Trong đình viện, hai người trông thật tương phản. Một người mang nét mặt trêu tức tươi cười, người còn lại thì đằng đằng sát khí. Gió thu thổi qua, lá vàng bay tán loạn, khi một chiếc lá rơi xuống ở khoảng không giữa hai người, hai đạo ngân quang lóe lên nhanh như chớp. Ngân quang biến mất, hai người cũng thay đổi vị trí. Thiếu chủ Ngự Kiếm sơn trang quả nhiên có chút tài năng. Những người đang xem cuộc chiến gật đầu tán thưởng.

Lưu Vân tiên lại lần nữa vung lên, đánh thẳng vào ngực Triệu Kiếm Phi. Cổ tay Triệu Kiếm Phi khẽ đảo, trường kiếm đâm thẳng phía trước, cuốn lấy Lưu Vân tiên. Hai người tỷ thí rất quyết liệt. Mũi chân chỉa xuống đất, bay vọt lên không trung, Duẫn Nguyệt Tình vung tay trái, tung chưởng hướng đánh Triệu Kiếm Phi. Triệu Kiếm Phi cũng tung chưởng phản công. Hai chưởng chạm nhau, Triệu Kiếm Phi cảm thấy bên trong cơ thể dao động, không nghĩ đến nội lực của Duẫn Nguyệt Tình lại có thể cao hơn hắn một bậc. Duẫn Nguyệt Tình lại tiếp tục dùng trường tiên tấn công, trường tiên tựa như có linh tính, hướng thẳng đến Kiên Tỉnh huyệt* của Triệu Kiếm Phi. Triệu Kiếm Phi rút trường kiếm về, di động thân mình, khổ sở tránh thoát đòn này, kế đó hai người cùng đáp xuống mặt đất, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt! (tác giả để chế độ quay chậm nên mình mới coi dc XD) Triệu Kiếm Phi ngàn vạn lần không nghĩ tới Duẫn Nguyệt Tình có thể sử dụng Lưu Vân tiên làm công cụ điểm huyệt. Duẫn Nguyệt Tình mỉm cười, Lưu Vân tiên không để cho Triệu Kiếm Phi có chút cơ hội thở dốc, một lần nữa tập kích hắn. Tính đến hiện tại, hai người đã đấu được tám mươi chiêu. Triệu Kiếm Phi đã đuối sức, tình thế lúc này cực kì bất lợi cho hắn. Hắn cắn chặt răng, xuất ra tuyệt chiêu “Ngự Thừa kiếm pháp”, đây là chiêu thức liều mạng, chỉ được phép sử dụng trong lúc cấp bách nhất khi bị dồn đến chân tường. Trường kiếm của hắn vung lên, trực tiếp nhắm thẳng đến Duẫn Nguyệt Tình. Sắc mặt Duẫn Nguyệt Tình vô cùng lạnh lùng, trường tiên bay múa, vận chưởng đánh vào trường kiếm của Triệu Kiếm Phi. Triệu Kiếm Phi đột nhiên phát giác toàn bộ lực đạo trên thân kiếm biến mất, kiếm đâm ra hệt như yếu đuối vô lực. Tệ hại hơn nữa là chưởng thức của Duẫn Nguyệt Tình lại biến đổi, giáng ngay vào ngực hắn! Lúc này Triệu Kiếm Phi cảm thấy ngực mình đau nhức, cổ họng bỏng rát, sau đó phun ra một búng máu tươi. Hắn bị trọng thương phải lui lại vài bước, dùng kiếm chống đỡ, nỗ lực lắm mới không để bản thân ngã xuống.

“Quá Bộ thần công?!” Tề Ngự Thiên đứng trong đám người, hắn nhận ra chiêu thức vừa rồi của Duẫn Nguyệt Tình. Tiêu tán lực đạo của đối phương, khiến đối phương toàn thân vô lực: đây chính là độc môn tuyệt học của Lưu Tình bảo! Gác lại suy nghĩ, Tề Ngự Thiên vội vã sai người dìu Triệu Kiếm Phi vào phòng trị thương.

Duẫn Nguyệt Tình thu hồi trường tiên, cười hì hì đi đến bên cạnh Diệp Lăng Hiên, “Tiểu Hiên Hiên, biểu hiện của ta vừa rồi không tồi hén?” Trông hắn lúc này cứ như tiểu hài tử chờ đợi được khen ngợi.

Diệp Lăng Hiên khoa trương nói: “Lợi hại a, kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu luôn đó nha!”

“Hì hì, hâm mộ người ta thì cứ nói thẳng đi. Ta đây anh tuấn tiêu sái, võ công cao cường, trên đời này hiếm người được như ta lắm á. Huynh có ta ở bên cạnh chính là may mắn nhất kiếp này của huynh đó nha!” Duẫn Nguyệt Tình dõng dạc tuyên bố.(này nó bệnh tự xướng cao lắm)

Người của Lưu Tình bảo sao? Bảo chủ Lưu Tình Bảo là Duẫn Lưu Ngọc, Duẫn Nguyệt Tình này chính là con hắn sao? Người trong Lưu Tình bảo làm việc luôn dựa vào ý thích của chính mình, hoàn toàn không để ý đến quy củ giang hồ, lần này Lưu Tình bảo cử người đến thực chất là có dụng ý gì? Tề Ngự Thiên trở về phòng lẳng lặng suy tư, sự thật rành rành là Duẫn Nguyệt Tình đã ra tay cứu bọn hắn, như thế có lẽ là họ không có chủ ý gì xấu…

“Ngươi vì chuyện hắn khi dễ ta mà xuống tay nặng vậy sao, chuyện này không được tốt lắm đâu.” Diệp Lăng Hiên mặc dù không ưa gì Triệu Kiếm Phi nhưng một chưởng của Duẫn Nguyệt Tình đánh hắn là quá hiểm.

“Tiểu Hiên Hiên, sao huynh hông chịu đón nhận tấm chân tình của người ta thế! Người ta là vì huynh mà liều mạng, tốn nhiều khí lực lắm á, huynh chẳng những không thèm cảm kích người ta, ngược lại còn oán người ta, oa oa… Ta thiệt là đáng thương mà!” Duẫn Nguyệt Tình nói xong (giả) khóc to thật to.

“Thôi thôi, được rồi, coi như vừa rồi ta nói sai, có được chưa?” Diệp Lăng Hiên vội vàng nhận trách nhiệm, hắn sợ Duẫn Nguyệt Tình khóc lắm, nghe nhức đầu muốn chết.

“Ai, lần này ngươi đắc tội với Ngự Kiếm sơn trang rồi đó, ta thấy Triệu Kiếm Phi không phải hạng người biết điều có thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện đâu.” Diệp Lăng Hiên nhìn ra được Triệu Kiếm Phi nhất định sẽ không cam chịu như thế.

“Hừ! Ngự Kiếm sơn trang là thá gì chớ?! Chỉ biết dựa vào mấy thứ kiếm pháp gia truyền mà ra oai trên giang hồ.” Duẫn Nguyệt Tình tỏ vẻ vô cùng khinh thường.

“Ngươi a…” Diệp Lăng Hiên không cách nào nói lại, lắc đầu cười trừ.

Đợi Duẫn Nguyệt Tình rời đi, Diệp Lăng Hiên bắt đầu suy tư. Quá Bộ thần công ư? Ta hẳn là không nhìn lầm, hắn là người của Lưu Tình bảo, có lẽ là con trai của bảo chủ Lưu Tình bảo. Trách không được tính tình hắn cổ quái như vậy. Ài, bị hắn đeo theo, chắc là ta sẽ không được yên thân rồi. Diệp Lăng Hiên lắc đầu cười khổ.

Đại hội võ lâm đúng hạn cử hành. Thương tích của Triệu Kiếm Phi chưa lành nên đành phải chấp nhận không tham gia.

“Các vị võ lâm đồng đạo, bởi vì lần này Tây Vực U Hỏa giáo có ý định xâm phạm võ lâm Trung Nguyên ta cho nên Tề mỗ cùng bát đại chưởng môn phát thiệp anh hùng, mời các vị dự đại hội võ lâm lần này. Mục đích là đề cử ra một vị võ lâm minh chủ, lãnh đạo quần hùng đối phó U Hỏa giáo.” Tề Ngự Thiên ôm quyền hướng đến mấy trăm vị võ lâm nhân sĩ đang đứng dưới đài, tuyên bố mục đích tổ chức kì đại hội võ lâm lần này.

“U Hỏa giáo định cư ở Tây Vực đã lâu, mười mấy năm nay chưa từng đặt chân đến Trung Nguyên, không ngờ lần này vừa mới đến đã gây nên chuyện. Võ lâm Trung Nguyên ta nhất thời không đề phòng, suýt nữa tổn thất thảm trọng.” Chưởng môn phái Thanh Thành – Thiên Nhất đạo trưởng đứng lên tiếp lời Tề Ngự Thiên, “Giáo chủ U Hỏa giáo võ công cao cường, chúng ta quả thực không phải đối thủ của hắn.” Thiên Nhất đạo trưởng nói đến đây, mặt mang nét hổ thẹn, ngay cả võ công của một gã đường chủ Huyền Vũ đường nho nhỏ cũng đã thuộc hàng năm mươi cao thủ võ lâm Trung Nguyên. “Võ công của giáo chủ U Hỏa giáo e rằng cao thâm khó lường a.” Lời này nói ra, dưới đài xôn xao.

“Đương kim võ lâm Trung Nguyên, có thể cùng giáo chủ U Hỏa giáo tranh tài cao thấp e là chỉ có ba người: Thứ nhất là cốc chủ Lạc Diệp cốc. Thứ hai là bảo chủ Lưu Tình bảo Duẫn Lưu Ngọc. Thứ ba là trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Triệu Ngư Võ. Nhưng cốc chủ Lạc Diệp cốc làm việc tàn nhẫn, tích cách lãnh khốc vô tình. Ngay cả tên của hắn chúng ta còn không rõ nữa là. Bảo chủ Lưu Tình bảo thì làm việc cổ quái quỷ dị, hai người này hẳn là sẽ không vì chúng ta mà ra tay. Trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Triệu Ngự Võ đã bế quan tu luyện nhiều năm, cho nên đại hội võ lâm lần này không thể tham gia. Thế nhưng tại hạ tin tưởng ngoài họ ra, võ lâm Trung Nguyên ta vẫn còn nhân tài có thể đối phó được với người của U Hỏa giáo. Đại hội võ lâm lần này, hy vọng các vị hãy thi thố hết tài năng!”

Làm việc cổ quái quỷ dị? Nói như thể cha ta quái dị lắm không bằng á? Duẫn Nguyệt Tình bất mãn bĩu môi. Làm việc tàn nhẫn, tính cách lãnh khốc vô tình hả? Ta là loại người này sao? Nói vậy chẳng khác nào biến ta thành ma đầu rồi còn gì. Diệp Lăng Hiên dở khóc dở cười, hình tượng của hắn đã bị bọn họ định là như vậy, tương lai còn có cơ hội làm sáng tỏ sao?

Đại hội võ lâm bắt đầu, anh hùng tứ phương hăng hái thi thố tài năng, gắng hết sức có thể. Thế nhưng trong mắt Duẫn Nguyệt Tình, bọn họ chỉ như đám khỉ làm xiếc mà thôi. Bát đại chưởng môn và Tề Ngự Thiên lắc đầu thở dài, bọn họ vốn dĩ trông cậy vào Triệu Kiếm Phi, ấy thế mà giờ này hắn còn nằm trên giường dưỡng thương không dậy nổi. Tuy là có Duẫn Nguyệt Tình nhưng người này khó nắm bắt, thân phận lai lịch cũng không được rõ ràng. Người của các môn phái thì lại kém chất, chẳng lẽ trừ hắn ra thật sự không còn ai sao?

Ai, thật ngứa mắt, Duẫn Nguyệt Tình không chịu nổi. Lệnh bài võ lâm minh chủ có bộ dạng gì, hắn thực muốn nhìn một chút, bằng không hiện tại hắn sẽ không ngồi ở chỗ này. Bây giờ người trên đài không đông đảo, hay là hắn đến đoạt cái ngôi vị lâm minh chủ đó xem sao. Nghĩ thế, hắn di động thân mình, phi thân lên đài thi đấu. Diệp Lăng Hiên sửng sốt, không phải vậy chứ? Hắn muốn đoạt ngôi vị võ lâm minh chủ á? Sẽ không phải lại là vì có trò cho hắn nghịch nữa chứ?

“Uy, ta nói vị nhân huynh này, chiêu thức này của ngươi có vẻ không tệ, diễn lại hai chiêu cho ta xem nha.” Duẫn Nguyệt Tình khoanh tay trước ngực, lười biếng đứng ở trên đài, đối diện với một đệ tử phái Ngũ Linh.

“Cái gì? Biểu diễn?! Tiểu quỷ, không biết gì thì đừng ở đây nói lung tung! Nơi này cũng không phải là chỗ ngươi có thể đi lên, đi, đi, mau đi xuống!” Người nọ đang muốn phát hỏa, vừa thấy kẻ kia chỉ là một tiểu quỷ mười bảy, mười tám tuổi liền áp chế cơn tức, đuổi hắn xuống đài.

“Ha hả, vị nhân huynh này, ngươi đích thực chỉ biết khoa chân múa tay thôi, võ công chân chính là thế nào hẳn ngươi không biết đâu, hôm nay ta sẽ đại khai nhãn giới cho ngươi!” Duẫn Nguyệt Tình cũng không muốn lại lãng phí thời gian, hai tay di động, trực tiếp hướng đến lục đại yếu huyệt của người nọ mà công kích.

————————————————————————————

Kiên Tỉnh huyệt: huyệt ở chỗ lõm (giống cái giếng = tỉnh) vùng trên vai (kiên), vì vậy gọi là Kiên Tỉnh. Tớ chỉ tra dc vậy thôi chớ kg biết điểm huyệt đó thì bị gì, có lẽ là không sử dụng dc tay???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play