ từ đi vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, hắn thở dài suy tư, phải chăng hắn cũng thích Duẫn Nguyệt Tình?
Ngày hôm sau tỉnh lại, thấy chính mình nằm ở trong lòng Duẫn Nguyệt Tình, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Lăng Hiên ửng đỏ, rời khỏi lòng hắn, ngồi dậy. Duẫn Nguyệt Tình lúc này cũng tỉnh lại, “Tiểu Hiên Hiên, đêm qua ngủ ngon không? Rõ ràng chúng ta ngủ chung sẽ ngủ rất ngon hén .” (bệnh tự xướng không chữa dc)
Diệp Lăng Hiên trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn.”Ấy ấy, ta chỉ giỡn chơi thôi.” Duẫn Nguyệt Tình vội vàng trưng ra nụ cười làm lành.
-U Hỏa giáo-
“Cái gì?! Tư Đồ Thanh đã chết sao?!” Một âm thanh nghe rất kinh sợ thốt lên.
“Dạ phải, giáo chủ, hắn bị Duẫn Nguyệt Tình giết!” Hồng Nguyệt quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn người đang tức giận trước mặt.
“Khá lắm Duẫn Nguyệt Tình, cư nhiên có thể giết Tư Đồ Thanh, dường như ta đã quá coi thường hắn!” Giáo chủ U Hỏa – Cổ Hoài Thiên nheo mắt lại, tay dùng một chút lực, ‘ba’ một tiếng bóp nát chén rượu trong tay, “Ngươi có tra ra thân phận của hắn chưa?”
“Bẩm giáo chủ, thuộc hạ tra ra hắn là con thứ hai của bảo chủ Lưu Tình bảo.”
“Con trai của bảo chủ Lưu Tình bảo ư?” Cổ Hoài Thiên hơi hơi sửng sốt, không ngờ Lưu Tình bảo vốn luôn luôn không để ý tới thế sự, tác phong cổ quái lại cả gan chống lại bọn hắn.
“Mặc Dư Phong.” Cổ Hoài Thiên kêu.
“Có thuộc hạ!” Một gã nam tử mặc đồ tối sầm lên tiếng trả lời.
“Đến phiên ngươi lên sân khấu, chuyện Lưu Tình bảo giao cho ngươi .” Cổ Hoài Thiên lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu thất bại, ngươi cũng đừng mong trở lại!”
“Thuộc hạ tuân mệnh! Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
Khi Duẫn Nguyệt Tình và Diệp Lăng Hiên vừa chuẩn bị rời đi Định Châu thì lại có tin tức nóng hổi truyền đến: chưởng môn phái Hoa Sơn – Lôi Chấn mất tích!
“U Hỏa giáo xuống tay thật sự là nhanh lẹ a! Chỉ mới vài ngày, ngay cả chưởng môn phái Hoa Sơn cũng bị bắt giữ luôn.” Duẫn Nguyệt Tình âm trầm nói.
“Bọn họ muốn bắt giữ chưởng môn các đại môn phái, sau đó lấy tính mạng của các chưởng môn để áp chế toàn bộ môn phái.” Diệp Lăng Hiên phân tích
“Ta đã phái người truyền tin choTề Ngự Thiên, nhờ hắn đề nghị chưởng môn các đại phái còn lại tập trung ở Hàng Châu. Ta nghĩ nếu tất cả mọi người tụ cùng một chỗ thì cơ hội để U Hỏa giáo xuống tay hẳn là không nhiều lắm.” Duẫn Nguyệt Tình đã bắt đầu thực hiện kế sách đối phó.
“Vậy lần này chưởng môn Hoa Sơn mất tích cũng y chang lần trước sao, một chút dấu vết cũng không để lại à?” Diệp Lăng Hiên hỏi.
“Đúng vậy a,” Duẫn Nguyệt Tình gật gật đầu, “hoàn toàn không có để lại dấu vết, người cứ như bốc hơi, một chút manh mối cũng không để lại.”
Diệp Lăng Hiên trầm tư suy nghĩ, không để lại dấu vết sao? Điều này không có khả năng a, chưởng môn Hoa Sơn võ công ở trên giang hồ cũng thuộc hàng thập đại cao thủ, ngay cả hắn ra tay cũng không có khả năng một chiêu liền khống chế được chưởng môn Hoa Sơn a. Suy cho cùng U Hỏa giáo đã dùng đến phương thức nào? Có võ công gì mà trong vòng một chiêu có thể khống chế ngay được một người võ công cao cường? Đúng rồi, nếu là dùng phương pháp “đó” thì hoàn toàn có thể a! Trong đầu Diệp Lăng Hiên chợt lóe lên một chút manh mối.
“Tiểu Hiên Hiên, huynh nghĩ đến cái gì?” Duẫn Nguyệt Tình thấy Diệp Lăng Hiên mới vừa hơi nhíu mày một chút, biết Diệp Lăng Hiên nhất định nghĩ tới cái gì.
“Ta biết U Hỏa giáo dùng phương pháp gì để bắt đi hai vị chưởng môn mà không hề để lại chút dấu tích.” Diệp Lăng Hiên nở nụ cười, rốt cục đã rõ ràng, phát hiện này thật hữu ích a.
Đúng lúc này, một con bồ câu đưa tin bay về phía Duẫn Nguyệt Tình. Duẫn Nguyệt Tình lập tức giữ lấy bồ câu đưa tin, gở xuống ống trúc nhỏ buộc trên chân nó rồi thả cho nó bay đi, sau đó lấy ra tờ giấy bên trong ống trúc. Vừa xem xong, hắn tỏ thái độ chấn động:
[Nguyệt Tình: nhà có việc gấp, lập tức quay về Lưu Tình bảo – Phụ thân]